Bạch Dương đột ngột nâng cằm: “Vậy là cô Cố rồi.”
Đôi môi Phó Kình Hiên khẽ mấp máy, muốn nói rằng cũng không nhất định sẽ là Cố Tử Yên. . truyện ngôn tình
Nhưng mà lời đến bên miệng lại không thể nói thành lời.
Bởi vì Bạch Dương nói, chỉ có ba người bọn họ biết chuyện video, không phải anh thì chỉ có thể là Cố Tử Yên thôi.
Không biết là nhân cách Cố Tử Yên chính hay là nhân cách phụ làm điều này.
“Tổng Giám đốc Phó đang nghĩ gì vậy!?” Bạch Dương híp mắt nhìn Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên hạ mí mắt: “Không có gì.”
Bạch Dương chế nhạo: “Tổng Giám đốc Phó, tôi vô cùng khó hiểu, rõ ràng lúc đó anh rất tán đồng việc tôi báo cảnh sát, tại sao chỉ vài giờ sau lại đột nhiên đổi ý, anh có thể giải thích cho tôi một chút không?”
Phó Kình Hiên xoa xoa ấn đường: “Cố Tử Yên bị phân liệt nhân cách.”
“Gì cơ!?” Nhất thời Bạch Dương không phản ứng kịp.
Phó Kình Hiên lặp lại một lần nữa.
Lần này Bạch Dương đã nghe rõ rồi, nhưng lại cảm giác như một câu chuyện nực cười: “Phân liệt nhân cách, thế mà anh cũng tin?”
Trước khi bị ngồi tù lại đột nhiên phát hiện ra bị phân liệt nhân cách.
Thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy chứ.
“Là sự thật.” Ánh mắt Phó Kình Hiên nghiêm túc nhìn cô: “Cố Tử Yên không phải cố ý năm lần bảy lượt chống lại cô, cô ấy bị nhân cách phụ ảnh hưởng, đẩy cô xuống lầu cũng là nhân cách phụ.”
“Anh cảm thấy tôi rất ngốc sao?” Bạch Dương lạnh lùng đối mặt với anh: “Lại mang cái lý do này ra để lừa tôi.”
“Tôi không hề lừa cô, đây là kết quả Lâm Diệc Hàng chuẩn đoán ra.” Phó Kình Hiên thấp giọng nói.
Bạch Dương hơi giật mình: “Bác sĩ nổi tiếng Lâm Diệc Hàng?”
“Đúng vậy.” Phó Kình Hiên gật đầu.
Bạch Dương trầm mặc.
Cô chưa từng gặp mặt Lâm Diệc Hàng, nhưng nghe qua danh tiếng của Lâm Diệc Hàng, là bác sĩ Lâm Diệc Hàng thiên tài hiếm thấy, năm mười tám tuổi đã tốt nghiệp thạc sĩ, đảm nhiệm vai trò bác sĩ thực tập ở bệnh viện nhà họ Lâm, hai năm đã có thể làm bác sĩ chính trong phòng phẫu thuật, đó là thiên tài mà nhiều người quyền quý đang cố gắng kết giao.
Sáu năm trước, không biết tại sao Lâm Diệc Hàng đột nhiên dừng lại tất cả các công việc, xuất ngoại bồi dưỡng môn tâm lý học và thần kinh học, sau đó nổi danh trên thế giới, thế nên việc Lâm Diệc Hàng chuẩn đoán Cố Tử Yên bị phân liệt nhân cách không thể giả được.
Bạch Dương nắm chặt vô lăng: “Cho dù Cố Tử Yên thật sự bị phân liệt nhân cách đi chăng nữa thì đã sao, tôi cũng sẽ khiến cho cô ta phải ngồi tù.”
“Cố Tử Yên không thể ngồi tù, như thế chỉ khiến cho bệnh tình của cô ấy càng nặng thêm.” Phó Kình Hiên nhíu chặt hàng chân mày.
Bạch Dương lạnh lùng nhìn anh: “Vậy thì đã làm sao, có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn cô ta phải trả giá!”
Dứt lời, cô lập tức đóng cửa sổ lại, lái xe quay đầu lại.
Phó Kình Hiên đứng im tại chỗ, ánh mắt thâm trầm nhìn hướng cô rời đi, mím môi không nói.
