Lục Khởi gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vật phẩm đấu giá tiếp theo là của em đó.”
Bạch Dương nghe vậy thì hai mắt híp lại. Advertisement
Nhanh như vậy đã đến lượt cô rồi.
Sau đó vật phẩm trên sân khấu được mang đi, vật phẩm đấu giá tiếp theo được đưa lên sân khấu.
Người bán đấu giá đứng phía sau màn ảnh lớn, giới thiệu kỹ thông tin chiếc nhẫn này, nhưng giấu thông tin người quyên góp, chỉ có hai chữ cô Bạch, có nghĩa là một cô Bạch nào đó đã quyên góp chiếc nhẫn này.
Đây cũng là một cách bảo vệ thông tin người quyên góp. Advertisement
Nhưng có một số người vẫn đoán được thân phận của Bạch Dương, dù sao Hải Thị lớn như vậy, họ Bạch không ít, nhưng người nổi tiếng nhất chỉ có người kia của tập đoàn Thiên Thịnh.
“Nhẫn cưới của Bạch Dương và Kình Hiên!” Cố Tử Yên nhìn chiếc nhẫn trên màn hình lớn, hai mắt đỏ ngầu.
Bạch Dương quyên góp chiếc nhẫn này, Bạch Dương lại quyên góp nhẫn cưới của mình.
Buồn cười là cho đến bây giờ Kình Hiên không tặng cho cô ta một chiếc nhẫn nào.
Trong lòng Cố Tử Yên ghen ty đến phát điên: “Ba, con muốn chiếc nhẫn này.”
Cố Việt Bân thấy đây là đồ quyên góp thì không đồng ý nhíu mày: “Con muốn làm gì, người khác đã đeo qua, nếu như con muốn đi nói Kình Hiên mua đồ mới.”
“Kình Hiên sẽ không mua đâu.” Cố Tử Yên nắm chặt tay lại.
Cô ta không phải chưa từng ám chỉ Kình Hiên mua nhẫn cho mình, nhưng Kình Hiên lại nói có thể mua một chiếc nhẫn, nhưng mua nhiều cũng không có ý nghĩa gì, khi nào kết hôn sẽ mua cho cô ta.
Nhưng hiện tại bọn họ vẫn chưa chính thức đính hôn, chờ kết hôn cũng phải tới năm sau, cô ta không muốn chờ, cô ta bằng lòng đeo nhãn Bạch Dương từng dùng, ít nhất Kình Hiên đã mua nó.
Cố Việt Bân không xoay chuyển được Cố Tử Yên, chỉ có thể gật đầu đồng ý cho cô ta đấu giá.
Bắt đầu phiên đấu giá chiếc nhẫn này, giá khởi điểm 600 triệu.
Bởi vì viên kim cương chính là loại màu hồng tự nhiên hiếm thấy, giá cả cũng sẽ khá cao.
“600 triệu!” Lúc này Cố Tử Yên giơ bảng lên.
Phó Kình Hiên trong phòng riêng tầng hai, Bạch Dương, Lục Khởi và Trình Minh Viễn ngồi phía sau nghe thấy giọng của cô †a thì vẻ mặt không giống nhau.
Ba người Bạch Dương, Lục Khởi Trình Minh Viễn kinh ngạc, Phó Kình Hiên không hiểu.
Tử Yên mua chiếc nhẫn này làm gì?
Phó Kình Hiên nhấn chuông.
Người bán đấu giá nhận được tin tức, lập tức báo giá: “Vị khách trong phòng riêng số một tầng hai thêm 300 triệu, 900 triệu, còn có ai tăng giá không?”
Cố Tử Yên nghe thấy có người tranh giành với mình thì ngẩng đầu nhìn về phía phòng riêng số một tầng hai.
Cửa sổ phòng riêng đang đóng, cô ta không nhìn thấy bên trong, không biết người ở bên trong là ai, tức giận cắn môi: MỊ P2 Lyiế Cô ta cũng không chút do dự tăng 300 triệu, có thể thấy được cô ta nhất định phải có được chiếc nhẫn này.
Phó Kình Hiên nhíu mày, lại nhấn chuông.
Người bán đấu giá thông báo: “Vị khách trong phòng riêng báo 1, 5 tỷ.”
Cố Tử Yên tức đến run rẩy, mạnh mẽ liếc phòng riêng một chút: “1, 8 tỷ!”
“Bé cưng, hình như Cố Tử Yên và người †ầng hai đang giành với nhau.” Lục Khởi nói với Bạch Dương.
