“Dù thế nào ngân hàng cũng dưới danh nghĩa của Nhà nước, thân là giám đốc ngân hàng thì sao bọn họ có thể kiêng kỵ một ông chủ doanh nghiệp tư nhân chứ?” Trần Thi Hàm cau mày.
Bạch Dương nheo mắt: “Trừ khi người ra lệnh cho họ không phải Cố Việt Bân, mà là người trong cơ quan Nhà nước.”
“Sếp Bạch, cô động đến người làm trong cơ quan Nhà nước từ bao giờ thế?” Trần Thi Hàm nghiêm nghị hỏi.
Bạch Dương mờ mịt lắc đầu: “Tôi không biết.”
Gần đây vì chuyện miếng đất mà cô có làm việc với cơ quan Nhà nước một lần.
Nhưng lần đó cô không hề đắc tội đối phương mà.
“Thôi bỏ đi, sau này nghĩ tiếp. Sếp Bạch à, chúng ta mau chóng giải quyết vấn đề kinh phí đã.” Trần Thi Hàm nhắc nhở.
Bạch Dương mệt mỏi nhắm mắt lại: “Thư ký Đồng, cô liên lạc lại với giám đốc những nhà hàng đã cho chúng ta vay, nói là tôi mời họ ăn cơm ở khách sạn Hoàn Vũ.”
Ngân hàng chưa cho vay thì thôi bỏ đi.
Nhưng đã cho vay thì cô phải xua tan ý nghĩ đòi nợ của họ, nếu không Thiên Thịnh sẽ thật sự phá sản.
“Vâng.” Thư ký Đồng gật đầu.
Bạch Dương nói với Trần Thi Hàm: “Cô chỉnh sửa lại hợp đồng cho vay khi đó rồi đi với tôi.”
“Được.” Trần Thi Hàm đáp.
Một giờ sau, cả hai đến khách sạn Hoàn Vũ.
Đây là khách sạn bảy sao duy nhất ở Hải Thành, thuộc tập đoàn Phó Thị.
Ăn một bữa bình thường nhất ở đây cũng có thể bằng thu nhập một năm của gia đình bình thường.
Hơn nữa Bạch Dương còn đặt phòng riêng, gọi rất nhiều món ăn cao cấp để chiêu đãi mấy giám đốc ngân hàng này, có thể thấy rất có thành ý.
Những giám đốc này được đãi ngộ cao như thế nên cũng không tiện không nói gì, cuối cùng cũng tiết lộ người nhằm vào cô mang họ Cao.
“Bạch tổng, theo như tôi biết thì nhà quyền quý họ Cao chỉ có một, chính là nhà họ Cao ở Nam Giang.”
Trần Thi Hàm quay sang nói vào tai Bạch Dương.
Bạch Dương siết chặt ly rượu trong tay, khuôn mặt sinh đẹp đầy vẻ lạnh lùng: “Là Cao Linh.”
Cô không có mâu thuẫn với nhà họ Cao.
Chỉ có một chút xích mích với Cao Linh.
“Tôi cũng đoán là cô ta, nhưng sao cô ta lại làm vậy? Lẽ nào là vì chuyện chơi mạt chược lần trước?”
Trần Thi Hàm đoán.
Bạch Dương nhấp một ngụm rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn ra vui buồn hay tức giận: “Có lẽ thế.”
“Nếu là như vậy thì cô ta thực sự rất nhỏ nhen.” Trần Thi Hàm cười khẩy: “Hơn nữa Cao Linh quan hệ rộng thật đấy, cô ta là cô chủ nhà quyền quý ở Nam Giang mà cũng xen vào chuyện ở Hải Thành, ai cho cô ta lá gan vậy? Sếp Bạch, tôi đi gọi điện thoại.”
“Ừm.” Bạch Dương gật đầu đồng ý.
Trần Thi Hàm đứng dậy, ra khỏi phòng VIP, tìm một nơi yên tĩnh bên ngoài rồi gọi điện.
