Bà nội ngất xỉu không phải vì câu nói sẽ bỏ đứa bé kia của cô đó chứ?
Advertisement
Nếu đúng là như vậy, thì cô khó mà phủi sạch được tội lỗi này!
Dinh thự nhà họ Phó, Phó Kình Duy đã gọi cho cấp cứu.
Xe cứu thương đi tới rất nhanh, đưa bà cụ cùng với Phó Kình Duy đi.
Nhà họ Phó đêm nay chắc chắn không thể bình tĩnh được, bốn người trong nhà thì ba người ngất xỉu, tất cả gánh nặng lập tức đặt hết lên người Phó Kình Duy, nếu không có má Phùng ở bên cạnh cùng cậu ta, chỉ Sợ cậu ta cũng ngất xỉu luôn rồi.
Dù sao cậu ta cũng chỉ là một cậu bé hơn mười tuổi, từ nhỏ đã sống cùng bà nội, vô tư sống dưới sự bảo vệ của mẹ và anh trai, chỉ làm những gì mà bản thân thích, chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc bà nội, mẹ và anh trai cũng sẽ ngã xuống.
Cùng lúc đó, trong lòng Cố Việt Bân cũng ngập tràn lo lắng trở về nhà họ Cố.
Bà Cố vừa nhìn thấy ông ta đi đến, hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng đi đến đón: “Chồng, anh đã về rồi.”
“Ba mới về ạ” Cố Mạn Tình cũng đi đến đón.
Cố Việt Bân gật gật đầu, đỡ bà Cố ngồi xuống: “Anh về rồi.”
“Ba uống nước đi.” Cố Mạn Tình rót cho ông ta một ly trà.
Cố Việt Bân vui vẻ nhận lấy: “Được rồi, Mạn Tình đúng là con gái ngoan của ba”
Cố Mạn Tình cụp mí mắt xuống ngượng ngùng cười, trong đáy mắt lại tràn ngập u ám.
Mùi vị khi được khen ngợi được tán dương cũng tốt thật, cô ta sống hai mươi sáu năm, mỗi ngày đều bị người khác đánh mắng, không được hưởng một chút sự cưng chiều nào của ba mẹ, chỉ khi đến nơi này, cô ta mới biết được, hóa ra được ba mẹ cưng chiều lại khiến người ta say mê đến vậy.
Nhưng vì sao ba mẹ tốt như vậy, lại không phải ba mẹ ruột của cô ta chứ?
“Chồng, thế nào rồi? Kình Hiên có đồng ý khôi phục lại hợp tác và hôn ước với gia đình chúng ta hay không?” Hai tay bà Cố nắm chắt, vội vàng hỏi: “Nếu đã khôi phục lại hôn ước, vậy người mà Kình Hiên chọn là ai? Là Tử Yên hay Mạn Tình?”
Cố Mạn Tình nghe nói như vậy cũng trở nên hồi hộp, nhìn Cố Việt Bân.
Cố Việt Bân nắm chặt cái chén trong †ay, vẻ mặt trở nên khó coi.
Nếu không phải cái chén được làm bằng thủy tinh, chỉ sợ đã bị ông ta bóp vỡ rồi.
“Không được khôi phục.” Cố Việt Bân nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ, trong giọng nói tràn ngập sự tức giận và thù hận.
Bà Cố hơi ngạc nhiên: “Không được khôi phục? Anh nói là, hợp tác và hôn ước vẫn chưa được khôi phục?”
Cố Việt Bân đập mạnh cái chén thủy tinh lên mặt bàn, vẻ mặt u ám trả lời: “Đúng vậy, không có gì cả!”
“Tại sao lại có thể như vậy được?” Bà Cố ngạc nhiên che miệng lại.
Cố Mạn Tình đứng một bên nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên một sự vui mừng.
Thế thì tốt quá, hôn ước không được khôi phục, vậy cô ta có thể yên tâm rồi.
Cho dù là để cô ta làm đám cưới với nhà họ Phó, thì vẫn là khôi phục hôn ước của Cố Tử Yên và nhà họ Phó, cô ta không muốn.
Cô ta không muốn lại khiến cho Cố Tử Yên có được một cái hôn ước tốt, nói như vậy, về sau cô ta muốn đuổi Cố Tử Yên đi lại càng thêm khó khăn.
