Trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài miệng Cố Tử Yên không thể nói rõ, chỉ đành nói: “Mình biết mà, mình sẽ cứu cậu.”
“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Mạnh San mừng rớt nước mắt, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi Tử Yên, chẳng phải lần trước cậu đã nói sẽ giúp mình xin tổng giám đốc Phó giúp đỡ sao? Chỉ cần cậu nhờ tổng giám đốc Phó giúp mình thì Bạch Dương chắc chắn không thể đấu lại.”
“Mình biết mà, nhưng lần trước Kình Hiên từ chối, lần này…”
“Tử Yên, cậu nói với tổng giám đốc Phó thêm lần nữa đi, tổng giám đốc Phó yêu cậu như thế, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý.” Mạnh San không muốn nghe thấy lời từ chối nên đã vội vàng ngắt lời Cố Tử Yên.
Ánh mắt Cố Tử Yên lóe lên ý không vui nhưng đã biến mất rất nhanh chóng, sắc mặt khổ sở nói: “Nhưng mà…”
“Tử Yên, cậu đã nói cậu sẽ cứu mình mà.” Mạnh San lại ngắt lời cô ta.
Trong lòng Cố Tử Yên thấy hơi mất kiễn nhẫn nhưng ngoài miệng lại rộng rãi nói: “Được rồi, mình sẽ thử thêm lần nữa.”
“Cảm ơn cậu nhé Tử Yên.” Mạnh San thở phào nhẹ nhõm.
Cúp điện thoại, Cố Tử Yên đi ra khỏi phòng và lái xe đến tập đoàn Phó Thị.
“Tổng giám đốc Phó, cô Cố đến.” Trợ lý Trương gõ cửa đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Phó Kình Hiên đang xử lí tài liệu, nghe nói thế thì ngẩng đầu lên: “Để cô ấy vào đi.”
Trợ lý Trương trả lời: “Vâng.”
Không lâu sau Cố Tử Yên đã đi vào.
Ngửi thấy mùi thuốc là thoang thoảng trong không khí, cô ta nhíu mày lại: “Kình Hiên, anh hút thuốc sao?”
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Hút một điếu.”
“Anh hút thuốc làm gì vậy, em ghét mùi thuốc lá nhất.” Cố Tử Yên lấy tay quạt trước mặt.
Ánh mắt Phó Kình Hiên hiện lên sự dò xét: “Ghét? Chứ không phải em không ghét mùi thuốc sao? Trước đây anh còn cố ý hỏi em trong thư là em có ngại việc anh hút thuốc không, em bảo không, còn đề nghị anh hút thuốc mùi bạc hà mà, loại thuốc này là mùi bạc hà đây.”
Trong lòng Cố Tử Yên hoảng hốt nhưng ngoài mặt chẳng hề để lộ mà mỉm cười trả lời: “Đó là khi trước, em hôn mê sáu năm nên đã không thích mùi thuốc lá từ lâu rồi.”
Nghe nói thế, Phó Kình Hiên cảm thấy cũng có lí nên trong lòng không còn nghi ngờ.
Cố Tử Yên thấy ánh mắt anh trở lại bình thường, không thể không thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm quá, suýt lộ rồi.
Biết trước thì đã không đốt hết đống thư đó nhanh thế, đáng ra nên đọc một lượt để đỡ nói hớ.
Trong lòng Cố Tử Yên hơi tiếc nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng: “Đúng rồi Kình Hiên à, sau này anh đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Được.” Phó Kình Hiên gật đầu đồng ý.
Cố Tử Yên ôm lấy tay anh: “Kình Hiên anh tốt quá.”
Tốt?
Phó Kình Hiên nhìn xuống, trong đầu bỗng nghĩ đến những lời mà lần trước Bạch Dương nói trong buổi họp báo.
Vì có thành kiến với cô nên anh đã bạo lực lạnh với cô suốt sáu năm.
Anh như thế mà cũng coi là tốt sao.
“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Mạnh San mừng rớt nước mắt, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi Tử Yên, chẳng phải lần trước cậu đã nói sẽ giúp mình xin tổng giám đốc Phó giúp đỡ sao? Chỉ cần cậu nhờ tổng giám đốc Phó giúp mình thì Bạch Dương chắc chắn không thể đấu lại.”
“Mình biết mà, nhưng lần trước Kình Hiên từ chối, lần này…”
“Tử Yên, cậu nói với tổng giám đốc Phó thêm lần nữa đi, tổng giám đốc Phó yêu cậu như thế, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý.” Mạnh San không muốn nghe thấy lời từ chối nên đã vội vàng ngắt lời Cố Tử Yên.
Ánh mắt Cố Tử Yên lóe lên ý không vui nhưng đã biến mất rất nhanh chóng, sắc mặt khổ sở nói: “Nhưng mà…”
“Tử Yên, cậu đã nói cậu sẽ cứu mình mà.” Mạnh San lại ngắt lời cô ta.
Trong lòng Cố Tử Yên thấy hơi mất kiễn nhẫn nhưng ngoài miệng lại rộng rãi nói: “Được rồi, mình sẽ thử thêm lần nữa.”
“Cảm ơn cậu nhé Tử Yên.” Mạnh San thở phào nhẹ nhõm.
Cúp điện thoại, Cố Tử Yên đi ra khỏi phòng và lái xe đến tập đoàn Phó Thị.
“Tổng giám đốc Phó, cô Cố đến.” Trợ lý Trương gõ cửa đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Phó Kình Hiên đang xử lí tài liệu, nghe nói thế thì ngẩng đầu lên: “Để cô ấy vào đi.”
Trợ lý Trương trả lời: “Vâng.”
Không lâu sau Cố Tử Yên đã đi vào.
Ngửi thấy mùi thuốc là thoang thoảng trong không khí, cô ta nhíu mày lại: “Kình Hiên, anh hút thuốc sao?”
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Hút một điếu.”
“Anh hút thuốc làm gì vậy, em ghét mùi thuốc lá nhất.” Cố Tử Yên lấy tay quạt trước mặt.
Ánh mắt Phó Kình Hiên hiện lên sự dò xét: “Ghét? Chứ không phải em không ghét mùi thuốc sao? Trước đây anh còn cố ý hỏi em trong thư là em có ngại việc anh hút thuốc không, em bảo không, còn đề nghị anh hút thuốc mùi bạc hà mà, loại thuốc này là mùi bạc hà đây.”
Trong lòng Cố Tử Yên hoảng hốt nhưng ngoài mặt chẳng hề để lộ mà mỉm cười trả lời: “Đó là khi trước, em hôn mê sáu năm nên đã không thích mùi thuốc lá từ lâu rồi.”
Nghe nói thế, Phó Kình Hiên cảm thấy cũng có lí nên trong lòng không còn nghi ngờ.
Cố Tử Yên thấy ánh mắt anh trở lại bình thường, không thể không thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm quá, suýt lộ rồi.
Biết trước thì đã không đốt hết đống thư đó nhanh thế, đáng ra nên đọc một lượt để đỡ nói hớ.
Trong lòng Cố Tử Yên hơi tiếc nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng: “Đúng rồi Kình Hiên à, sau này anh đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Được.” Phó Kình Hiên gật đầu đồng ý.
Cố Tử Yên ôm lấy tay anh: “Kình Hiên anh tốt quá.”
Tốt?
Phó Kình Hiên nhìn xuống, trong đầu bỗng nghĩ đến những lời mà lần trước Bạch Dương nói trong buổi họp báo.
Vì có thành kiến với cô nên anh đã bạo lực lạnh với cô suốt sáu năm.
Anh như thế mà cũng coi là tốt sao.
/1278
|