Anh chết rồi thì đương nhiên không thể nào ngăn cản được.
Advertisement
Bà cụ siết cây gậy: “Thôi bỏ đi! Bà cũng già rồi, không khuyên nổi cháu nữa, cháu muốn đụng vào tường nam thì cứ đi, nhưng bà phải nhắc trước bà sẽ không giúp cháu nữa.”
Bà cụ đã giúp anh nhiều lần rồi.
Giờ cũng không còn mặt mũi nào đến trước mặt Bạch Dương nói giúp anh nữa.
“Cháu biết, cám ơn bà nội!” Phó Kình Hiên nhìn bóng dáng sau lưng bà cụ.
Bà cụ dừng bước và khua tay, rồi đi thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại.
Phó Kình Duy đóng cửa lại: “Anh hai! Bà nội không giúp anh, em cũng là hung thủ gây ra cục diện ngày hôm nay cho anh và chi Rach Dirơna em cfnna nên làm dì đó chị Bạch Dương, em cũng nên làm gì đó cho anh.”
“Không cần đâu!” Phó Kình Hiên lại nằm xuống, từ chối ý tốt của cậu ta.
Nhưng Phó Kình Duy vẫn kiên trì: “Vẫn phải cần, nếu không giúp anh thì trong lòng em rất áy náy, dù sao anh hai cứ mặc kệ em đi.”
Sợ Phó Kình Hiên vẫn từ chối, cậu ta vội đổi chủ đề nói chuyện: “Được rồi! Nếu anh hai đã tỉnh rồi thì em đi gọi điện thoại cho mẹ kêu mẹ hầm canh xương cho anh, ăn gì bổ đó mà”
Dứt lời, cậu ta cầm điện thoại đi ra ban công gọi điện.
Phó Kình Hiên quay đầu nhìn cậu ta, khế giật khóe miệng.
Ăn cái gì bổ cái đó là không sai, nhưng may mà chỗ anh bị thương không phải là xương cốt.
Chẳng qua thôi quên đi, cứ xem như đây là sự quan tâm mà thằng em ngốc dành cho anh vậy, anh sẽ không nhắc nhở.
Lúc này, ngoài phòng bệnh lại truyên đến tiếng bước chân.
Phó Kình Hiên giương mắt nhìn lại thì thấy trợ lý Trương đang đứng bên ngoài phất tay với anh.
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu ý bảo trợ lý Trương có thể đi vào.
Trợ lý Trương hiểu ý mở cửa ra tiến vào: “Tổng giám đốc Phó.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Trong hai ngày tôi hôn mê, tập đoàn thế nào?”
“Tập đoàn không có việc gì. Tôi đã nói với hội đồng quản trị là vì ngài có việc đột xuất nên đã ra nước ngoài rồi. Thế nên bây giờ trừ chúng ta ra thì không ai biết chuyện ngài bị thương nằm viện nữa. Vì vậy thị trường chứng khoán cũng không xuất hiện vấn đề” Trợ lý Trương đứng bên cạnh giường bệnh trả lời.
Phó Kình Hiên nâng tay lên xoa xoa chỗ giữa hai đầu lông mày: ‘Không tồi, buổi chiều cậu mang một ít tài liệu khẩn đến đây đi”
“Nhưng mà thân thể của tổng giám đốc…
“Không có vấn đề gì.” Phó Kình Hiên hơi hơi nhắm hờ mắt, mệt mỏi nói: “Ở bệnh viện cũng chẳng có việc gì làm.”
Thấy anh cố chấp như thế nên trợ lý Trương cũng hết cách, đành phải gật đầu đồng ý: “Vâng tôi biết rồi. Ngoài ra còn có một chuyện nữa.”
“Chuyện gì?” Phó Kình Hiên nhìn anh ta.
Biểu cảm của trợ lý Trương trở nên nghiêm trọng: “Là về chuyện vì sao Cố Tử Yên lại biết chuyện cô Bạch mang thai mà ngài muốn tôi điều tra. Tôi đã điều tra xong rồi, thật ra chuyện này chính là một âm mưul”
“Âm mưu ư?” Phó Kình Hiên híp mắt.
