Phó Kình Hiên cụp mắt, che đi ánh mắt u ám: “Không cần thiết, Cố Việt Bân vẫn luôn đối địch với Bạch Dương, hơn nữa lại quá cực đoan, lần này cho ông ta một bài học để bình tĩnh trở lại cũng tốt.”
“Thật sự là như thế sao?” Trợ lý Trương liếc mắt, rõ ràng là không tin.
Phó Kình Hiên trầm mặt: “Vậy cậu nghĩ là vì gì!?”
Tôi cho rằng anh giúp cô Bạch chỉnh đốn Tổng Giám đốc Cố.
Trong lòng thầm nghĩ thế nhưng trợ lý Trương không dám nói ra, vội vàng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc nói: “Không có gì.”
Phó Kình Hiên khẽ hừ lạnh, tha cho anh ta.
Hai giờ chiều, Bạch Dương cuối cùng cũng nghe được tin tức viện bảo tàng bị một đám du côn đập phá, móng vừa mới xây xong đã bị đập đổ hết.
Theo như lời nói của tên đại ca đám du côn kia thì mảnh đất đó là địa bàn của bọn chúng, phải thu phí bảo vệ, công trường không chịu đưa nên bọn chúng đập phá.
Sau đó, bọn chúng đều bị tóm lại hết.
“Đáng đời mà!” Đồng Khê đắc ý nói: “Tưởng rằng dễ dàng đập nát viện bảo tàng như vậy sao.”
Mặc dù đội thi công viện bảo tàng và đội thi công nhà máy của bọn họ là cùng một đội.
Nhưng mà người thuê lại khác nhau, vậy nên đội thi công nhà máy của bọn họ không dám bắt hai người phụ nữ kia lại, trừ khi nhận được yêu cầu của bọn họ, nhưng đội thi công viện bảo tàng thì không cần phải hỏi han gì, có thể như thế mà bắt người.
“Bây giờ đám du côn đó như thế nào rồi?” Bạch Dương nhếch môi hỏi.
Đồng Khê nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc rồi trả lời: “Đã dẫn lên đồn cảnh sát rồi, bên trên rất xem trọng việc này, chắc sẽ nghiêm khắc tra hỏi, không biết đám du côn kia có thể chống đỡ được không.”
“Tôi biết rồi, vậy cô cho người đến bên ngoài đồn cảnh sát canh chừng đi, có tin tức gì thì báo cho tôi.” Bạch Dương gật đầu.
“Được.” Thư ký Đồng xoay người rời đi.
Bên trong đồn cảnh sát, đám du côn kia đã sợ hãi đến cực độ.
Bọn chúng biết chắc chắn sẽ bị đưa lên đồn nhưng không ngờ tra hỏi bọn chúng không phải là viên cảnh sát bình thường mà lại là cảnh sát đặc chủng.
Nhìn thấy trong tay viên cảnh sảnh sát đặc chủng cầm vũ khí, bên hông đeo dùi cui điện thì bị dọa cho tái mặt tái mày.
Bọn chúng có bao giờ thấy được cảnh tra hỏi thế này đâu.
Thế nên, dưới sự tra khảo của viên cảnh sát đặc chủng, đám du côn không dám nói năng bậy bạ, thành thật khai ra tất cả, chúng bảo rằng có người thuê chúng làm như vậy.
Cảnh sát đặc chủng dựa vào thông tin mà đám du côn cung cấp tiến hành mở rộng điều tra, không bao lâu sau đã tra ra được Cố Việt Bân cầm đầu chuyện này.
Tiếp sau đó Cố Việt Bân đã bị mấy viên cảnh sát bắt đi khi đang tham gia cuộc họp.
Lúc ông ta bị bắt giữ, trên mặt tràn đầy biểu cảm không thể tin được, ánh mắt mang theo vài phần mờ mịt.
Dường như không thể nào lý giải được, bản thân đã để lộ ra dấu vết ở đâu.
Chuyện Cố Việt Bân bị bắt giữ nhanh chóng được lan truyền trên mạng.
Cư dân mạng bàn ra tán vào, tất cả đều đang đoán xem Chủ tịch của tập đoàn Tam Thịnh đã phạm phải tội gì.
