Trong lòng Phó Kình Hiên hơi phiền muộn nên rút tay ra, giọng nói cũng lạnh nhạt hơn nhiều: “Tử Yên, anh muốn biết tại sao sáu năm trước em lại nói với Bạch Dương anh là anh trai em, chứ không phải là người yêu?”
Nếu khi đó cô ta nói thật, có lẽ anh đã không đối xử với Bạch Dương như thế.
Như chính Bạch Dương đã nói rằng, nếu biết trước anh và Tử Yên ở bên nhau thì cô sẽ không gả cho anh.
Nhưng chẳng hiểu sao khi nghĩ đến việc có thể Bạch Dương sẽ không định kết hôn với mình, Phó Kình Hiên bỗng thấy trong lòng hơi bức bối.
Cố Tử Yên nghe thấy câu chất vấn của anh, ánh mắt lóe lên: “Xin lỗi mà Kình Hiên, em cũng không muốn thế, nhưng khi đó em còn nhỏ, ba mẹ không muốn em yêu sớm. Em sợ bạn cùng phòng biết sẽ vô ý để lộ lại truyền đến tai ba mẹ, thế nên mới…”
Cô ta cúi đầu kéo tay áo anh: “Kình Hiên, anh mắng em đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ đầy đáng thương của Cố Tử Yên, Phó Kình Hiên lại mềm lòng mà day ấn đường: “Thôi, đều là chuyện quá khứ rồi.”
“Kình Hiên, anh không giận nữa sao?” Cố Tử Yên ngẩng đầu lên tha thiết nhìn anh.
Phó Kình Hiên mím môi: “Ừ.”
Cố Tử Yên cười ôm lấy anh, ở nơi mà anh không nhìn thấy, ánh mắt cô ta thoáng hiện ra sự gian xảo.
Thật ra năm đó cô ta nói thế với Bạch Dương, đâu phải vì ba mẹ không muốn cô ta yêu đương đâu. Ba mẹ cô ta chỉ mong cô ta có thể gả cho Kình Hiên ấy chứ, nhưng cô ta muốn gài Bạch Dương ấy mà.
Khi đó Bạch Dương muốn bày tỏ với Kình Hiên, cô ta cố ý nói với Bạch Dương rằng Kình Hiên là anh trai của cô ta, mục đích là để khi Bạch Dương bày tỏ sẽ công khai Kình Hiên là người yêu của mình, khiến Bạch Dương mất hết mặt mũi. Ai ngờ cô ta còn chưa kịp gài Bạch Dương thì đã bị tai nạn xe.
Nghĩ đến đây, Cố Tử Yên cực kì căm hận gã tài xế đã tông mình.
Nếu không phải do gã tài xế đó thì có khi cô ta và Phó Kình Hiên đã kết hôn từ lâu, chứ làm gì có chỗ cho Bạch Dương.
“Đúng rồi Tử Yên, em đến tìm anh có việc gì sao?” Phó Kình Hiên nhẹ nhàng đẩy Cố Tử Yên ra.
Cố Tử Yên giấu suy nghĩ đi rồi cắn môi: “Là Tiểu San, Kình Hiên à, cô Bạch muốn kiện Tiểu San, anh…”
Phó Kình Hiên biết mục đích của cô ta nên sắc mặt tối lại: “Lần trước anh nói rồi, anh sẽ không giúp cô ta. Dù cô ta là vì em nhưng sai là sai, cô ta lâm vào tình cảnh đó cũng là do cô ta gieo gió gặt bão.”
“Em biết mà, nhưng thấy Tiểu San như thế em không đành lòng.” Cố Tử Yên thở dài.
Phó Kình Hiên sờ tóc cô ta: “Đừng lo, tuy Mạnh San phạm tội nhưng tội không lớn, cùng lắm là bị phạt hình sự giam vài ngày là được.”
Cố Tử Yên gật đầu: “Chỉ đành thế vậy, lần này Tiểu San kích động quá, hi vọng lần sau cô ấy có thể chú ý hơn.”
Lần này Kình Hiên đã quyết tâm không giúp rồi, bằng vào cô ta cũng không thể ngăn Bạch Dương đi kiện được.
Xem ra lần này Mạnh San phải vào đó thật rồi, hết cách, chỉ đành chờ sau khi Mạnh San đi ra lại dỗ dành Mạnh San vậy.
