Tin chắc rằng tối nay, Mạnh San sẽ gặp ác mộng.
Advertisement
“Cô Bạch.” Đột nhiên, một giọng nam từ phía sau truyền đến.
Bạch Dương nhận ra là giọng của trợ lý Trương, vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, xoay người lại: “Trợ lý Trương.”
Advertisement
“Cô Bạch, đã mang người tới đây rồi.”
Trợ lý Trương đi tới trả lời.
Bạch Dương híp mắt lại: “Ở đâu vậy?”
“Đã bị cảnh sát đưa đến phòng thẩm vấn rồi.” Trợ lý Trương nói.
“Tôi đi xem thử!” Nói xong, cô giẫm giày cao gót đi vào phòng thẩm vấn.
Trợ lý Trương theo sau cô cùng đi qua đó.
Đến phòng thẩm vấn, Bạch Dương gõ cưa.
Một sĩ quan cảnh sát mở cửa để cho Bạch Dương vào trong.
Bạch Dương với tư cách là người báo cảnh sát, đương nhiên có tư cách gặp nghi phạm.
Dù sao trước mắt thì nghi phạm vẫn chưa chính thức bị ra lệnh bắt giữ, cô có thể gặp được.
Bạch Dương đi vào phòng thẩm vấn, lập †ức nhìn vào bàn thẩm vấn.
Vừa nhìn, lập tức sợ hết hồn.
Chỉ thấy người đàn ông cô gặp vào buổi sáng, bây giờ sắc mặt tái nhợt ngồi trên xe lăn, hai chân phía dưới đều bị quấn băng gạc thật dày.
Mà một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên tạp vụ khác cũng không khá hơn là bao, tuy rằng chân không có chuyện gì, nhưng hai cánh tay cũng quấn băng gạc thật dày, treo ở cổ.
Hai người này, một người bị thương ở chân, một người bị thương ở cánh tay, dĩ nhiên không đơn giản chỉ là chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Phải biết rằng người đàn ông bị thương ở chân kia, cô vừa mới gặp vào buổi sáng, vẫn còn rất tốt, nhưng bây giờ chân đã xảy ra chuyện, rõ ràng có người cố tình làm.
Nghĩ như vậy, Bạch Dương nhìn trợ lý Trương.
Trợ lý Trương cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ta cười với cô.
Nụ cười này của anh ta vừa vặn nói lên tất cả.
Bạch Dương mím môi: “Đi theo tôi một chút.”
Cô xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Trợ lý Trương đi theo phía sau.
Bạch Dương dẫn anh ta đi tới một chỗ yên tĩnh: “Trợ lý Trương, chân và cánh tay của hai người kia là do các anh làm sao?”
Hai người kia đều do anh ta đưa tới, ngoại trừ anh ta ra, cô không nghĩ ra có thể là ai được nữa cả.
“Đúng vậy, là do tổng giám đốc Phó ra lệnh. Tổng giám đốc Phó nói, nhân viên tạp vụ kia bỏ thuốc cô, cũng không cần phải giữ lại tay, còn về người đàn ông kia, chạy xa như vậy chỉ để khi dễ cô, đương nhiên cũng không cần phải giữ lại chân nữa, cho nên cứ dứt khoát làm gấy.” Trợ lý Trương đẩy kính, trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng, giống như đang nói thời thiết hôm nay đẹp thật, chứ không phải gãy tay gãy chân gì cả
Advertisement
“Cô Bạch.” Đột nhiên, một giọng nam từ phía sau truyền đến.
Bạch Dương nhận ra là giọng của trợ lý Trương, vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, xoay người lại: “Trợ lý Trương.”
Advertisement
“Cô Bạch, đã mang người tới đây rồi.”
Trợ lý Trương đi tới trả lời.
Bạch Dương híp mắt lại: “Ở đâu vậy?”
“Đã bị cảnh sát đưa đến phòng thẩm vấn rồi.” Trợ lý Trương nói.
“Tôi đi xem thử!” Nói xong, cô giẫm giày cao gót đi vào phòng thẩm vấn.
Trợ lý Trương theo sau cô cùng đi qua đó.
Đến phòng thẩm vấn, Bạch Dương gõ cưa.
Một sĩ quan cảnh sát mở cửa để cho Bạch Dương vào trong.
Bạch Dương với tư cách là người báo cảnh sát, đương nhiên có tư cách gặp nghi phạm.
Dù sao trước mắt thì nghi phạm vẫn chưa chính thức bị ra lệnh bắt giữ, cô có thể gặp được.
Bạch Dương đi vào phòng thẩm vấn, lập †ức nhìn vào bàn thẩm vấn.
Vừa nhìn, lập tức sợ hết hồn.
Chỉ thấy người đàn ông cô gặp vào buổi sáng, bây giờ sắc mặt tái nhợt ngồi trên xe lăn, hai chân phía dưới đều bị quấn băng gạc thật dày.
Mà một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên tạp vụ khác cũng không khá hơn là bao, tuy rằng chân không có chuyện gì, nhưng hai cánh tay cũng quấn băng gạc thật dày, treo ở cổ.
Hai người này, một người bị thương ở chân, một người bị thương ở cánh tay, dĩ nhiên không đơn giản chỉ là chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Phải biết rằng người đàn ông bị thương ở chân kia, cô vừa mới gặp vào buổi sáng, vẫn còn rất tốt, nhưng bây giờ chân đã xảy ra chuyện, rõ ràng có người cố tình làm.
Nghĩ như vậy, Bạch Dương nhìn trợ lý Trương.
Trợ lý Trương cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ta cười với cô.
Nụ cười này của anh ta vừa vặn nói lên tất cả.
Bạch Dương mím môi: “Đi theo tôi một chút.”
Cô xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Trợ lý Trương đi theo phía sau.
Bạch Dương dẫn anh ta đi tới một chỗ yên tĩnh: “Trợ lý Trương, chân và cánh tay của hai người kia là do các anh làm sao?”
Hai người kia đều do anh ta đưa tới, ngoại trừ anh ta ra, cô không nghĩ ra có thể là ai được nữa cả.
“Đúng vậy, là do tổng giám đốc Phó ra lệnh. Tổng giám đốc Phó nói, nhân viên tạp vụ kia bỏ thuốc cô, cũng không cần phải giữ lại tay, còn về người đàn ông kia, chạy xa như vậy chỉ để khi dễ cô, đương nhiên cũng không cần phải giữ lại chân nữa, cho nên cứ dứt khoát làm gấy.” Trợ lý Trương đẩy kính, trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng, giống như đang nói thời thiết hôm nay đẹp thật, chứ không phải gãy tay gãy chân gì cả
/1278
|