“Anh hai! Bác sĩ Lâm và bà nội đến rồi”
Phó Kình Duy nhắc nhở.
Phó Kình Hiên kìm nén sự kích động trong lòng và ngẩng đầu nhìn.
Bà cụ bước vào trước, sâm mặt hỏi: “Kình Hiên! Cháu có hận bà không? Hận bà đã đánh cháu thành ra thế này?”
Phó Kình Hiên không thể gượng dậy nổi, nhưng đầu thì có thể cử động.
Anh khẽ lắc đầu, trầm giọng trả lời: “Không hận, cháu đã làm sai thì cháu nên chịu phạt.”
Dù sao ban đầu khi anh và Bạch Dương vừa ly hôn thì anh vẫn chưa ý thức được bản thân đã yêu Bạch Dương, hơn nữa anh đã gặp Bạch Dương trong hoàn cảnh đã có vợ sắp cưới, vốn dĩ anh đã sai rồi.
Nói khó nghe thì đó là phạm pháp rồi.
Bà cụ nghe thấy câu trả lời của Phó Kình Hiên, nét mặt căng thẳng cuối cùng cũng dịu đi một chút: “Cháu biết là tốt rồi.
Diệc Hàng! Cho nó xem đi.”
“Dạ bà!” Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính rồi tiến lên một bước.
Mười phút sau, anh ta cởi bỏ đôi găng tay dính máu, nhìn Phó Kình Hiên đang đau đớn đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt trắng bệch, anh ta cười và nói: “Thưa bà!
Cháu đã kiếm tra qua rồi. Tổng giảm đốc Phó có cảm giác đau đớn rõ ràng, chứng †ỏ tổ chức bắp thịt và thần kinh sau lưng không có vấn đề gì, bước tiếp theo là phải cố gắng dưỡng thương, nhưng những vết roi trên lưng tổng giảm đốc Phó chắc chắn sẽ để lại sẹo.”
“Sẹo thì sẹo. Một người đàn ông lại không phải không thể chấp nhận được, hơn nữa cũng không phải trên khuôn mặt.”
Bà cụ liếc mắt nhìn sau lưng Phó Kình Hiên và lạnh lùng nói.
Lâm Diệc Hàng khẽ cười: “Nói cũng đúng, vậy cháu không làm phiền cả nhà nữa, cháu đi trước đây.”
Dứt lời, anh ta đút tay vào trong túi áo khác trắng rồi đi ra ngoài.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn lại ba người là Phó Kình Hiên, bà cụ và Phó Kình Duy.
Bà cụ ngồi xuống chiếc ghế mà Phó Kình Duy vừa ngồi: “Hôm qua Bạch Dương có đến đây.”
“Cháu biết.” Phó Kình Hiên thả lỏng trán và trả lời. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bà cụ nhìn thấy rồi thở dài: “Bà có nói chuyện với con bé một lúc. Kình Hiên! Bà nhìn ra là con bé thật sự không còn yêu cháu nữa.”
Trước đây, bà cũng đã mấy lần hỏi Bạch Dương có còn tình cảm với Kình Hiên không, có khả năng hay không.
Lúc đó, câu trả lời của Bạch Dương là không, không có khả năng.
Thậm chí bà còn nghĩ Bạch Dương trả lời như vậy là vì bị kích động chứ sthực ra trong lòng vẫn còn cảm tình với Kình Hiên. Dù sao Bạch Dương đã yêu Kình Hiên nhiều năm như vậy, sao có thể nói không yêu là không yêu nữa.
Nghe thấy lời nói của bà cụ, Phó Kình Hiên đang vui mừng trong lòng bởi vì Bạch Dương đến thăm anh nhưng lại lập tức giống như rơi vào hầm băng.
Anh siết chặt nắm đấm: “Rốt cuộc bà nội đang muốn nói gì vậy?”
Bà cụ nhìn anh: “Bà muốn nói, có lẽ cháu và Bạch Dương thật sự là có duyên không phận. Kình Hiên! Cháu hãy từ bỏ đi.”