Trong thời gian ngắn, giá cổ phiếu của tập đoàn Tam Thịnh tụt dốc không phanh, giảm liên tiếp mấy điểm liền, các cổ đông lo lắng đến sứt đầu mẻ trán.
“Thật sự là như thế sao?” Trợ lý Trương liếc mắt, rõ ràng là không tin.
Phó Kình Hiên trầm mặt: “Vậy cậu nghĩ là vì gì!?”
Tôi cho rằng anh giúp cô Bạch chỉnh đốn Tổng Giám đốc Cố.
Trong lòng thầm nghĩ thế nhưng trợ lý Trương không dám nói ra, vội vàng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc nói: “Không có gì.”
Phó Kình Hiên khẽ hừ lạnh, tha cho anh ta.
Hai giờ chiều, Bạch Dương cuối cùng cũng nghe được tin tức viện bảo tàng bị một đám du côn đập phá, móng vừa mới xây xong đã bị đập đổ hết.
Theo như lời nói của tên đại ca đám du côn kia thì mảnh đất đó là địa bàn của bọn chúng, phải thu phí bảo vệ, công trường không chịu đưa nên bọn chúng đập phá.
Sau đó, bọn chúng đều bị tóm lại hết.
“Đáng đời mà!” Đồng Khê đắc ý nói: “Tưởng rằng dễ dàng đập nát viện bảo tàng như vậy sao.”
Mặc dù đội thi công viện bảo tàng và đội thi công nhà máy của bọn họ là cùng một đội.
Nhưng mà người thuê lại khác nhau, vậy nên đội thi công nhà máy của bọn họ không dám bắt hai người phụ nữ kia lại, trừ khi nhận được yêu cầu của bọn họ, nhưng đội thi công viện bảo tàng thì không cần phải hỏi han gì, có thể như thế mà bắt người.
“Bây giờ đám du côn đó như thế nào rồi?” Bạch Dương nhếch môi hỏi.
Đồng Khê nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc rồi trả lời: “Đã dẫn lên đồn cảnh sát rồi, bên trên rất xem trọng việc này, chắc sẽ nghiêm khắc tra hỏi, không biết đám du côn kia có thể chống đỡ được không.”
“Tôi biết rồi, vậy cô cho người đến bên ngoài đồn cảnh sát canh chừng đi, có tin tức gì thì báo cho tôi.” Bạch Dương gật đầu.
“Được.” Thư ký Đồng xoay người rời đi.
Bên trong đồn cảnh sát, đám du côn kia đã sợ hãi đến cực độ.
Bọn chúng biết chắc chắn sẽ bị đưa lên đồn nhưng không ngờ tra hỏi bọn chúng không phải là viên cảnh sát bình thường mà lại là cảnh sát đặc chủng.
Nhìn thấy trong tay viên cảnh sảnh sát đặc chủng cầm vũ khí, bên hông đeo dùi cui điện thì bị dọa cho tái mặt tái mày.
Bọn chúng có bao giờ thấy được cảnh tra hỏi thế này đâu.
Thế nên, dưới sự tra khảo của viên cảnh sát đặc chủng, đám du côn không dám nói năng bậy bạ, thành thật khai ra tất cả, chúng bảo rằng có người thuê chúng làm như vậy.
Cảnh sát đặc chủng dựa vào thông tin mà đám du côn cung cấp tiến hành mở rộng điều tra, không bao lâu sau đã tra ra được Cố Việt Bân cầm đầu chuyện này.
Tiếp sau đó Cố Việt Bân đã bị mấy viên cảnh sát bắt đi khi đang tham gia cuộc họp.
Lúc ông ta bị bắt giữ, trên mặt tràn đầy biểu cảm không thể tin được, ánh mắt mang theo vài phần mờ mịt.
Dường như không thể nào lý giải được, bản thân đã để lộ ra dấu vết ở đâu.
Chuyện Cố Việt Bân bị bắt giữ nhanh chóng được lan truyền trên mạng.
Cư dân mạng bàn ra tán vào, tất cả đều đang đoán xem Chủ tịch của tập đoàn Tam Thịnh đã phạm phải tội gì.
Trong thời gian ngắn, giá cổ phiếu của tập đoàn Tam Thịnh tụt dốc không phanh, giảm liên tiếp mấy điểm liền, các cổ đông lo lắng đến sứt đầu mẻ trán.
/1278
|