“Nói như vậy, bọn họ quả nhiên là có gây khói dễ chị đúng không?” Lương Triết rũ mí mắt xuống, che khuất hàn ý dọa người.
Bạch Dương cười cười: “Được rồi, không phải chị nói rồi sao? Chị không phải ăn chay, cho nên đừng lo lắng, chị không có việc gì. Đúng rồi, em bên đó vẫn là buổi tối mà, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Thấy cô không muốn nhiều lời, Lương Triết cũng không ép buộc, khóe miệng hạ xuống, lộ ra nụ cười như ban nấy: “Được, vậy em cúp đây, mấy ngày nữa gặp lại”
“Ừ, qua mấy ngày gặp.” Bạch Dương gật gật đầu.
Trò chuyện kết thúc, Lục Khởi nói: “Lương Triết sắp trở về?”
“Đúng vậy, mấy ngày nữa.” Bạch Dương cất điện thoại.
Lục Khởi khụ một tiếng: “Lúc nãy Lương Triết tựa hồ đang hỏi Tử Yên bọn họ có làm khó dễ em đúng không?”
“Đúng vậy, cậu ta lo lắng cho em”
“Xem ra Tử Yên bọn họ cũng nên lo cho chính mình.” Lục Khởi cười vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Bạch Dương nghỉ hoặc nhìn anh ta: “Có ýgì?”
“Không có gì.” Lục Khởi lắc đầu, không có ý định nói tỉ mỉ.
“Thật à? Nhưng em cảm giác anh có chuyện gì gạt em.” Đôi mắt Bạch Dương nheo lại.
Sống lưng Lục Khởi thẳng tắp: “Không có, thật sự không có.”
“Được rồi, không có thì không có đi, em cũng lười muốn biết.” Bạch Dương trừng anh ta, không nhìn anh ta nữa.
Lục Khởi ở nơi không thấu nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại cười trộm.
Lương Triết trở về cũng tốt, cậu ta chính là một người điên.
Có cậu ta ở đây, bảo bối cũng sẽ an †oàn hơn nhiều, bọn Tử Yên kia, cũng sẽ gặp phải tai ương.
Nghĩ đến đó, Lục Khởi nhịn không được cười ra tiếng.
Bạch Dương liếc mắt nhìn anh ta, không biết anh ta đang cười cái gì, cũng không hỏi, đeo lên tai nghe âm nhạc.
Ngày hôm sau, cũng là cuối tuần.
Lục Khởi cùng Bạch Dương đi đến bệnh viện.
Tới nơi, Bạch Dương xuống xe, đứng ở cổng lớn bệnh viện, ngẩng đầu nhìn mấy chữ bệnh viện số một to đùng phía trên, thật lâu không có nhấc chân đi vào.
Lục Khởi đừng xe, đi tới bên cạnh cô, nhìn động tác của cô, phỏng chừng đoán được cái gì, giọng điệu nhu hòa: “Bảo bối, nếu sợ hãi, chúng ta không bỏ, giữ lại nó đi”
Bạch Dương thu hồi ánh mắt, lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Không, muốn bỏ, em thừa nhận là hơi sợ hãi, bởi vì em chưa từng làm giải phẫu này, nhưng là nếu bởi vì sợ hãi mà giữ lại nó, đối với nó cũng không công bằng. Bởi vì em không yêu nó, không cho nó được tình thương của mẹ.”
Con cái, nên cùng với người mình yêu cùng nhau có được, mà trong bụng cô, chỉ là bởi vì một đêm hoang đường, cô không yêu cha của đứa nhỏ này, cho nên làm sao thương đứa nhỏ này đây.
Huống chỉ, coi như cô giữ lại đứa nhỏ này, nó cũng không có cha, Z-H kia nói rất rõ ràng, anh ta nguyện ý nuôi nấng, nhưng lại không muốn nhận đứa nhỏ này, như vậy nó vẫn là một đứa con riêng.
