“Hờ.” Bạch Dương chế nhạo: “Anh không trực tiếp trả lời tôi, vậy nên anh cũng chưa nghĩ ra đúng không?”
Ánh mắt Phó Kình Hiên loé lên: “Nếu thật sự là Tử Yên làm, tôi sẽ bảo cô ấy xin lỗi cô.”
“Lại là xin lỗi?” Bạch Dương khinh thường.
Phó Kình Hiên cau mày: “Vậy cô muốn thế nào?”
“Trên mạng nói sáu năm trước tôi chen chân vào giữa anh với Cố Tử Yên, tôi không làm vậy, vậy chẳng phải có lỗi với người đăng tin sao? Vậy nên điều tôi muốn rất đơn giản, nếu thật sự là Cố Tử Yên làm, tôi muốn anh không bao giờ ở bên cô ta nữa!”
Bạch Dương nhìn anh bằng ánh mắt lạnh băng: “Phó Kình Hiên, anh dám đồng ý không?”
Đồng tử Phó Kình Hiên hơi co lại, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường: “Cô nhất định phải làm thế sao?”
“Anh không dám cược à?” Bạch Dương hỏi ngược lại.
Phó Kình Hiên nhéo đầu mày: “Được, tôi đồng ý với cô.”
“Vậy nhớ những gì anh nói đấy, đến lúc đó đừng lật lọng.” Bạch Dương nói xong thì chống nạng rời đi.
Cô nhớ lời Lục Khởi nói nên không đi cổng chính, mà đi về phía cổng sau của nhà thi đấu, đồng thời gọi tài xế đến đón cô ở cổng sau.
Nhưng khi cô ra tới cổng sau vẫn bị một nhóm truyền thông bao vây.
“Cô Bạch, xin cô trả lời những điều trên mạng nói có phải thật không? Sáu năm trước cô thật sự chen chân vào giữa tổng giám đốc Phó và cô Cố, sau đó bắt tổng giám đốc Phó lấy cô sao?”
“Cô Bạch, có phải cô không muốn ly hôn với tổng giám đốc Phó, cô vẫn muốn cướp tổng giám đốc Phó lại không?”
“Cô làm vậy có thấy có lỗi với tổng giám đốc Lục không?”
“Cô Bạch…”
Đối mặt với hàng loạt những câu hỏi của phóng viên, Bạch Dương chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, lạnh giọng đáp: “Rất xin lỗi, bây giờ tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của mọi người.”
“Cô Bạch, cô không trả lời là vì chột dạ sao?”
Bạch Dương nheo mắt, nhìn phóng viên đó: “Anh thấy tôi chột dạ mà anh còn cố tình truy hỏi tôi như thế có phải anh rất đê hèn không?”
“…” Mặt phóng viên đó đỏ lên, cảm thấy rất mất mặt, trong mắt anh ta thoáng loé lên tia oán hận.
Bạch Dương thấy nhưng cũng mặc kệ, cô nhìn đi nơi khác, lạnh lùng bảo: “Tránh ra! Tôi muốn đi!”
Nhóm truyền thông làm như không nghe thấy, chẳng những không tránh đường mà cong giơ máy ảnh lên chụp cận mặt cô, thậm chí có người còn livestream.
Khán giả xem livestream liên tục bình luận.
“Ồ, kiêu căng quá nhỉ, chen chân vào tình cảm của người khác, bám riết lấy chồng cũ mà vẫn còn có lý cơ.”
“Đúng thế, cô ta lo lắng rồi.”
“Nhìn thì xinh mà sao lòng dạ lại xấu xa thế chứ?”
Thấy đám phóng viên không nhường đường, lửa giận trong lòng Bạch Dương nổi lên, cô siết chặt tay, lấy điện thoại ra: “Alo, đồn cảnh sát phải không? Tôi muốn báo án một nhóm phóng viên khi chưa có quyền phỏng vấn đã bao vây tôi, khiến tôi bị thương ở chân. Tôi đang ở nhà thi đấu trung tâm thành phố, mong các anh tới đây ngay lập tức, cảm ơn.”
