Bạch Dương nghi ngờ nhìn cô ta: “Cô bị làm sao thế?”
Ánh mắt Cố Mạn Tình không ngừng lóe lên: “Tôi… tôi không sao… Chỉ là đột nhiên †ôi cảm thấy hơi không thoải mái lắm…”
Advertisement
“Không thoải mái ư? Cô bị bệnh à?”
Bạch Dương thân thiết hỏi thăm.
Bàn tay đặt dưới bàn của Cố Mạn Tình siết chặt lại, trên mặt lại nở nụ cười: “Ừ, đột nhiên hơi đau bụng.”
“Vậy sao, vậy tôi mang cô đi khám nhé.”
Bạch Dương cũng không nghi ngờ lời của cô ta. Thật sự là vì dáng vẻ của cô ta bây giờ giống hệt như bị bệnh vậy.
Nhưng mà Cố Mạn Tình lại như bị dọa sợ, liên tục xua tay từ chối: “Không… không cần đâu cô Bạch. Tôi có thể tự đi, hơn nữa lái xe đang chờ tôi bên ngoài rồi, tôi để lái xe đưa tôi đi là được.”
Cô ta nói rồi chỉ chỉ ra bên ngoài.
Bạch Dương quay đầu nhìn lại, nhìn qua cửa kính thủy tinh thấy được một chiếc xe sang trọng bên ngoài. Cô bèn cười gật đầu: “Một khi đã vậy thì cô nhanh đi đi.”
“Vâng, vậy cô Bạch à, tôi xin phép đi †rước, sau này còn có việc gì cần dặn dò thì ngài lại gọi tôi nhé.” Cố Mạn Tình hơi hơi cúi đầu với cô rồi đi ra ngoài.
Sau khi đi được hai bước, đột nhiên cô †a đỡ trán, cơ thể hơi lung lay, dáng vẻ như muốn té xỉu.
Bạch Dương thấy thế thì vội vàng đứng lên: “Cô không sao chứ?”
“Tôi… đầu tôi hơi choáng…” Cố Mạn Tình yếu ớt trả lời.
Giây tiếp theo, cô ta đột nhiên ngã về phía Bạch Dương.
“Ôi…” Phản ứng đầu tiên của Bạch Dương là hoảng sợ, sau đó vội vàng đỡ được cô ta.
Cố Mạn Tình dựa vào vai Bạch Dương, ở nơi mà Bạch Dương không nhìn thấy, trong mắt cô ta hiện lên một tia u ám chỉ lướt qua trong giây lát.
Sau đó cánh tay của cô ta cũng vòng lên bả vai Bạch Dương, bàn tay giật giật phía sau tóc Bạch Dương rồi nhanh chóng dừng lại.
Tất cả chuyện này đều diễn ra sau lưng Bạch Dương nên tất nhiên cô không biết gì.
Cô sốt ruột vỗ vỗ mặt Cố Mạn Tình: “Cố Mạn Tình, cô đừng ngất, cố chịu một chút, tôi sẽ gọi lái xe của cô tới đây!”
“Không cần đâu cô Bạch.” Cố Mạn Tình ngẩng đầu nở một nụ cười vô lực với Bạch Dương: “Tôi không sao rồi. Cảm ơn cô lúc nãy đã đỡ tôi, nếu không tôi đã ngã xuống đất rồi.”
“Không sao nữa rồi ư?” Bạch Dương nhướng mày: “Dáng vẻ của cô cũng không giống không sao lắm.”
“Tôi thật sự không sao nữa rồi. Tôi chỉ bị đau dạ dày, còn bị tụt huyết áp nên mới suýt té xỉu thôi. Cô Bạch cũng biết cuộc sống của tôi trước kia rồi đây. Có mấy bệnh vặt từ từ rồi sẽ ổn thôi.” Cố Mạn TÌnh nói.
Bạch Dương vẫn hơi lo lắng: “Thật sự ổn rồi sao?”
“Đúng vậy, cô Bạch, cô thả tôi ra đi, tôi có thể tự mình đứng rồi.” Cố Mạn Tình gật đầu mạnh rồi nói.