Trên đường quay trở lại cục cảnh sát.
Đôi môi Phó Kình Hiên khẽ mấp máy, muốn nói rằng cũng không nhất định sẽ là Cố Tử Yên. . truyện ngôn tình
Nhưng mà lời đến bên miệng lại không thể nói thành lời.
Bởi vì Bạch Dương nói, chỉ có ba người bọn họ biết chuyện video, không phải anh thì chỉ có thể là Cố Tử Yên thôi.
Không biết là nhân cách Cố Tử Yên chính hay là nhân cách phụ làm điều này.
“Tổng Giám đốc Phó đang nghĩ gì vậy!?” Bạch Dương híp mắt nhìn Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên hạ mí mắt: “Không có gì.”
Bạch Dương chế nhạo: “Tổng Giám đốc Phó, tôi vô cùng khó hiểu, rõ ràng lúc đó anh rất tán đồng việc tôi báo cảnh sát, tại sao chỉ vài giờ sau lại đột nhiên đổi ý, anh có thể giải thích cho tôi một chút không?”
Phó Kình Hiên xoa xoa ấn đường: “Cố Tử Yên bị phân liệt nhân cách.”
“Gì cơ!?” Nhất thời Bạch Dương không phản ứng kịp.
Phó Kình Hiên lặp lại một lần nữa.
Lần này Bạch Dương đã nghe rõ rồi, nhưng lại cảm giác như một câu chuyện nực cười: “Phân liệt nhân cách, thế mà anh cũng tin?”
Trước khi bị ngồi tù lại đột nhiên phát hiện ra bị phân liệt nhân cách.
Thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy chứ.
“Là sự thật.” Ánh mắt Phó Kình Hiên nghiêm túc nhìn cô: “Cố Tử Yên không phải cố ý năm lần bảy lượt chống lại cô, cô ấy bị nhân cách phụ ảnh hưởng, đẩy cô xuống lầu cũng là nhân cách phụ.”
“Anh cảm thấy tôi rất ngốc sao?” Bạch Dương lạnh lùng đối mặt với anh: “Lại mang cái lý do này ra để lừa tôi.”
“Tôi không hề lừa cô, đây là kết quả Lâm Diệc Hàng chuẩn đoán ra.” Phó Kình Hiên thấp giọng nói.
Bạch Dương hơi giật mình: “Bác sĩ nổi tiếng Lâm Diệc Hàng?”
“Đúng vậy.” Phó Kình Hiên gật đầu.
Bạch Dương trầm mặc.
Cô chưa từng gặp mặt Lâm Diệc Hàng, nhưng nghe qua danh tiếng của Lâm Diệc Hàng, là bác sĩ Lâm Diệc Hàng thiên tài hiếm thấy, năm mười tám tuổi đã tốt nghiệp thạc sĩ, đảm nhiệm vai trò bác sĩ thực tập ở bệnh viện nhà họ Lâm, hai năm đã có thể làm bác sĩ chính trong phòng phẫu thuật, đó là thiên tài mà nhiều người quyền quý đang cố gắng kết giao.
Sáu năm trước, không biết tại sao Lâm Diệc Hàng đột nhiên dừng lại tất cả các công việc, xuất ngoại bồi dưỡng môn tâm lý học và thần kinh học, sau đó nổi danh trên thế giới, thế nên việc Lâm Diệc Hàng chuẩn đoán Cố Tử Yên bị phân liệt nhân cách không thể giả được.
Bạch Dương nắm chặt vô lăng: “Cho dù Cố Tử Yên thật sự bị phân liệt nhân cách đi chăng nữa thì đã sao, tôi cũng sẽ khiến cho cô ta phải ngồi tù.”
“Cố Tử Yên không thể ngồi tù, như thế chỉ khiến cho bệnh tình của cô ấy càng nặng thêm.” Phó Kình Hiên nhíu chặt hàng chân mày.
Bạch Dương lạnh lùng nhìn anh: “Vậy thì đã làm sao, có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn cô ta phải trả giá!”
Dứt lời, cô lập tức đóng cửa sổ lại, lái xe quay đầu lại.
Phó Kình Hiên đứng im tại chỗ, ánh mắt thâm trầm nhìn hướng cô rời đi, mím môi không nói.
Trên đường quay trở lại cục cảnh sát.
/1278
|