Cho nên làm đứa nhỏ này đi vào trên đời chịu khổ, còn không bằng ngay từ đầu đừng cho nó đến.
Bạch Dương cười cười: “Được rồi, không phải chị nói rồi sao? Chị không phải ăn chay, cho nên đừng lo lắng, chị không có việc gì. Đúng rồi, em bên đó vẫn là buổi tối mà, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Thấy cô không muốn nhiều lời, Lương Triết cũng không ép buộc, khóe miệng hạ xuống, lộ ra nụ cười như ban nấy: “Được, vậy em cúp đây, mấy ngày nữa gặp lại”
“Ừ, qua mấy ngày gặp.” Bạch Dương gật gật đầu.
Trò chuyện kết thúc, Lục Khởi nói: “Lương Triết sắp trở về?”
“Đúng vậy, mấy ngày nữa.” Bạch Dương cất điện thoại.
Lục Khởi khụ một tiếng: “Lúc nãy Lương Triết tựa hồ đang hỏi Tử Yên bọn họ có làm khó dễ em đúng không?”
“Đúng vậy, cậu ta lo lắng cho em”
“Xem ra Tử Yên bọn họ cũng nên lo cho chính mình.” Lục Khởi cười vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Bạch Dương nghỉ hoặc nhìn anh ta: “Có ýgì?”
“Không có gì.” Lục Khởi lắc đầu, không có ý định nói tỉ mỉ.
“Thật à? Nhưng em cảm giác anh có chuyện gì gạt em.” Đôi mắt Bạch Dương nheo lại.
Sống lưng Lục Khởi thẳng tắp: “Không có, thật sự không có.”
“Được rồi, không có thì không có đi, em cũng lười muốn biết.” Bạch Dương trừng anh ta, không nhìn anh ta nữa.
Lục Khởi ở nơi không thấu nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại cười trộm.
Lương Triết trở về cũng tốt, cậu ta chính là một người điên.
Có cậu ta ở đây, bảo bối cũng sẽ an †oàn hơn nhiều, bọn Tử Yên kia, cũng sẽ gặp phải tai ương.
Nghĩ đến đó, Lục Khởi nhịn không được cười ra tiếng.
Bạch Dương liếc mắt nhìn anh ta, không biết anh ta đang cười cái gì, cũng không hỏi, đeo lên tai nghe âm nhạc.
Ngày hôm sau, cũng là cuối tuần.
Lục Khởi cùng Bạch Dương đi đến bệnh viện.
Tới nơi, Bạch Dương xuống xe, đứng ở cổng lớn bệnh viện, ngẩng đầu nhìn mấy chữ bệnh viện số một to đùng phía trên, thật lâu không có nhấc chân đi vào.
Lục Khởi đừng xe, đi tới bên cạnh cô, nhìn động tác của cô, phỏng chừng đoán được cái gì, giọng điệu nhu hòa: “Bảo bối, nếu sợ hãi, chúng ta không bỏ, giữ lại nó đi”
Bạch Dương thu hồi ánh mắt, lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Không, muốn bỏ, em thừa nhận là hơi sợ hãi, bởi vì em chưa từng làm giải phẫu này, nhưng là nếu bởi vì sợ hãi mà giữ lại nó, đối với nó cũng không công bằng. Bởi vì em không yêu nó, không cho nó được tình thương của mẹ.”
Con cái, nên cùng với người mình yêu cùng nhau có được, mà trong bụng cô, chỉ là bởi vì một đêm hoang đường, cô không yêu cha của đứa nhỏ này, cho nên làm sao thương đứa nhỏ này đây.
Huống chỉ, coi như cô giữ lại đứa nhỏ này, nó cũng không có cha, Z-H kia nói rất rõ ràng, anh ta nguyện ý nuôi nấng, nhưng lại không muốn nhận đứa nhỏ này, như vậy nó vẫn là một đứa con riêng.
Cho nên làm đứa nhỏ này đi vào trên đời chịu khổ, còn không bằng ngay từ đầu đừng cho nó đến.
/1278
|