Bạch Dương nghe vậy thì hai mắt híp lại. Advertisement
Nhanh như vậy đã đến lượt cô rồi.
Sau đó vật phẩm trên sân khấu được mang đi, vật phẩm đấu giá tiếp theo được đưa lên sân khấu.
Người bán đấu giá đứng phía sau màn ảnh lớn, giới thiệu kỹ thông tin chiếc nhẫn này, nhưng giấu thông tin người quyên góp, chỉ có hai chữ cô Bạch, có nghĩa là một cô Bạch nào đó đã quyên góp chiếc nhẫn này.
Đây cũng là một cách bảo vệ thông tin người quyên góp. Advertisement
Nhưng có một số người vẫn đoán được thân phận của Bạch Dương, dù sao Hải Thị lớn như vậy, họ Bạch không ít, nhưng người nổi tiếng nhất chỉ có người kia của tập đoàn Thiên Thịnh.
“Nhẫn cưới của Bạch Dương và Kình Hiên!” Cố Tử Yên nhìn chiếc nhẫn trên màn hình lớn, hai mắt đỏ ngầu.
Bạch Dương quyên góp chiếc nhẫn này, Bạch Dương lại quyên góp nhẫn cưới của mình.
Buồn cười là cho đến bây giờ Kình Hiên không tặng cho cô ta một chiếc nhẫn nào.
Trong lòng Cố Tử Yên ghen ty đến phát điên: “Ba, con muốn chiếc nhẫn này.”
Cố Việt Bân thấy đây là đồ quyên góp thì không đồng ý nhíu mày: “Con muốn làm gì, người khác đã đeo qua, nếu như con muốn đi nói Kình Hiên mua đồ mới.”
“Kình Hiên sẽ không mua đâu.” Cố Tử Yên nắm chặt tay lại.
Cô ta không phải chưa từng ám chỉ Kình Hiên mua nhẫn cho mình, nhưng Kình Hiên lại nói có thể mua một chiếc nhẫn, nhưng mua nhiều cũng không có ý nghĩa gì, khi nào kết hôn sẽ mua cho cô ta.
Nhưng hiện tại bọn họ vẫn chưa chính thức đính hôn, chờ kết hôn cũng phải tới năm sau, cô ta không muốn chờ, cô ta bằng lòng đeo nhãn Bạch Dương từng dùng, ít nhất Kình Hiên đã mua nó.
Cố Việt Bân không xoay chuyển được Cố Tử Yên, chỉ có thể gật đầu đồng ý cho cô ta đấu giá.
Bắt đầu phiên đấu giá chiếc nhẫn này, giá khởi điểm 600 triệu.
Bởi vì viên kim cương chính là loại màu hồng tự nhiên hiếm thấy, giá cả cũng sẽ khá cao.
“600 triệu!” Lúc này Cố Tử Yên giơ bảng lên.
Phó Kình Hiên trong phòng riêng tầng hai, Bạch Dương, Lục Khởi và Trình Minh Viễn ngồi phía sau nghe thấy giọng của cô †a thì vẻ mặt không giống nhau.
Ba người Bạch Dương, Lục Khởi Trình Minh Viễn kinh ngạc, Phó Kình Hiên không hiểu.
Tử Yên mua chiếc nhẫn này làm gì?
Phó Kình Hiên nhấn chuông.
Người bán đấu giá nhận được tin tức, lập tức báo giá: “Vị khách trong phòng riêng số một tầng hai thêm 300 triệu, 900 triệu, còn có ai tăng giá không?”
Cố Tử Yên nghe thấy có người tranh giành với mình thì ngẩng đầu nhìn về phía phòng riêng số một tầng hai.
Cửa sổ phòng riêng đang đóng, cô ta không nhìn thấy bên trong, không biết người ở bên trong là ai, tức giận cắn môi: MỊ P2 Lyiế Cô ta cũng không chút do dự tăng 300 triệu, có thể thấy được cô ta nhất định phải có được chiếc nhẫn này.
Phó Kình Hiên nhíu mày, lại nhấn chuông.
Người bán đấu giá thông báo: “Vị khách trong phòng riêng báo 1, 5 tỷ.”
Cố Tử Yên tức đến run rẩy, mạnh mẽ liếc phòng riêng một chút: “1, 8 tỷ!”
“Bé cưng, hình như Cố Tử Yên và người †ầng hai đang giành với nhau.” Lục Khởi nói với Bạch Dương.
/1278
|