Advertisement
Bà cụ siết cây gậy: “Thôi bỏ đi! Bà cũng già rồi, không khuyên nổi cháu nữa, cháu muốn đụng vào tường nam thì cứ đi, nhưng bà phải nhắc trước bà sẽ không giúp cháu nữa.”
Bà cụ đã giúp anh nhiều lần rồi.
Giờ cũng không còn mặt mũi nào đến trước mặt Bạch Dương nói giúp anh nữa.
“Cháu biết, cám ơn bà nội!” Phó Kình Hiên nhìn bóng dáng sau lưng bà cụ.
Bà cụ dừng bước và khua tay, rồi đi thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại.
Phó Kình Duy đóng cửa lại: “Anh hai! Bà nội không giúp anh, em cũng là hung thủ gây ra cục diện ngày hôm nay cho anh và chi Rach Dirơna em cfnna nên làm dì đó chị Bạch Dương, em cũng nên làm gì đó cho anh.”
“Không cần đâu!” Phó Kình Hiên lại nằm xuống, từ chối ý tốt của cậu ta.
Nhưng Phó Kình Duy vẫn kiên trì: “Vẫn phải cần, nếu không giúp anh thì trong lòng em rất áy náy, dù sao anh hai cứ mặc kệ em đi.”
Sợ Phó Kình Hiên vẫn từ chối, cậu ta vội đổi chủ đề nói chuyện: “Được rồi! Nếu anh hai đã tỉnh rồi thì em đi gọi điện thoại cho mẹ kêu mẹ hầm canh xương cho anh, ăn gì bổ đó mà”
Dứt lời, cậu ta cầm điện thoại đi ra ban công gọi điện.
Phó Kình Hiên quay đầu nhìn cậu ta, khế giật khóe miệng.
Ăn cái gì bổ cái đó là không sai, nhưng may mà chỗ anh bị thương không phải là xương cốt.
Chẳng qua thôi quên đi, cứ xem như đây là sự quan tâm mà thằng em ngốc dành cho anh vậy, anh sẽ không nhắc nhở.
Lúc này, ngoài phòng bệnh lại truyên đến tiếng bước chân.
Phó Kình Hiên giương mắt nhìn lại thì thấy trợ lý Trương đang đứng bên ngoài phất tay với anh.
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu ý bảo trợ lý Trương có thể đi vào.
Trợ lý Trương hiểu ý mở cửa ra tiến vào: “Tổng giám đốc Phó.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Trong hai ngày tôi hôn mê, tập đoàn thế nào?”
“Tập đoàn không có việc gì. Tôi đã nói với hội đồng quản trị là vì ngài có việc đột xuất nên đã ra nước ngoài rồi. Thế nên bây giờ trừ chúng ta ra thì không ai biết chuyện ngài bị thương nằm viện nữa. Vì vậy thị trường chứng khoán cũng không xuất hiện vấn đề” Trợ lý Trương đứng bên cạnh giường bệnh trả lời.
Phó Kình Hiên nâng tay lên xoa xoa chỗ giữa hai đầu lông mày: ‘Không tồi, buổi chiều cậu mang một ít tài liệu khẩn đến đây đi”
“Nhưng mà thân thể của tổng giám đốc…
“Không có vấn đề gì.” Phó Kình Hiên hơi hơi nhắm hờ mắt, mệt mỏi nói: “Ở bệnh viện cũng chẳng có việc gì làm.”
Thấy anh cố chấp như thế nên trợ lý Trương cũng hết cách, đành phải gật đầu đồng ý: “Vâng tôi biết rồi. Ngoài ra còn có một chuyện nữa.”
“Chuyện gì?” Phó Kình Hiên nhìn anh ta.
Biểu cảm của trợ lý Trương trở nên nghiêm trọng: “Là về chuyện vì sao Cố Tử Yên lại biết chuyện cô Bạch mang thai mà ngài muốn tôi điều tra. Tôi đã điều tra xong rồi, thật ra chuyện này chính là một âm mưul”
“Âm mưu ư?” Phó Kình Hiên híp mắt.
/1278
|