Cửa mở, Trình Minh Viễn đứng ở bên ngoài, tươi cười lộ ra hai hàm răng trắng bóc: “Bữa sáng.”
Anh ta giơ một chiếc túi giấy rất to lên, trên mặt giấy còn in bốn chữ ‘bữa sáng hoàng gia. Advertisement
Bạch Dương cười nhận lấy: “Anh còn mang bữa sáng đến à”
“Đúng vậy, tôi rất chu đáo phải không.”
Trình Minh Viễn xoa xoa đôi bàn tay, đôi mắt tỏa sáng nhìn cô.
Ở trong mắt Bạch Dương, dáng vẻ này của anh ta hệt như một chú cún lông vàng đòi khen thưởng. Advertisement
Thậm chí cô còn cảm thấy mình nhìn thấy cái đuôi sau lưng anh ta đang không ngừng ngoe nguẩy, không nhịn được cười khúc khích: “Ừ, rất chu đáo, mau vào đi”
Bạch Dương nghiêng người nhường đường đi vào.
“Vậy thì làm phiền rồi.” Trình Minh Viễn nói xong lập tức tiến vào, động tác rất nhanh, mang lại cảm giác như vội vàng không kịp chờ đợi vậy.
“Căn nhà này của cô không tệ.” Trình Minh Viễn đứng ở phòng khách, quan sát xung quanh.
Bạch Dương đặt bữa sáng lên mặt bàn: “Quà trưởng thành do ba tôi tặng tôi, được rồi, anh cứ ngồi tự nhiên, tôi đi đánh răng rửa mặt, nếu như anh muốn xem Đậu Đậu thì vào căn phòng kia, Đậu Đậu đang ở trong đó.”
Cô chỉ vào phòng ngủ phụ.
Trình Minh Viễn xua xua tay: “Biết rồi, cô mau đi đi, tôi đi xem Đậu Đậu.”
Nói xong, anh ta mở cửa phòng ngủ phụ tiến vào.
Bạch Dương mỉm cười rồi đi vào phòng tắm.
Chờ cô đánh răng rửa mặt trang điểm Sơ qua xong, khi ra khỏi phòng tắm, Trình Minh Viễn đã bế Đậu Đậu ngồi trên bàn cơm.
“Thím, chào buổi sáng.” Đậu Đậu vẫy vẫy cánh tay ngắn ngủi, ngọt ngào chào hỏi Bạch Dương.
Trái tim Bạch Dương mềm nhũn, đi đến hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc: “Chào buổi sáng Đậu Đậu.”
Trình Minh Viễn thấy cảnh này, đôi mắt trợn to.
Khá lắm, anh ta còn chưa từng được người trong lòng thơm như vậy đâu.
Thế mà nhóc con này đã giành trước rồi.
Dường như cảm nhận được oán giận của Trình Minh Viễn, Đậu Đậu quay đầu nhìn anh ta, sau đó đột nhiên cười với anh ta.
Trình Minh Viễn tức đến ngứa tay.
Nhóc con này lại còn khoe khoang với anh ta?
“Đậu Đậu, cháu ngứa da phải không?”
Trình Minh Viễn đưa tay véo má Đậu Đậu.
Đậu Đậu vội vàng cầu cứu Bạch Dương: “Thím, chú véo cháu.”
Bạch Dương đang bày bữa sáng, sau khi nghe nói như vậy, lập tức buông đôi đũa trong tay xuống nhìn sang.
Thấy động tác của Trình Minh Viễn, chống nạnh hô: “Trình Minh Viễn, anh làm gì vậy?”
“Thím, chú bắt nạt cháu.” Không đợi Trình Minh Viễn trả lời, Đậu Đậu đã ôm lấy thắt lưng Bạch Dương, vội vàng tố cáo.
Anh ta giơ một chiếc túi giấy rất to lên, trên mặt giấy còn in bốn chữ ‘bữa sáng hoàng gia. Advertisement
Bạch Dương cười nhận lấy: “Anh còn mang bữa sáng đến à”
“Đúng vậy, tôi rất chu đáo phải không.”
Trình Minh Viễn xoa xoa đôi bàn tay, đôi mắt tỏa sáng nhìn cô.
Ở trong mắt Bạch Dương, dáng vẻ này của anh ta hệt như một chú cún lông vàng đòi khen thưởng. Advertisement
Thậm chí cô còn cảm thấy mình nhìn thấy cái đuôi sau lưng anh ta đang không ngừng ngoe nguẩy, không nhịn được cười khúc khích: “Ừ, rất chu đáo, mau vào đi”
Bạch Dương nghiêng người nhường đường đi vào.
“Vậy thì làm phiền rồi.” Trình Minh Viễn nói xong lập tức tiến vào, động tác rất nhanh, mang lại cảm giác như vội vàng không kịp chờ đợi vậy.
“Căn nhà này của cô không tệ.” Trình Minh Viễn đứng ở phòng khách, quan sát xung quanh.
Bạch Dương đặt bữa sáng lên mặt bàn: “Quà trưởng thành do ba tôi tặng tôi, được rồi, anh cứ ngồi tự nhiên, tôi đi đánh răng rửa mặt, nếu như anh muốn xem Đậu Đậu thì vào căn phòng kia, Đậu Đậu đang ở trong đó.”
Cô chỉ vào phòng ngủ phụ.
Trình Minh Viễn xua xua tay: “Biết rồi, cô mau đi đi, tôi đi xem Đậu Đậu.”
Nói xong, anh ta mở cửa phòng ngủ phụ tiến vào.
Bạch Dương mỉm cười rồi đi vào phòng tắm.
Chờ cô đánh răng rửa mặt trang điểm Sơ qua xong, khi ra khỏi phòng tắm, Trình Minh Viễn đã bế Đậu Đậu ngồi trên bàn cơm.
“Thím, chào buổi sáng.” Đậu Đậu vẫy vẫy cánh tay ngắn ngủi, ngọt ngào chào hỏi Bạch Dương.
Trái tim Bạch Dương mềm nhũn, đi đến hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc: “Chào buổi sáng Đậu Đậu.”
Trình Minh Viễn thấy cảnh này, đôi mắt trợn to.
Khá lắm, anh ta còn chưa từng được người trong lòng thơm như vậy đâu.
Thế mà nhóc con này đã giành trước rồi.
Dường như cảm nhận được oán giận của Trình Minh Viễn, Đậu Đậu quay đầu nhìn anh ta, sau đó đột nhiên cười với anh ta.
Trình Minh Viễn tức đến ngứa tay.
Nhóc con này lại còn khoe khoang với anh ta?
“Đậu Đậu, cháu ngứa da phải không?”
Trình Minh Viễn đưa tay véo má Đậu Đậu.
Đậu Đậu vội vàng cầu cứu Bạch Dương: “Thím, chú véo cháu.”
Bạch Dương đang bày bữa sáng, sau khi nghe nói như vậy, lập tức buông đôi đũa trong tay xuống nhìn sang.
Thấy động tác của Trình Minh Viễn, chống nạnh hô: “Trình Minh Viễn, anh làm gì vậy?”
“Thím, chú bắt nạt cháu.” Không đợi Trình Minh Viễn trả lời, Đậu Đậu đã ôm lấy thắt lưng Bạch Dương, vội vàng tố cáo.
/1278
|