Advertisement
Nếu đúng là như vậy, thì cô khó mà phủi sạch được tội lỗi này!
Dinh thự nhà họ Phó, Phó Kình Duy đã gọi cho cấp cứu.
Xe cứu thương đi tới rất nhanh, đưa bà cụ cùng với Phó Kình Duy đi.
Nhà họ Phó đêm nay chắc chắn không thể bình tĩnh được, bốn người trong nhà thì ba người ngất xỉu, tất cả gánh nặng lập tức đặt hết lên người Phó Kình Duy, nếu không có má Phùng ở bên cạnh cùng cậu ta, chỉ Sợ cậu ta cũng ngất xỉu luôn rồi.
Dù sao cậu ta cũng chỉ là một cậu bé hơn mười tuổi, từ nhỏ đã sống cùng bà nội, vô tư sống dưới sự bảo vệ của mẹ và anh trai, chỉ làm những gì mà bản thân thích, chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc bà nội, mẹ và anh trai cũng sẽ ngã xuống.
Cùng lúc đó, trong lòng Cố Việt Bân cũng ngập tràn lo lắng trở về nhà họ Cố.
Bà Cố vừa nhìn thấy ông ta đi đến, hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng đi đến đón: “Chồng, anh đã về rồi.”
“Ba mới về ạ” Cố Mạn Tình cũng đi đến đón.
Cố Việt Bân gật gật đầu, đỡ bà Cố ngồi xuống: “Anh về rồi.”
“Ba uống nước đi.” Cố Mạn Tình rót cho ông ta một ly trà.
Cố Việt Bân vui vẻ nhận lấy: “Được rồi, Mạn Tình đúng là con gái ngoan của ba”
Cố Mạn Tình cụp mí mắt xuống ngượng ngùng cười, trong đáy mắt lại tràn ngập u ám.
Mùi vị khi được khen ngợi được tán dương cũng tốt thật, cô ta sống hai mươi sáu năm, mỗi ngày đều bị người khác đánh mắng, không được hưởng một chút sự cưng chiều nào của ba mẹ, chỉ khi đến nơi này, cô ta mới biết được, hóa ra được ba mẹ cưng chiều lại khiến người ta say mê đến vậy.
Nhưng vì sao ba mẹ tốt như vậy, lại không phải ba mẹ ruột của cô ta chứ?
“Chồng, thế nào rồi? Kình Hiên có đồng ý khôi phục lại hợp tác và hôn ước với gia đình chúng ta hay không?” Hai tay bà Cố nắm chắt, vội vàng hỏi: “Nếu đã khôi phục lại hôn ước, vậy người mà Kình Hiên chọn là ai? Là Tử Yên hay Mạn Tình?”
Cố Mạn Tình nghe nói như vậy cũng trở nên hồi hộp, nhìn Cố Việt Bân.
Cố Việt Bân nắm chặt cái chén trong †ay, vẻ mặt trở nên khó coi.
Nếu không phải cái chén được làm bằng thủy tinh, chỉ sợ đã bị ông ta bóp vỡ rồi.
“Không được khôi phục.” Cố Việt Bân nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ, trong giọng nói tràn ngập sự tức giận và thù hận.
Bà Cố hơi ngạc nhiên: “Không được khôi phục? Anh nói là, hợp tác và hôn ước vẫn chưa được khôi phục?”
Cố Việt Bân đập mạnh cái chén thủy tinh lên mặt bàn, vẻ mặt u ám trả lời: “Đúng vậy, không có gì cả!”
“Tại sao lại có thể như vậy được?” Bà Cố ngạc nhiên che miệng lại.
Cố Mạn Tình đứng một bên nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên một sự vui mừng.
Thế thì tốt quá, hôn ước không được khôi phục, vậy cô ta có thể yên tâm rồi.
Cho dù là để cô ta làm đám cưới với nhà họ Phó, thì vẫn là khôi phục hôn ước của Cố Tử Yên và nhà họ Phó, cô ta không muốn.
Cô ta không muốn lại khiến cho Cố Tử Yên có được một cái hôn ước tốt, nói như vậy, về sau cô ta muốn đuổi Cố Tử Yên đi lại càng thêm khó khăn.
/1278
|