“Có gì nói mau!” Một giọng nói thô bạo vang lên trong điện thoại.
Bạch Dương nheo mắt: “Trừ khi người ra lệnh cho họ không phải Cố Việt Bân, mà là người trong cơ quan Nhà nước.”
“Sếp Bạch, cô động đến người làm trong cơ quan Nhà nước từ bao giờ thế?” Trần Thi Hàm nghiêm nghị hỏi.
Bạch Dương mờ mịt lắc đầu: “Tôi không biết.”
Gần đây vì chuyện miếng đất mà cô có làm việc với cơ quan Nhà nước một lần.
Nhưng lần đó cô không hề đắc tội đối phương mà.
“Thôi bỏ đi, sau này nghĩ tiếp. Sếp Bạch à, chúng ta mau chóng giải quyết vấn đề kinh phí đã.” Trần Thi Hàm nhắc nhở.
Bạch Dương mệt mỏi nhắm mắt lại: “Thư ký Đồng, cô liên lạc lại với giám đốc những nhà hàng đã cho chúng ta vay, nói là tôi mời họ ăn cơm ở khách sạn Hoàn Vũ.”
Ngân hàng chưa cho vay thì thôi bỏ đi.
Nhưng đã cho vay thì cô phải xua tan ý nghĩ đòi nợ của họ, nếu không Thiên Thịnh sẽ thật sự phá sản.
“Vâng.” Thư ký Đồng gật đầu.
Bạch Dương nói với Trần Thi Hàm: “Cô chỉnh sửa lại hợp đồng cho vay khi đó rồi đi với tôi.”
“Được.” Trần Thi Hàm đáp.
Một giờ sau, cả hai đến khách sạn Hoàn Vũ.
Đây là khách sạn bảy sao duy nhất ở Hải Thành, thuộc tập đoàn Phó Thị.
Ăn một bữa bình thường nhất ở đây cũng có thể bằng thu nhập một năm của gia đình bình thường.
Hơn nữa Bạch Dương còn đặt phòng riêng, gọi rất nhiều món ăn cao cấp để chiêu đãi mấy giám đốc ngân hàng này, có thể thấy rất có thành ý.
Những giám đốc này được đãi ngộ cao như thế nên cũng không tiện không nói gì, cuối cùng cũng tiết lộ người nhằm vào cô mang họ Cao.
“Bạch tổng, theo như tôi biết thì nhà quyền quý họ Cao chỉ có một, chính là nhà họ Cao ở Nam Giang.”
Trần Thi Hàm quay sang nói vào tai Bạch Dương.
Bạch Dương siết chặt ly rượu trong tay, khuôn mặt sinh đẹp đầy vẻ lạnh lùng: “Là Cao Linh.”
Cô không có mâu thuẫn với nhà họ Cao.
Chỉ có một chút xích mích với Cao Linh.
“Tôi cũng đoán là cô ta, nhưng sao cô ta lại làm vậy? Lẽ nào là vì chuyện chơi mạt chược lần trước?”
Trần Thi Hàm đoán.
Bạch Dương nhấp một ngụm rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn ra vui buồn hay tức giận: “Có lẽ thế.”
“Nếu là như vậy thì cô ta thực sự rất nhỏ nhen.” Trần Thi Hàm cười khẩy: “Hơn nữa Cao Linh quan hệ rộng thật đấy, cô ta là cô chủ nhà quyền quý ở Nam Giang mà cũng xen vào chuyện ở Hải Thành, ai cho cô ta lá gan vậy? Sếp Bạch, tôi đi gọi điện thoại.”
“Ừm.” Bạch Dương gật đầu đồng ý.
Trần Thi Hàm đứng dậy, ra khỏi phòng VIP, tìm một nơi yên tĩnh bên ngoài rồi gọi điện.
“Có gì nói mau!” Một giọng nói thô bạo vang lên trong điện thoại.
/1278
|