Phó Kình Duy nhắc nhở.
Phó Kình Hiên kìm nén sự kích động trong lòng và ngẩng đầu nhìn.
Bà cụ bước vào trước, sâm mặt hỏi: “Kình Hiên! Cháu có hận bà không? Hận bà đã đánh cháu thành ra thế này?”
Phó Kình Hiên không thể gượng dậy nổi, nhưng đầu thì có thể cử động.
Anh khẽ lắc đầu, trầm giọng trả lời: “Không hận, cháu đã làm sai thì cháu nên chịu phạt.”
Dù sao ban đầu khi anh và Bạch Dương vừa ly hôn thì anh vẫn chưa ý thức được bản thân đã yêu Bạch Dương, hơn nữa anh đã gặp Bạch Dương trong hoàn cảnh đã có vợ sắp cưới, vốn dĩ anh đã sai rồi.
Nói khó nghe thì đó là phạm pháp rồi.
Bà cụ nghe thấy câu trả lời của Phó Kình Hiên, nét mặt căng thẳng cuối cùng cũng dịu đi một chút: “Cháu biết là tốt rồi.
Diệc Hàng! Cho nó xem đi.”
“Dạ bà!” Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính rồi tiến lên một bước.
Mười phút sau, anh ta cởi bỏ đôi găng tay dính máu, nhìn Phó Kình Hiên đang đau đớn đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt trắng bệch, anh ta cười và nói: “Thưa bà!
Cháu đã kiếm tra qua rồi. Tổng giảm đốc Phó có cảm giác đau đớn rõ ràng, chứng †ỏ tổ chức bắp thịt và thần kinh sau lưng không có vấn đề gì, bước tiếp theo là phải cố gắng dưỡng thương, nhưng những vết roi trên lưng tổng giảm đốc Phó chắc chắn sẽ để lại sẹo.”
“Sẹo thì sẹo. Một người đàn ông lại không phải không thể chấp nhận được, hơn nữa cũng không phải trên khuôn mặt.”
Bà cụ liếc mắt nhìn sau lưng Phó Kình Hiên và lạnh lùng nói.
Lâm Diệc Hàng khẽ cười: “Nói cũng đúng, vậy cháu không làm phiền cả nhà nữa, cháu đi trước đây.”
Dứt lời, anh ta đút tay vào trong túi áo khác trắng rồi đi ra ngoài.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn lại ba người là Phó Kình Hiên, bà cụ và Phó Kình Duy.
Bà cụ ngồi xuống chiếc ghế mà Phó Kình Duy vừa ngồi: “Hôm qua Bạch Dương có đến đây.”
“Cháu biết.” Phó Kình Hiên thả lỏng trán và trả lời. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bà cụ nhìn thấy rồi thở dài: “Bà có nói chuyện với con bé một lúc. Kình Hiên! Bà nhìn ra là con bé thật sự không còn yêu cháu nữa.”
Trước đây, bà cũng đã mấy lần hỏi Bạch Dương có còn tình cảm với Kình Hiên không, có khả năng hay không.
Lúc đó, câu trả lời của Bạch Dương là không, không có khả năng.
Thậm chí bà còn nghĩ Bạch Dương trả lời như vậy là vì bị kích động chứ sthực ra trong lòng vẫn còn cảm tình với Kình Hiên. Dù sao Bạch Dương đã yêu Kình Hiên nhiều năm như vậy, sao có thể nói không yêu là không yêu nữa.
Nghe thấy lời nói của bà cụ, Phó Kình Hiên đang vui mừng trong lòng bởi vì Bạch Dương đến thăm anh nhưng lại lập tức giống như rơi vào hầm băng.
Anh siết chặt nắm đấm: “Rốt cuộc bà nội đang muốn nói gì vậy?”
Bà cụ nhìn anh: “Bà muốn nói, có lẽ cháu và Bạch Dương thật sự là có duyên không phận. Kình Hiên! Cháu hãy từ bỏ đi.”
/1278
|