Phó Kình Duy không thèm đếm xỉa đến anh ta. Cậu ta gật đầu, vành mắt đỏ hoe nói với Bạch Dương: “Rất nặng, bà nội đánh anh hai tất cả là mười roi. Msỗi một roi quất xuống thì chiếc áo sau lưng anh hai bị xé nát, rách da toác thịt chảy đầy máu đỏ. Đêm qua khi anh hai được đưa lên xe cấp cứu thì sau lưng đã máu thịt bê bết rồi, không có chỗ nào nguyên vẹn cả.”
Advertisement
Nói đến đây, trong đầu Phó Kình Duy hiện lên cảnh tượng đêm qua nhìn thấy sau lưng anh hai, cậu ta không kìm được run cầm cập, sắc mặt trắng bệch.
Bạch Dương cũng đại khái có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cô mím môi, không nói gì cả.
Còn Lục Khởi thì lại hít một hơi lạnh, kinh ngạc tán thán: “Bà cụ nhà cậu ra tay cũng quả là tàn độc, nhưng rốt cuộc sao bà ấy lại đánh Phó Kình Hiên vậy?”
Miệng Phó Kình Duy mấp máy như thể cậu ta muốn trả lời.
Nhưng cậu ta nhanh chóng nhận ra Lục Khởi là kẻ địch nên chỉ hừ một tiếng: “Có liên quan gì đến anh, dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho anh biết.”
“Cậu… Lục Khởi nghẹn họng rồi sau đó bĩu môi: “Không nói thì thôi, làm như tôi muốn biết vậy đó. Được rồi cục cưng! Thời gian cũng không còn sớm nữa, đừng lãng phí thời gian với tên nhóc này, chúng ta đi thôi.”
“A Khởi! Anh về trước đi, em đi thăm bà nội.” Bạch Dương xoa xoa thái dương rồi nói.
Lục Khởi nhíu mày: “Có gì đâu mà phải thăm, người nhà họ Phó…”
“A Khởi! Anh biết đó, bà nội đối xử với em rất tốt, bà ấy xảy ra chuyện thì em cũng không thể coi như không biết gì.” Bạch Dương nghiêm túc nhìn anh ta.
Huống hồ nguyên nhân bà cụ đang hôn mê có thể là do cô đã gây ra.
Vậy nên cô càng phải đến thăm rồi.
Lục Khởi mở miệng nhưng không nói gì nữa, lát sau anh ta bất lực thở dài: “Được rồi! Em đi thăm bà cụ đi, anh ở trong vườn hoa bên ngoài khoa nội trú đợi em.”
Bạch Dương cười với anh ta: “Cám ơn anh A Khởi.”
“Cảm ơn gì chứ, mau đi đi.” Lục Khởi xoa mái tóc của cô.
Bạch Dương sững sờ giây lát, đợi đến khi anh ta lấy tay ra thì cô mới ngẩng đầu sờ vào chỗ anh ta vừa xoa.
Nếu là trước đây thì cô sẽ không có phản ứng gì quá lớn với hành động này, vì từ nhỏ đến lớn anh ta cũng không ít lần xoa đầu tóc cô như vậy.
Nhưng hiện tại, kể từ sau khi biết tâm tư của anh ta đối với cô thì cô cảm nhận được hành động thân mật như thế của anh †a đã hoàn toàn khác với trước đây rồi.
Thấy Bạch Dương bỗng nhiên ngẩn người, Lục Khởi tiến sát lại hỏi: “Cục cưng!
Em sao thế?”
Bạch Dương hoàng hồn, nhìn khuôn mặt phóng to của anh ta, cô bỗng bị giật mình rồi sau đó thụt lùi lại một bước, tiếp đó cô tránh né ánh mắt của anh ta, cụp mắt xuống và nói: “Em không sao”
Lục Khởi hơi nheo mắt.
Có chuyện gì vậy?
Hình như cục cưng đang tránh né anh †a.