Nghĩ đến đây, Cố Tử Yên chỉ vào một hướng trong phòng làm việc: “Kình Hiên, em vào phòng vệ sinh một lát.”
“Ừ.” Phó Kình Hiên gật đầu.
Nếu khi đó cô ta nói thật, có lẽ anh đã không đối xử với Bạch Dương như thế.
Như chính Bạch Dương đã nói rằng, nếu biết trước anh và Tử Yên ở bên nhau thì cô sẽ không gả cho anh.
Nhưng chẳng hiểu sao khi nghĩ đến việc có thể Bạch Dương sẽ không định kết hôn với mình, Phó Kình Hiên bỗng thấy trong lòng hơi bức bối.
Cố Tử Yên nghe thấy câu chất vấn của anh, ánh mắt lóe lên: “Xin lỗi mà Kình Hiên, em cũng không muốn thế, nhưng khi đó em còn nhỏ, ba mẹ không muốn em yêu sớm. Em sợ bạn cùng phòng biết sẽ vô ý để lộ lại truyền đến tai ba mẹ, thế nên mới…”
Cô ta cúi đầu kéo tay áo anh: “Kình Hiên, anh mắng em đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ đầy đáng thương của Cố Tử Yên, Phó Kình Hiên lại mềm lòng mà day ấn đường: “Thôi, đều là chuyện quá khứ rồi.”
“Kình Hiên, anh không giận nữa sao?” Cố Tử Yên ngẩng đầu lên tha thiết nhìn anh.
Phó Kình Hiên mím môi: “Ừ.”
Cố Tử Yên cười ôm lấy anh, ở nơi mà anh không nhìn thấy, ánh mắt cô ta thoáng hiện ra sự gian xảo.
Thật ra năm đó cô ta nói thế với Bạch Dương, đâu phải vì ba mẹ không muốn cô ta yêu đương đâu. Ba mẹ cô ta chỉ mong cô ta có thể gả cho Kình Hiên ấy chứ, nhưng cô ta muốn gài Bạch Dương ấy mà.
Khi đó Bạch Dương muốn bày tỏ với Kình Hiên, cô ta cố ý nói với Bạch Dương rằng Kình Hiên là anh trai của cô ta, mục đích là để khi Bạch Dương bày tỏ sẽ công khai Kình Hiên là người yêu của mình, khiến Bạch Dương mất hết mặt mũi. Ai ngờ cô ta còn chưa kịp gài Bạch Dương thì đã bị tai nạn xe.
Nghĩ đến đây, Cố Tử Yên cực kì căm hận gã tài xế đã tông mình.
Nếu không phải do gã tài xế đó thì có khi cô ta và Phó Kình Hiên đã kết hôn từ lâu, chứ làm gì có chỗ cho Bạch Dương.
“Đúng rồi Tử Yên, em đến tìm anh có việc gì sao?” Phó Kình Hiên nhẹ nhàng đẩy Cố Tử Yên ra.
Cố Tử Yên giấu suy nghĩ đi rồi cắn môi: “Là Tiểu San, Kình Hiên à, cô Bạch muốn kiện Tiểu San, anh…”
Phó Kình Hiên biết mục đích của cô ta nên sắc mặt tối lại: “Lần trước anh nói rồi, anh sẽ không giúp cô ta. Dù cô ta là vì em nhưng sai là sai, cô ta lâm vào tình cảnh đó cũng là do cô ta gieo gió gặt bão.”
“Em biết mà, nhưng thấy Tiểu San như thế em không đành lòng.” Cố Tử Yên thở dài.
Phó Kình Hiên sờ tóc cô ta: “Đừng lo, tuy Mạnh San phạm tội nhưng tội không lớn, cùng lắm là bị phạt hình sự giam vài ngày là được.”
Cố Tử Yên gật đầu: “Chỉ đành thế vậy, lần này Tiểu San kích động quá, hi vọng lần sau cô ấy có thể chú ý hơn.”
Lần này Kình Hiên đã quyết tâm không giúp rồi, bằng vào cô ta cũng không thể ngăn Bạch Dương đi kiện được.
Xem ra lần này Mạnh San phải vào đó thật rồi, hết cách, chỉ đành chờ sau khi Mạnh San đi ra lại dỗ dành Mạnh San vậy.
Nghĩ đến đây, Cố Tử Yên chỉ vào một hướng trong phòng làm việc: “Kình Hiên, em vào phòng vệ sinh một lát.”
“Ừ.” Phó Kình Hiên gật đầu.
/1278
|