Trước đó bọn họ đã tìm hiểu người †rong phòng riêng số một là Phó Kình Hiên, cho nên mới lên kế hoạch này để Kình Hiên đưa nhẫn cho cô ta, ngồi vững vị trí vợ sắp cưới. Advertisement
Không ngờ lại thành công, mà thành công một cách vô cùng thuận lợi.
“Kình Hiên, vậy ngày mai chúng ta đi chọn chiếc nhẫn được không? Em muốn thương hiệu DR, mặc dù thương hiệu đó không quá cao cấp, giá cả cũng không đắt, thậm chí có thể nói là rẻ, nhưng em thích, bởi vì nó đại diện cho một người đàn ông chỉ có thể mua một chiếc thôi.” Cố Tử Yên ngẩng đầu nhìn Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, được không?”
Phó Kình Hiên nghe thấy ‘Một người đàn ông chỉ có thể mua một chiếc thôï’ thì nhíu mày lại, vô thức muốn nói không thể, nhưng anh nhìn ánh mắt mong đợi của cô †a, cuối cùng vẫn đè xuống cảm xúc khó chịu trong lòng, khẽ gật đầu: “Được.”
“Cảm ơn Kình Hiên.” Cố Tử Yên vui vẻ ôm chặt lấy anh. Advertisement
Phó Kình Hiên mím môi không vui, chỉ cảm thấy rất bực bội.
Qua mấy giây sau, anh nhẹ nhàng đẩy Cố Tử Yên ra: “Được rồi, Tử Yên, bác trai, chúng ta đến tiệc tối trước đi, ông Lương và bà Lương vẫn đang chờ chúng ta đến chào hỏi.”
“Cậu nói không sai, vậy chúng ta đi thôi.” Cố Việt Bân gật đầu.
Nhà họ Lương lớn mạnh hơn nhà họ Cố một chút.
Mặc dù không sánh bằng nhà họ Phó, nhưng nhà họ Cố bọn họ cũng muốn lấy lòng, không thể đắc tội.
Lúc này ánh đèn trong sảnh tiệc tối sáng lên, đám người đang cụng ly.
Bạch Dương cầm ly trái cây nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Lục Khởi cầm đồ ngọt tới đưa cho cô: “Cuối cùng cũng đuổi được tên Trình Minh Viễn kia đi, cũng không biết gần đây anh †a nổi điên làm gì, rõ ràng là bạn của Phó Kình Hiên lại không đi tìm Phó Kình Hiên, cứ vây quanh chúng ta, đuổi cũng không đi, phiền muốn chết rồi.”
“Được rồi, anh ta không cũng có ác ý, mà tính cách của anh ta không tệ, hơn nữa ở chung với anh ta rất thoải mái” Bạch Dương cầm đồ ngọt cười nói.
Mặc dù cô cũng không hiểu gần đây vì sao Trình Minh Viễn luôn đến tìm bọn họ.
Nhưng cô biết Trình Minh Viễn không phải là kẻ thù của mình.
“Được rồi, không nói anh ta nữa, bé cưng, vừa rồi em nhìn gì thế” Lục Khởi uống rượu vang hỏi.
“Tìm Lương Triết, từ khi đấu giá, em vẫn không thấy cậu ấy, chỉ nghe thấy giọng nói thôi.” Bạch Dương xoa trán.
“Em thấy chị nhớ em như vậy, em thật sự rất vui.” Cô vừa nói xong, sau lưng vang lên giọng nói dịu dàng của người đàn ông.
Trên mặt Bạch Dương lập tức nở nụ cười vui mừng, sau đó xoay người nhìn thấy thanh niên đứng cách mình hai mét, cô đi lên phía trước một bước: “Lương Triết, đúng là cậu rồi!”
“Là em” Lương Triết mỉm cười gật đầu, sau đó vươn tay ôm lấy cô, động tác mặc dù rất nhanh nhưng lại không mất đi vẻ dịu dàng.
Lương Triết chôn đầu xuống vai Bạch Dương khẽ cọ cọ, trong giọng dịu dàng mang theo vẻ nghẹn ngào: “Chị, em rất nhớ chị.”
Bạch Dương dở khóc dở cười, sờ đầu cậu ta: “Được rồi, tôi cũng nhớ cậu, ngoan, đứng lên đi, người ta đang nhìn đấy.”
