Mọi người ở đây lại thêm kinh ngạc.
Một lần tăng thêm 3 tỷ. Advertisement
Ai lại hào phóng như thế?
Đám người lập tức nhìn về phía phòng riêng tâng hai.
Cố Việt Bân cũng thế, ông ta híp mắt lại, bắt đầu nghi ngờ người trong phòng riêng số một kia là Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên từ chối cho bọn họ đi vào phòng riêng, trong lòng Cố Việt Bân vốn rất không vui. Advertisement
Dù sao ông ta cũng là ba vợ tương lai của Phó Kình Hiên, Phó Kình Hiên làm như thế, không sợ ông ta không vui sao?
“10, 5 tỷ!” Lúc này, Lục Khởi lại tăng giá.
Sau đó giọng của Lương Triết cũng vang lên: “12 tỷ”
“13, 5 tỷ!” Trình Minh Viễn vốn không tham gia cũng bỗng nhiên báo giá.
Bạch Dương lắc đầu liên tục: “Điên rồi, mấy người điên rồi.”
“Bé cưng đừng sợ, em vẫn không nhìn ra được à, bọn anh vốn không muốn mua chiếc nhãn kia, chỉ vì Cố Tử Yên mà thôi.”
Lục Khởi lắc bảng cười nói.
Bạch Dương lườm anh ta một cái: “Em đương nhiên đoán được, nhưng anh đừng quên trên tầng hai còn có một người khác, người trong phòng riêng của buổi đấu giá này thì thân phận không hề đơn giản, chúng ta không thể tuỳ tiện đắc tội, lỡ cuối cùng người mua được chiếc nhẫn là người kia, không phải là Cố Tử Yên, các anh cố ý †ăng giá, vô tình đắc tội đối phương.”
“Yên tâm đi, chúng ta đã sớm đắc tội, cậu chủ nhỏ của buổi giấu giá này là bạn thời đại học của anh, anh đã sớm hỏi thăm cậu ta rồi, người trong phòng riêng số một là Phó Kình Hiên.”
Lục Khởi bĩu môi: “Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên là một phe, cho nên dù ai có được chiếc nhãn thì chúng ta vẫn có lời.”
Bạch Dương giật mình: “Phó Kình Hiên?”
“Đúng thế” Lục Khởi gật đầu.
Bạch Dương cắn môi, trong lòng cảm xúc phức tạp khó chịu.
Thì ra người đấu giá với Cố Tử Yên lại là Phó Kình Hiên.
Vì sao Phó Kình Hiên muốn mua chiếc nhãn này? Đây là nhẫn cưới của cô, anh muốn mua về làm gì, đưa cho Cố Tử Yên sao?
Làm sao có thể.
Bạch Dương lắc đầu, bác bỏ suy đoán này.
Cầm nhẫn cưới của vợ trước đưa cho người yêu hiện tại, người bình thường cũng không làm được, cho nên anh có mục đích khác, nhưng Bạch Dương nghĩ mãi vẫn không ra nên cũng lười suy nghĩ.
Dù sao cô đã sớm không cần chiếc nhẫn này, cho nên vì sao còn muốn tốn thời gian nghĩ người khác mua nó làm gì chứ.
“15 tỷ! Trong phòng riêng tầng hai, Phó Kình Hiên lại báo giá.
Cố Tử Yên vốn còn muốn giơ bảng nhưng Cố Việt Bân giữ chặt lại.
Sắc mặt Cố Việt Bân u ám nhìn cô ta: “Nếu con còn dám báo giá, ba sẽ đánh gãy chân của con.”
Dùng mấy trăm triệu mua một chiếc nhẫn người khác đã đeo qua, không ngờ cô ta cũng nghĩ ra được.
Cho dù cô ta ghen ty Bạch Dương, không phục Bạch Dương được Phó Kình Hiên tặng nhẫn cũng không được.
Một lần tăng thêm 3 tỷ. Advertisement
Ai lại hào phóng như thế?
Đám người lập tức nhìn về phía phòng riêng tâng hai.
Cố Việt Bân cũng thế, ông ta híp mắt lại, bắt đầu nghi ngờ người trong phòng riêng số một kia là Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên từ chối cho bọn họ đi vào phòng riêng, trong lòng Cố Việt Bân vốn rất không vui. Advertisement
Dù sao ông ta cũng là ba vợ tương lai của Phó Kình Hiên, Phó Kình Hiên làm như thế, không sợ ông ta không vui sao?
“10, 5 tỷ!” Lúc này, Lục Khởi lại tăng giá.
Sau đó giọng của Lương Triết cũng vang lên: “12 tỷ”
“13, 5 tỷ!” Trình Minh Viễn vốn không tham gia cũng bỗng nhiên báo giá.
Bạch Dương lắc đầu liên tục: “Điên rồi, mấy người điên rồi.”
“Bé cưng đừng sợ, em vẫn không nhìn ra được à, bọn anh vốn không muốn mua chiếc nhãn kia, chỉ vì Cố Tử Yên mà thôi.”
Lục Khởi lắc bảng cười nói.
Bạch Dương lườm anh ta một cái: “Em đương nhiên đoán được, nhưng anh đừng quên trên tầng hai còn có một người khác, người trong phòng riêng của buổi đấu giá này thì thân phận không hề đơn giản, chúng ta không thể tuỳ tiện đắc tội, lỡ cuối cùng người mua được chiếc nhẫn là người kia, không phải là Cố Tử Yên, các anh cố ý †ăng giá, vô tình đắc tội đối phương.”
“Yên tâm đi, chúng ta đã sớm đắc tội, cậu chủ nhỏ của buổi giấu giá này là bạn thời đại học của anh, anh đã sớm hỏi thăm cậu ta rồi, người trong phòng riêng số một là Phó Kình Hiên.”
Lục Khởi bĩu môi: “Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên là một phe, cho nên dù ai có được chiếc nhãn thì chúng ta vẫn có lời.”
Bạch Dương giật mình: “Phó Kình Hiên?”
“Đúng thế” Lục Khởi gật đầu.
Bạch Dương cắn môi, trong lòng cảm xúc phức tạp khó chịu.
Thì ra người đấu giá với Cố Tử Yên lại là Phó Kình Hiên.
Vì sao Phó Kình Hiên muốn mua chiếc nhãn này? Đây là nhẫn cưới của cô, anh muốn mua về làm gì, đưa cho Cố Tử Yên sao?
Làm sao có thể.
Bạch Dương lắc đầu, bác bỏ suy đoán này.
Cầm nhẫn cưới của vợ trước đưa cho người yêu hiện tại, người bình thường cũng không làm được, cho nên anh có mục đích khác, nhưng Bạch Dương nghĩ mãi vẫn không ra nên cũng lười suy nghĩ.
Dù sao cô đã sớm không cần chiếc nhẫn này, cho nên vì sao còn muốn tốn thời gian nghĩ người khác mua nó làm gì chứ.
“15 tỷ! Trong phòng riêng tầng hai, Phó Kình Hiên lại báo giá.
Cố Tử Yên vốn còn muốn giơ bảng nhưng Cố Việt Bân giữ chặt lại.
Sắc mặt Cố Việt Bân u ám nhìn cô ta: “Nếu con còn dám báo giá, ba sẽ đánh gãy chân của con.”
Dùng mấy trăm triệu mua một chiếc nhẫn người khác đã đeo qua, không ngờ cô ta cũng nghĩ ra được.
Cho dù cô ta ghen ty Bạch Dương, không phục Bạch Dương được Phó Kình Hiên tặng nhẫn cũng không được.
/1278
|