Ánh mắt Cố Mạn Tình không ngừng lóe lên: “Tôi… tôi không sao… Chỉ là đột nhiên †ôi cảm thấy hơi không thoải mái lắm…”
Advertisement
“Không thoải mái ư? Cô bị bệnh à?”
Bạch Dương thân thiết hỏi thăm.
Bàn tay đặt dưới bàn của Cố Mạn Tình siết chặt lại, trên mặt lại nở nụ cười: “Ừ, đột nhiên hơi đau bụng.”
“Vậy sao, vậy tôi mang cô đi khám nhé.”
Bạch Dương cũng không nghi ngờ lời của cô ta. Thật sự là vì dáng vẻ của cô ta bây giờ giống hệt như bị bệnh vậy.
Nhưng mà Cố Mạn Tình lại như bị dọa sợ, liên tục xua tay từ chối: “Không… không cần đâu cô Bạch. Tôi có thể tự đi, hơn nữa lái xe đang chờ tôi bên ngoài rồi, tôi để lái xe đưa tôi đi là được.”
Cô ta nói rồi chỉ chỉ ra bên ngoài.
Bạch Dương quay đầu nhìn lại, nhìn qua cửa kính thủy tinh thấy được một chiếc xe sang trọng bên ngoài. Cô bèn cười gật đầu: “Một khi đã vậy thì cô nhanh đi đi.”
“Vâng, vậy cô Bạch à, tôi xin phép đi †rước, sau này còn có việc gì cần dặn dò thì ngài lại gọi tôi nhé.” Cố Mạn Tình hơi hơi cúi đầu với cô rồi đi ra ngoài.
Sau khi đi được hai bước, đột nhiên cô †a đỡ trán, cơ thể hơi lung lay, dáng vẻ như muốn té xỉu.
Bạch Dương thấy thế thì vội vàng đứng lên: “Cô không sao chứ?”
“Tôi… đầu tôi hơi choáng…” Cố Mạn Tình yếu ớt trả lời.
Giây tiếp theo, cô ta đột nhiên ngã về phía Bạch Dương.
“Ôi…” Phản ứng đầu tiên của Bạch Dương là hoảng sợ, sau đó vội vàng đỡ được cô ta.
Cố Mạn Tình dựa vào vai Bạch Dương, ở nơi mà Bạch Dương không nhìn thấy, trong mắt cô ta hiện lên một tia u ám chỉ lướt qua trong giây lát.
Sau đó cánh tay của cô ta cũng vòng lên bả vai Bạch Dương, bàn tay giật giật phía sau tóc Bạch Dương rồi nhanh chóng dừng lại.
Tất cả chuyện này đều diễn ra sau lưng Bạch Dương nên tất nhiên cô không biết gì.
Cô sốt ruột vỗ vỗ mặt Cố Mạn Tình: “Cố Mạn Tình, cô đừng ngất, cố chịu một chút, tôi sẽ gọi lái xe của cô tới đây!”
“Không cần đâu cô Bạch.” Cố Mạn Tình ngẩng đầu nở một nụ cười vô lực với Bạch Dương: “Tôi không sao rồi. Cảm ơn cô lúc nãy đã đỡ tôi, nếu không tôi đã ngã xuống đất rồi.”
“Không sao nữa rồi ư?” Bạch Dương nhướng mày: “Dáng vẻ của cô cũng không giống không sao lắm.”
“Tôi thật sự không sao nữa rồi. Tôi chỉ bị đau dạ dày, còn bị tụt huyết áp nên mới suýt té xỉu thôi. Cô Bạch cũng biết cuộc sống của tôi trước kia rồi đây. Có mấy bệnh vặt từ từ rồi sẽ ổn thôi.” Cố Mạn TÌnh nói.
Bạch Dương vẫn hơi lo lắng: “Thật sự ổn rồi sao?”
“Đúng vậy, cô Bạch, cô thả tôi ra đi, tôi có thể tự mình đứng rồi.” Cố Mạn Tình gật đầu mạnh rồi nói.
/1278
|