“Không, chị, để em ôm một lúc đã”
Lương Triết chẳng những không có buông cô ra, ngược lại đưa cô ôm càng chặt.
Không ngờ lại thành công, mà thành công một cách vô cùng thuận lợi.
“Kình Hiên, vậy ngày mai chúng ta đi chọn chiếc nhẫn được không? Em muốn thương hiệu DR, mặc dù thương hiệu đó không quá cao cấp, giá cả cũng không đắt, thậm chí có thể nói là rẻ, nhưng em thích, bởi vì nó đại diện cho một người đàn ông chỉ có thể mua một chiếc thôi.” Cố Tử Yên ngẩng đầu nhìn Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, được không?”
Phó Kình Hiên nghe thấy ‘Một người đàn ông chỉ có thể mua một chiếc thôï’ thì nhíu mày lại, vô thức muốn nói không thể, nhưng anh nhìn ánh mắt mong đợi của cô †a, cuối cùng vẫn đè xuống cảm xúc khó chịu trong lòng, khẽ gật đầu: “Được.”
“Cảm ơn Kình Hiên.” Cố Tử Yên vui vẻ ôm chặt lấy anh. Advertisement
Phó Kình Hiên mím môi không vui, chỉ cảm thấy rất bực bội.
Qua mấy giây sau, anh nhẹ nhàng đẩy Cố Tử Yên ra: “Được rồi, Tử Yên, bác trai, chúng ta đến tiệc tối trước đi, ông Lương và bà Lương vẫn đang chờ chúng ta đến chào hỏi.”
“Cậu nói không sai, vậy chúng ta đi thôi.” Cố Việt Bân gật đầu.
Nhà họ Lương lớn mạnh hơn nhà họ Cố một chút.
Mặc dù không sánh bằng nhà họ Phó, nhưng nhà họ Cố bọn họ cũng muốn lấy lòng, không thể đắc tội.
Lúc này ánh đèn trong sảnh tiệc tối sáng lên, đám người đang cụng ly.
Bạch Dương cầm ly trái cây nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Lục Khởi cầm đồ ngọt tới đưa cho cô: “Cuối cùng cũng đuổi được tên Trình Minh Viễn kia đi, cũng không biết gần đây anh †a nổi điên làm gì, rõ ràng là bạn của Phó Kình Hiên lại không đi tìm Phó Kình Hiên, cứ vây quanh chúng ta, đuổi cũng không đi, phiền muốn chết rồi.”
“Được rồi, anh ta không cũng có ác ý, mà tính cách của anh ta không tệ, hơn nữa ở chung với anh ta rất thoải mái” Bạch Dương cầm đồ ngọt cười nói.
Mặc dù cô cũng không hiểu gần đây vì sao Trình Minh Viễn luôn đến tìm bọn họ.
Nhưng cô biết Trình Minh Viễn không phải là kẻ thù của mình.
“Được rồi, không nói anh ta nữa, bé cưng, vừa rồi em nhìn gì thế” Lục Khởi uống rượu vang hỏi.
“Tìm Lương Triết, từ khi đấu giá, em vẫn không thấy cậu ấy, chỉ nghe thấy giọng nói thôi.” Bạch Dương xoa trán.
“Em thấy chị nhớ em như vậy, em thật sự rất vui.” Cô vừa nói xong, sau lưng vang lên giọng nói dịu dàng của người đàn ông.
Trên mặt Bạch Dương lập tức nở nụ cười vui mừng, sau đó xoay người nhìn thấy thanh niên đứng cách mình hai mét, cô đi lên phía trước một bước: “Lương Triết, đúng là cậu rồi!”
“Là em” Lương Triết mỉm cười gật đầu, sau đó vươn tay ôm lấy cô, động tác mặc dù rất nhanh nhưng lại không mất đi vẻ dịu dàng.
Lương Triết chôn đầu xuống vai Bạch Dương khẽ cọ cọ, trong giọng dịu dàng mang theo vẻ nghẹn ngào: “Chị, em rất nhớ chị.”
Bạch Dương dở khóc dở cười, sờ đầu cậu ta: “Được rồi, tôi cũng nhớ cậu, ngoan, đứng lên đi, người ta đang nhìn đấy.”
“Không, chị, để em ôm một lúc đã”
Lương Triết chẳng những không có buông cô ra, ngược lại đưa cô ôm càng chặt.
/1278
|