Cố Tử Yên rủ xuống mí mắt: “Dĩ nhiên không đúng, cậu đột nhiên đem chuyện sáu năm trước ra ánh sáng, bây giờ cô Bạch gặp phải bạo lực mạng rất kinh khủng.”
“Mình biết, mình muốn cho cô ta bị bạo lực mạng, để cho mọi người biết cô ta rốt cuộc là loại người nào.” Mạnh San phản bác.
Cố Tử Yên than thở: “Cậu thật là, ôi... Tiểu San, cậu gây họa rồi, Kình Hiên bây giờ đang điều tra rốt cuộc là ai đăng bài đó.”
Nghe nói như vậy, Mạnh San trong lòng chợt hồi hộp, nhưng rất nhanh lại không cảm thấy có vấn đề gì: “Tổng giám đốc Phó làm gì phải tra cái này, chẳng lẽ anh ấy còn chuẩn bị giúp Bạch Dương sao? Sao anh ấy có thể làm vậy anh ấy là vị hôn phu của cậu mà.”
“Không phải.” Cố Tử Yên lắc đầu một cái: “Cũng có thể vì anh ấy muốn giải oan cho mình, dẫu sao đây cũng chuyện riêng của anh ấy và mình.”
Lần này, Mạnh San sắc mặt thay đổi, tay chân lạnh như băng, giọng cũng bắt đầu vì sợ mà run rẩy: “Thế... Vậy mình nên làm gì?”
Bài đã đăng lên, còn tìm tài khoản ảo và blogger đẩy bài lên mục tin nóng, căn bản là không cách nào rút lui trở về.
Trong lúc nhất thời, Mạnh San không nén được cảm giác hối hận sao mình lại làm vậy. . Truyện mới cập nhật
Rõ ràng cô ta chỉ là muốn chấn chỉnh Bạch Dương, lại không ngờ mình bị lôi ra ánh sáng, cũng là chuyện riêng tư của Phó Kình Hiên.
Nghĩ đến thủ đoạn của Phó Kình Hiên trên thương trường, Mạnh San sợ mặt mũi trắng bệch.
Cố Tử Yên thở dài một tiếng: “Mình cũng không biết làm thế nào, Tiểu San, cậu kích động quá.”
Mạnh San hai tay nắm thật chặt điện thoại, trong giọng nói mang một chút nức nở: “Tử Yên, cậu phải giúp mình, mình vì cậu nên mới làm vậy, cậu nhất định phải cứu mình, Tử Yên!”
“Nhưng... Mình phải cứu cậu thế nào chứ?” Cố Tử Yên thấy chán chán, ngón tay vẽ vòng vòng trên tay lan can, giọng thì lại tràn đầy lo âu.
Mạnh San hít mũi một cái: “Tử Yên, cậu xin tổng giám đốc Phó tha thứ đi, tổng giám đốc Phó yêu cậu như vậy, anh ấy nhất định sẽ đồng ý.”
“Được rồi, để mình thử.” Cố Tử Yên gật đầu.
Mạnh San cảm động rơi nước mắt: “Cảm ơn cậu, Tử Yên.”
“Không cần cảm ơn, cậu là bạn tốt của mình mà.” Cố Tử Yên cười nói, nhưng đáy mắt lại không có nụ cười, chỉ có vẻ giễu cợt nhàn nhạt.
Nói chuyện điện thoại xong, cô ta bỏ điên thoại xuống, mở bình luận mắng chửi Bạch Dương trên Facebook ra.
Thật ra thì cô ta đã biết từ sớm chuyện này là do Mạnh San làm, trong lần gọi điện trước, cô ta cố ý nói với Mạnh San cô ta đồng ý với Kình Hiên sẽ không làm gì với Bạch Dương.
Cho nên cô ta biết rõ ràng, Mạnh San không chấp nhận nổi để cô ta bị tủi thân, đồng thời cũng không định gặp Bạch Dương, nhất định sẽ ra tay đối phó Bạch Dương, cứ như vậy, cô ta cũng chưa vi phạm lời hứa với Kình Hiên đúng chưa? Tay vẫn sạch như cũ, chẳng qua cô ta không ngờ, Mạnh San ra tay lại gây ra chấn động lớn vậy.
Nghĩ tới đây, Cố Tử Yên có chút phiền não xoa xoa mi tâm.
Bất kể như thế nào thì nhất định cô ta phải giữ lại Mạnh San.
Nếu không cô ta cũng không có người thay cô ta ra tay.
Suy nghĩ xong, Cố Tử Yên tắt điện thoại di động vào phòng làm việc, sau đó nghe thấy thư ký Trương nói: “Tổng giám đốc Phó, tra được là ai làm rồi, là Mạnh San.”
“Ai?” Phó Kình Hiên nhất thời không nhớ ra được người này.
