Nghĩ đến đó, Trình Minh Viễn nhìn Phó Kình Hiên bên ngoài xe lộ ra ý vị thâm trường, lái xe đi mất.
Phó Kình Hiên đứng tại chỗ, đôi mắt sắc lạnh nhìn theo Trình Minh Viễn rời đi, hay †ay siết thật chặt, khí tức quanh thân cũng lạnh đến dọa người.
Trình Minh Viễn vậy mà yêu Bạch Dương, còn tuyên bố muốn theo đuổi Bạch Dương. Rõ ràng hai tháng trước, Trình Minh Viễn còn không có loại tình cảm này, thậm chí còn không tiếp xúc gì với Bạch Dương.
Là anh!
Con ngươi Phó Kình Hiên rung động.
Là anh chủ động đẩy Trình Minh Viễn đến trước mặt Bạch Dương, làm mói quan hệ của Trình Minh Viễn với Bạch Dương ngày càng thân thiết, mới khiến cho Trình Minh Viễn yêu Bạch Dương.
Khoảnh khắc này, trong lòng Phó Kình Hiên không nói ra được cảm giác gì, tóm lại là rất khó chịu.
Tử Yên đi đến cạnh anh, mềm giọng hỏi: “Kình Hiên, anh đang nhìn cái gì vậy?”
Phó Kình Hiên rũ mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Không có gì.”
“Anh Trình đi rôi2” Tử Yên lại hỏi.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng.
Tử Yên khoác lên tay anh: “Kình Hiên, anh Trình nói gì với anh, tâm trạng anh giống như không tốt lắm.”
“Tâm trạng không tốt?” Phó Kình Hiên ánh mắt hơi lóe nhìn cô ta.
Tử Yên gật đầu: “Đúng vậy, không tốt thật mà, trông giống như bị người ta cướp mất đồ vậy”
Phó Kình Hiên hơi giật mình.
Có thứ gì bị người đoạt đi mất?
Anh và Trình Minh Viễn đang nói đến chuyện Trình Minh Viễn yêu Bạch Dương, chẳng lẽ bởi vì như vậy, tâm trạng của anh mới không tốt?
Bởi vì cảm thấy Trình Minh Viễn cướp đi Bạch Dương?
“Kình Hiên, anh làm sao vậy?” Tử Yên thấy biểu cảm trên mặt anh thay đổi thất thường, nhịn không được duỗi tay ở trước mặt anh vẫy vẫy.
Phó Kình Hiên lấy lại tinh thần, rũ xuống mí mắt, che khuất tầm mắt đang nổi gió: “Không có gì, Tử Yên, em về trước đi”
“Anh không đưa em về?” Tử Yên kinh ngạc mở to hai mắt.
Phó Kình Hiên trong mắt quang mang lập loè: “ Anh có chút việc, xin lỗi.”
Dứt lời, lập tức lên xe rời đi, để lại Tử Yên đứng tại chỗ nhìn anh đi xa, tức giận đến mức dậm chân.
Phó Kình Hiên một đường lái xe đi Vịnh Tiên Thủy.
Anh muốn đi tìm Bạch Dương, muốn làm rõ vì sao mỗi lần nhìn thấy cô, cảm xúc của mình đều sẽ bị cô ảnh hưởng, muốn biết vì sao Trình Minh Viễn cùng cô tiếp xúc gần gũi, chính mình sẽ trở nên tức giận như vậy.
Dù trong lòng có một thanh âm ngăn cản anh đừng đi, anh cũng không để bụng.
Anh nhất định phải biết rõ ràng, bằng không cô vẫn sẽ luôn ảnh hưởng đến anh.
Nửa giờ sau, đã đến Vịnh Tiên Thủy.
Phó Kình Hiên ở dưới lầu nhìn trong chốc lát, cuối cùng nhấc chân đi vào.
Rất nhanh, thang máy đến.
Phó Kình Hiên đứng tại chỗ, đôi mắt sắc lạnh nhìn theo Trình Minh Viễn rời đi, hay †ay siết thật chặt, khí tức quanh thân cũng lạnh đến dọa người.
Trình Minh Viễn vậy mà yêu Bạch Dương, còn tuyên bố muốn theo đuổi Bạch Dương. Rõ ràng hai tháng trước, Trình Minh Viễn còn không có loại tình cảm này, thậm chí còn không tiếp xúc gì với Bạch Dương.
Là anh!
Con ngươi Phó Kình Hiên rung động.
Là anh chủ động đẩy Trình Minh Viễn đến trước mặt Bạch Dương, làm mói quan hệ của Trình Minh Viễn với Bạch Dương ngày càng thân thiết, mới khiến cho Trình Minh Viễn yêu Bạch Dương.
Khoảnh khắc này, trong lòng Phó Kình Hiên không nói ra được cảm giác gì, tóm lại là rất khó chịu.
Tử Yên đi đến cạnh anh, mềm giọng hỏi: “Kình Hiên, anh đang nhìn cái gì vậy?”
Phó Kình Hiên rũ mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Không có gì.”
“Anh Trình đi rôi2” Tử Yên lại hỏi.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng.
Tử Yên khoác lên tay anh: “Kình Hiên, anh Trình nói gì với anh, tâm trạng anh giống như không tốt lắm.”
“Tâm trạng không tốt?” Phó Kình Hiên ánh mắt hơi lóe nhìn cô ta.
Tử Yên gật đầu: “Đúng vậy, không tốt thật mà, trông giống như bị người ta cướp mất đồ vậy”
Phó Kình Hiên hơi giật mình.
Có thứ gì bị người đoạt đi mất?
Anh và Trình Minh Viễn đang nói đến chuyện Trình Minh Viễn yêu Bạch Dương, chẳng lẽ bởi vì như vậy, tâm trạng của anh mới không tốt?
Bởi vì cảm thấy Trình Minh Viễn cướp đi Bạch Dương?
“Kình Hiên, anh làm sao vậy?” Tử Yên thấy biểu cảm trên mặt anh thay đổi thất thường, nhịn không được duỗi tay ở trước mặt anh vẫy vẫy.
Phó Kình Hiên lấy lại tinh thần, rũ xuống mí mắt, che khuất tầm mắt đang nổi gió: “Không có gì, Tử Yên, em về trước đi”
“Anh không đưa em về?” Tử Yên kinh ngạc mở to hai mắt.
Phó Kình Hiên trong mắt quang mang lập loè: “ Anh có chút việc, xin lỗi.”
Dứt lời, lập tức lên xe rời đi, để lại Tử Yên đứng tại chỗ nhìn anh đi xa, tức giận đến mức dậm chân.
Phó Kình Hiên một đường lái xe đi Vịnh Tiên Thủy.
Anh muốn đi tìm Bạch Dương, muốn làm rõ vì sao mỗi lần nhìn thấy cô, cảm xúc của mình đều sẽ bị cô ảnh hưởng, muốn biết vì sao Trình Minh Viễn cùng cô tiếp xúc gần gũi, chính mình sẽ trở nên tức giận như vậy.
Dù trong lòng có một thanh âm ngăn cản anh đừng đi, anh cũng không để bụng.
Anh nhất định phải biết rõ ràng, bằng không cô vẫn sẽ luôn ảnh hưởng đến anh.
Nửa giờ sau, đã đến Vịnh Tiên Thủy.
Phó Kình Hiên ở dưới lầu nhìn trong chốc lát, cuối cùng nhấc chân đi vào.
Rất nhanh, thang máy đến.
/1278
|