Ánh mắt Phó Kình Hiên loé lên: “Nếu thật sự là Tử Yên làm, tôi sẽ bảo cô ấy xin lỗi cô.”
“Lại là xin lỗi?” Bạch Dương khinh thường.
Phó Kình Hiên cau mày: “Vậy cô muốn thế nào?”
“Trên mạng nói sáu năm trước tôi chen chân vào giữa anh với Cố Tử Yên, tôi không làm vậy, vậy chẳng phải có lỗi với người đăng tin sao? Vậy nên điều tôi muốn rất đơn giản, nếu thật sự là Cố Tử Yên làm, tôi muốn anh không bao giờ ở bên cô ta nữa!”
Bạch Dương nhìn anh bằng ánh mắt lạnh băng: “Phó Kình Hiên, anh dám đồng ý không?”
Đồng tử Phó Kình Hiên hơi co lại, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường: “Cô nhất định phải làm thế sao?”
“Anh không dám cược à?” Bạch Dương hỏi ngược lại.
Phó Kình Hiên nhéo đầu mày: “Được, tôi đồng ý với cô.”
“Vậy nhớ những gì anh nói đấy, đến lúc đó đừng lật lọng.” Bạch Dương nói xong thì chống nạng rời đi.
Cô nhớ lời Lục Khởi nói nên không đi cổng chính, mà đi về phía cổng sau của nhà thi đấu, đồng thời gọi tài xế đến đón cô ở cổng sau.
Nhưng khi cô ra tới cổng sau vẫn bị một nhóm truyền thông bao vây.
“Cô Bạch, xin cô trả lời những điều trên mạng nói có phải thật không? Sáu năm trước cô thật sự chen chân vào giữa tổng giám đốc Phó và cô Cố, sau đó bắt tổng giám đốc Phó lấy cô sao?”
“Cô Bạch, có phải cô không muốn ly hôn với tổng giám đốc Phó, cô vẫn muốn cướp tổng giám đốc Phó lại không?”
“Cô làm vậy có thấy có lỗi với tổng giám đốc Lục không?”
“Cô Bạch…”
Đối mặt với hàng loạt những câu hỏi của phóng viên, Bạch Dương chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, lạnh giọng đáp: “Rất xin lỗi, bây giờ tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của mọi người.”
“Cô Bạch, cô không trả lời là vì chột dạ sao?”
Bạch Dương nheo mắt, nhìn phóng viên đó: “Anh thấy tôi chột dạ mà anh còn cố tình truy hỏi tôi như thế có phải anh rất đê hèn không?”
“…” Mặt phóng viên đó đỏ lên, cảm thấy rất mất mặt, trong mắt anh ta thoáng loé lên tia oán hận.
Bạch Dương thấy nhưng cũng mặc kệ, cô nhìn đi nơi khác, lạnh lùng bảo: “Tránh ra! Tôi muốn đi!”
Nhóm truyền thông làm như không nghe thấy, chẳng những không tránh đường mà cong giơ máy ảnh lên chụp cận mặt cô, thậm chí có người còn livestream.
Khán giả xem livestream liên tục bình luận.
“Ồ, kiêu căng quá nhỉ, chen chân vào tình cảm của người khác, bám riết lấy chồng cũ mà vẫn còn có lý cơ.”
“Đúng thế, cô ta lo lắng rồi.”
“Nhìn thì xinh mà sao lòng dạ lại xấu xa thế chứ?”
Thấy đám phóng viên không nhường đường, lửa giận trong lòng Bạch Dương nổi lên, cô siết chặt tay, lấy điện thoại ra: “Alo, đồn cảnh sát phải không? Tôi muốn báo án một nhóm phóng viên khi chưa có quyền phỏng vấn đã bao vây tôi, khiến tôi bị thương ở chân. Tôi đang ở nhà thi đấu trung tâm thành phố, mong các anh tới đây ngay lập tức, cảm ơn.”
/1278
|