“Chị Bạch Dương, chúng ta có thể đi thăm bà nội được chưa?” Phó Kình Duy đứng cạnh chưa từng thấy Bạch Dương và người đàn ông khác thân mật như vậy.
Theo như cậu ta thấy thì chị Bạch Dương là của anh hai.
Advertisement
Nói đến đây, trong đầu Phó Kình Duy hiện lên cảnh tượng đêm qua nhìn thấy sau lưng anh hai, cậu ta không kìm được run cầm cập, sắc mặt trắng bệch.
Bạch Dương cũng đại khái có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cô mím môi, không nói gì cả.
Còn Lục Khởi thì lại hít một hơi lạnh, kinh ngạc tán thán: “Bà cụ nhà cậu ra tay cũng quả là tàn độc, nhưng rốt cuộc sao bà ấy lại đánh Phó Kình Hiên vậy?”
Miệng Phó Kình Duy mấp máy như thể cậu ta muốn trả lời.
Nhưng cậu ta nhanh chóng nhận ra Lục Khởi là kẻ địch nên chỉ hừ một tiếng: “Có liên quan gì đến anh, dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho anh biết.”
“Cậu… Lục Khởi nghẹn họng rồi sau đó bĩu môi: “Không nói thì thôi, làm như tôi muốn biết vậy đó. Được rồi cục cưng! Thời gian cũng không còn sớm nữa, đừng lãng phí thời gian với tên nhóc này, chúng ta đi thôi.”
“A Khởi! Anh về trước đi, em đi thăm bà nội.” Bạch Dương xoa xoa thái dương rồi nói.
Lục Khởi nhíu mày: “Có gì đâu mà phải thăm, người nhà họ Phó…”
“A Khởi! Anh biết đó, bà nội đối xử với em rất tốt, bà ấy xảy ra chuyện thì em cũng không thể coi như không biết gì.” Bạch Dương nghiêm túc nhìn anh ta.
Huống hồ nguyên nhân bà cụ đang hôn mê có thể là do cô đã gây ra.
Vậy nên cô càng phải đến thăm rồi.
Lục Khởi mở miệng nhưng không nói gì nữa, lát sau anh ta bất lực thở dài: “Được rồi! Em đi thăm bà cụ đi, anh ở trong vườn hoa bên ngoài khoa nội trú đợi em.”
Bạch Dương cười với anh ta: “Cám ơn anh A Khởi.”
“Cảm ơn gì chứ, mau đi đi.” Lục Khởi xoa mái tóc của cô.
Bạch Dương sững sờ giây lát, đợi đến khi anh ta lấy tay ra thì cô mới ngẩng đầu sờ vào chỗ anh ta vừa xoa.
Nếu là trước đây thì cô sẽ không có phản ứng gì quá lớn với hành động này, vì từ nhỏ đến lớn anh ta cũng không ít lần xoa đầu tóc cô như vậy.
Nhưng hiện tại, kể từ sau khi biết tâm tư của anh ta đối với cô thì cô cảm nhận được hành động thân mật như thế của anh †a đã hoàn toàn khác với trước đây rồi.
Thấy Bạch Dương bỗng nhiên ngẩn người, Lục Khởi tiến sát lại hỏi: “Cục cưng!
Em sao thế?”
Bạch Dương hoàng hồn, nhìn khuôn mặt phóng to của anh ta, cô bỗng bị giật mình rồi sau đó thụt lùi lại một bước, tiếp đó cô tránh né ánh mắt của anh ta, cụp mắt xuống và nói: “Em không sao”
Lục Khởi hơi nheo mắt.
Có chuyện gì vậy?
Hình như cục cưng đang tránh né anh †a.
“Chị Bạch Dương, chúng ta có thể đi thăm bà nội được chưa?” Phó Kình Duy đứng cạnh chưa từng thấy Bạch Dương và người đàn ông khác thân mật như vậy.
Theo như cậu ta thấy thì chị Bạch Dương là của anh hai.
/1278
|