Bốn rưỡi, Bạch Dương cuối cùng cũng đến được sân vận động.
“Bạch tổng, tôi ở trong xe đợi cô.” Tài xế đỡ Bạch Dương xuống xe, sau đó nói.
“Được.” Bạch Dương gật đầu, sau đó chống nạng, chậm rãi đi vào cửa sân vận động.
Khi đi vào sân vận động, cô nghe thấy tiếng sụt sịt truyền đến từ hàng ghế khán giả.
Bạch Dương nhìn về phía hàng ghế khán giả, nhìn thấy dáng vẻ thất vọng trên gương mặt của từng khán giả một, cô không kìm được tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cho đến khi cô nhìn lên màn hình ghi điểm ở giữa không trung, cô mới hiểu những khán giả này vì sao thất vọng.
Đội tuyển quốc gia đối đầu với đội tuyển nước H, tỷ số hiện giờ đã là 20 với 40.
Họ vậy mà lại bị nước H dẫn trước hai mươi điểm.
Hơn nữa đây còn là sân nhà, phần đông khán giả đều là người nước mình, nhìn thấy đội tuyển nước nhà kém đội tuyển nước H nhiều điểm như vậy, sao họ có thể không thất vọng được.
“Nhường đường, nhường đường!” Bạch Dương vừa bảo mọi người nhường đường, vừa đi về phía chỗ ngồi của mình.
Đợi đến khi cô khó khăn lắm mới đến được chỗ ngồi thì phía đối diện cũng có một người đi đến.
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Dương lập tức ngây người.
Không ngờ lại là Phó Kình Hiên!
Phó Kình Hiên cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Bạch Dương ở đây. Anh khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào tấm vé trong tay cô: “Kình Duy đưa à?”
Tối qua, khi Phó Kình Duy đưa vé cho anh, anh đã nhìn thấy trong tay Phó Kình Duy còn một tấm vé nữa, vị trí vừa khéo là chỗ ngồi hàng đầu cùng với anh.
Anh vốn cho rằng Phó Kình Duy chuẩn bị tặng tấm vé đó cho người bạn khác, nhưng không ngờ lại là tặng cho Bạch Dương.
Bạch Dương ừ một tiếng, rồi ngồi xuống: “Là cậu ấy đưa.”
Nếu sớm biết Phó Kình Duy còn đưa vé cho Phó Kình Hiên thì có nói gì cô cũng không đến.
Nhưng bây giờ đã đến rồi, cô cũng không còn cách nào khác.
Phó Kình Hiên thấy Bạch Dương ngồi xuống thì cũng ngồi xuống theo, tránh cản tầm nhìn của khán giả hàng sau.
“Cô rất hứng thú với bóng rổ ư?” Anh nhìn sân bóng rồi đột nhiên nói một câu.
Bạch Dương nhíu mày: “Anh đang nói chuyện với tôi à?”
“Chẳng thế thì sao?”Gương mặt điển trai của Phó Kình Hiên lập tức tối sầm.
Nơi này chỉ có hai người họ quen biết nhau, anh không nói chuyện với cô, chẳng nhẽ tự nói với chính mình?
“Ngại quá, tôi không ngờ anh lại chủ động bắt chuyện với tôi.” Bạch Dương cũng phóng tầm mắt lên sân bóng: “Tôi không hứng thú với bóng rổ, đến xem trận thi đấu này chẳng qua vì không muốn lãng phí tiền vé mà thôi.”
“Vậy ư?” Phó Kình Hiên giật giật môi, thốt ra hai chữ, song lại không nói gì nữa cả.
Bạch Dương cũng không để ý đến anh nữa, im lặng xem thi đấu.
Phó Kình Hiên hơi xoay đầu lại, ánh mắt rơi lên góc nghiêng xinh đẹp của cô, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, khán giả xung quanh đột nhiên oán trách.
“Bạch tổng, tôi ở trong xe đợi cô.” Tài xế đỡ Bạch Dương xuống xe, sau đó nói.
“Được.” Bạch Dương gật đầu, sau đó chống nạng, chậm rãi đi vào cửa sân vận động.
Khi đi vào sân vận động, cô nghe thấy tiếng sụt sịt truyền đến từ hàng ghế khán giả.
Bạch Dương nhìn về phía hàng ghế khán giả, nhìn thấy dáng vẻ thất vọng trên gương mặt của từng khán giả một, cô không kìm được tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cho đến khi cô nhìn lên màn hình ghi điểm ở giữa không trung, cô mới hiểu những khán giả này vì sao thất vọng.
Đội tuyển quốc gia đối đầu với đội tuyển nước H, tỷ số hiện giờ đã là 20 với 40.
Họ vậy mà lại bị nước H dẫn trước hai mươi điểm.
Hơn nữa đây còn là sân nhà, phần đông khán giả đều là người nước mình, nhìn thấy đội tuyển nước nhà kém đội tuyển nước H nhiều điểm như vậy, sao họ có thể không thất vọng được.
“Nhường đường, nhường đường!” Bạch Dương vừa bảo mọi người nhường đường, vừa đi về phía chỗ ngồi của mình.
Đợi đến khi cô khó khăn lắm mới đến được chỗ ngồi thì phía đối diện cũng có một người đi đến.
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Dương lập tức ngây người.
Không ngờ lại là Phó Kình Hiên!
Phó Kình Hiên cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Bạch Dương ở đây. Anh khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào tấm vé trong tay cô: “Kình Duy đưa à?”
Tối qua, khi Phó Kình Duy đưa vé cho anh, anh đã nhìn thấy trong tay Phó Kình Duy còn một tấm vé nữa, vị trí vừa khéo là chỗ ngồi hàng đầu cùng với anh.
Anh vốn cho rằng Phó Kình Duy chuẩn bị tặng tấm vé đó cho người bạn khác, nhưng không ngờ lại là tặng cho Bạch Dương.
Bạch Dương ừ một tiếng, rồi ngồi xuống: “Là cậu ấy đưa.”
Nếu sớm biết Phó Kình Duy còn đưa vé cho Phó Kình Hiên thì có nói gì cô cũng không đến.
Nhưng bây giờ đã đến rồi, cô cũng không còn cách nào khác.
Phó Kình Hiên thấy Bạch Dương ngồi xuống thì cũng ngồi xuống theo, tránh cản tầm nhìn của khán giả hàng sau.
“Cô rất hứng thú với bóng rổ ư?” Anh nhìn sân bóng rồi đột nhiên nói một câu.
Bạch Dương nhíu mày: “Anh đang nói chuyện với tôi à?”
“Chẳng thế thì sao?”Gương mặt điển trai của Phó Kình Hiên lập tức tối sầm.
Nơi này chỉ có hai người họ quen biết nhau, anh không nói chuyện với cô, chẳng nhẽ tự nói với chính mình?
“Ngại quá, tôi không ngờ anh lại chủ động bắt chuyện với tôi.” Bạch Dương cũng phóng tầm mắt lên sân bóng: “Tôi không hứng thú với bóng rổ, đến xem trận thi đấu này chẳng qua vì không muốn lãng phí tiền vé mà thôi.”
“Vậy ư?” Phó Kình Hiên giật giật môi, thốt ra hai chữ, song lại không nói gì nữa cả.
Bạch Dương cũng không để ý đến anh nữa, im lặng xem thi đấu.
Phó Kình Hiên hơi xoay đầu lại, ánh mắt rơi lên góc nghiêng xinh đẹp của cô, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, khán giả xung quanh đột nhiên oán trách.
/1278
|