Thư ký Trương nhìn Cố Tử Yên một cái: “Chính là bạn của cô Cố.”
“Mình biết, mình muốn cho cô ta bị bạo lực mạng, để cho mọi người biết cô ta rốt cuộc là loại người nào.” Mạnh San phản bác.
Cố Tử Yên than thở: “Cậu thật là, ôi... Tiểu San, cậu gây họa rồi, Kình Hiên bây giờ đang điều tra rốt cuộc là ai đăng bài đó.”
Nghe nói như vậy, Mạnh San trong lòng chợt hồi hộp, nhưng rất nhanh lại không cảm thấy có vấn đề gì: “Tổng giám đốc Phó làm gì phải tra cái này, chẳng lẽ anh ấy còn chuẩn bị giúp Bạch Dương sao? Sao anh ấy có thể làm vậy anh ấy là vị hôn phu của cậu mà.”
“Không phải.” Cố Tử Yên lắc đầu một cái: “Cũng có thể vì anh ấy muốn giải oan cho mình, dẫu sao đây cũng chuyện riêng của anh ấy và mình.”
Lần này, Mạnh San sắc mặt thay đổi, tay chân lạnh như băng, giọng cũng bắt đầu vì sợ mà run rẩy: “Thế... Vậy mình nên làm gì?”
Bài đã đăng lên, còn tìm tài khoản ảo và blogger đẩy bài lên mục tin nóng, căn bản là không cách nào rút lui trở về.
Trong lúc nhất thời, Mạnh San không nén được cảm giác hối hận sao mình lại làm vậy. . Truyện mới cập nhật
Rõ ràng cô ta chỉ là muốn chấn chỉnh Bạch Dương, lại không ngờ mình bị lôi ra ánh sáng, cũng là chuyện riêng tư của Phó Kình Hiên.
Nghĩ đến thủ đoạn của Phó Kình Hiên trên thương trường, Mạnh San sợ mặt mũi trắng bệch.
Cố Tử Yên thở dài một tiếng: “Mình cũng không biết làm thế nào, Tiểu San, cậu kích động quá.”
Mạnh San hai tay nắm thật chặt điện thoại, trong giọng nói mang một chút nức nở: “Tử Yên, cậu phải giúp mình, mình vì cậu nên mới làm vậy, cậu nhất định phải cứu mình, Tử Yên!”
“Nhưng... Mình phải cứu cậu thế nào chứ?” Cố Tử Yên thấy chán chán, ngón tay vẽ vòng vòng trên tay lan can, giọng thì lại tràn đầy lo âu.
Mạnh San hít mũi một cái: “Tử Yên, cậu xin tổng giám đốc Phó tha thứ đi, tổng giám đốc Phó yêu cậu như vậy, anh ấy nhất định sẽ đồng ý.”
“Được rồi, để mình thử.” Cố Tử Yên gật đầu.
Mạnh San cảm động rơi nước mắt: “Cảm ơn cậu, Tử Yên.”
“Không cần cảm ơn, cậu là bạn tốt của mình mà.” Cố Tử Yên cười nói, nhưng đáy mắt lại không có nụ cười, chỉ có vẻ giễu cợt nhàn nhạt.
Nói chuyện điện thoại xong, cô ta bỏ điên thoại xuống, mở bình luận mắng chửi Bạch Dương trên Facebook ra.
Thật ra thì cô ta đã biết từ sớm chuyện này là do Mạnh San làm, trong lần gọi điện trước, cô ta cố ý nói với Mạnh San cô ta đồng ý với Kình Hiên sẽ không làm gì với Bạch Dương.
Cho nên cô ta biết rõ ràng, Mạnh San không chấp nhận nổi để cô ta bị tủi thân, đồng thời cũng không định gặp Bạch Dương, nhất định sẽ ra tay đối phó Bạch Dương, cứ như vậy, cô ta cũng chưa vi phạm lời hứa với Kình Hiên đúng chưa? Tay vẫn sạch như cũ, chẳng qua cô ta không ngờ, Mạnh San ra tay lại gây ra chấn động lớn vậy.
Nghĩ tới đây, Cố Tử Yên có chút phiền não xoa xoa mi tâm.
Bất kể như thế nào thì nhất định cô ta phải giữ lại Mạnh San.
Nếu không cô ta cũng không có người thay cô ta ra tay.
Suy nghĩ xong, Cố Tử Yên tắt điện thoại di động vào phòng làm việc, sau đó nghe thấy thư ký Trương nói: “Tổng giám đốc Phó, tra được là ai làm rồi, là Mạnh San.”
“Ai?” Phó Kình Hiên nhất thời không nhớ ra được người này.
Thư ký Trương nhìn Cố Tử Yên một cái: “Chính là bạn của cô Cố.”
/1278
|