Cũng không thể là làm ra chứ? Advertisement
Nhưng nốt ruồi son quả thật hơi hiếm thấy, bởi vì người bình thường đều là nốt ruồi đen, rất ít người có thể có nốt ruồi màu đỏ.
Lâm Diệc Hàng nghe Bạch Dương trả lời, sắc mặt không mấy thay đổi, chỉ cúi đầu, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Bạch Dương cảm thấy anh ta thật kỳ lạ, khẽ sờ nốt ruồi son hỏi: “Anh hỏi tôi chuyện này làm gì?”
Lâm Diệc Hàng đẩy kính mắt, không trả lời mà hỏi tiếp: “Tôi còn có một vấn đề nữa. Lúc cô còn bé, có từng cứu một bé trai không?”
“Cứu một bé trai à?” Bạch Dương nhíu mày. Advertisement
Lâm Diệc Hàng từ chối cho ý kiến “Ừ”
một tiếng.
Bạch Dương nheo mắt nghĩ ngợi: “Anh muốn chỉ bé tới mức nào?”
“Khoảng mười tuổi.” Lâm Diệc Hàng nhìn cô trả lời.
Bạch Dương cười: “Tôi quả thật đã từng cứu một người.”
Lâm Diệc Hàng nghe vậy, đồng tử co lại, †ư thế ngồi cũng không còn ung dung mà trở nên cứng đờ.
Anh ta hỏi với giọng điệu vội vàng: “Cô cứu ở đâu?”
Bạch Dương cảm thấy anh ta càng kỳ lạ hơn, không hiểu rốt cuộc anh ta hỏi những chuyện đó làm gì, nhưng vẫn trả lời: “Ở †rong một hồ nước. Cậu bé đó bị người ta bắt nạt, ném vào hồ nước. Tôi đúng lúc đi ngang qua, mới tìm cây gậy kéo cậu bé lên.
Loảng xoảng!
Bởi Lâm Diệc Hàng đứng dậy quá nhanh, cái ghế bị vướng chân anh ta, đổ xuống đất.
Anh ta tháo kính mắt xuống, kích động nhìn Bạch Dương: “Không ngờ thật sự là côi”
Cố Tử Yên không phải là thiên sứ của anh ta, thiên sứ thật sự của anh ta là Bạch Dương trước mắt.
Thật nực cười là anh ta còn tìm nhầm người, báo ơn nhầm, thậm chí còn suýt nữa giết chết ân nhân thật sự.
“Cái… cái gì mà thật sự là tôi?” Bạch Dương giật mình trước sự kích động của Lâm Diệc Hàng, vẻ mặt mờ mịt.
Lâm Diệc Hàng không trả lời mà bước tới, ôm lấy cô, còn ôm rất chặt.
Bạch Dương sợ hãi, đồng thời còn cảm thấy không thể thở nổi.
Cô giơ tay đẩy anh ta, nói với giọng điệu khó chịu: “Anh thả tôi ra…”
Lâm Diệc Hàng dường như không nghe được, vẫn ôm cô.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, Lục Khởi xuất hiện ở cửa: “Bảo bối, sao vậy? Tiếng động vừa rồi là sao…”
Anh ta còn chưa nói xong, đã nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, cả người như muốn nổ tung: “Lâm Diệc Hàng, mày đang làm gì vậy? Mau thả bảo bối của tao rat”
Lục Khởi xông tới.
Trình Minh Viễn nghe được câu vừa rồi của anh ta, cũng từ bên ngoài bước vào: “Sao vậy? Xảy ra chuyện… Mẹ nó, Lâm Diệc Hàng, anh giở trò lưu manh à!”
Nhưng nốt ruồi son quả thật hơi hiếm thấy, bởi vì người bình thường đều là nốt ruồi đen, rất ít người có thể có nốt ruồi màu đỏ.
Lâm Diệc Hàng nghe Bạch Dương trả lời, sắc mặt không mấy thay đổi, chỉ cúi đầu, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Bạch Dương cảm thấy anh ta thật kỳ lạ, khẽ sờ nốt ruồi son hỏi: “Anh hỏi tôi chuyện này làm gì?”
Lâm Diệc Hàng đẩy kính mắt, không trả lời mà hỏi tiếp: “Tôi còn có một vấn đề nữa. Lúc cô còn bé, có từng cứu một bé trai không?”
“Cứu một bé trai à?” Bạch Dương nhíu mày. Advertisement
Lâm Diệc Hàng từ chối cho ý kiến “Ừ”
một tiếng.
Bạch Dương nheo mắt nghĩ ngợi: “Anh muốn chỉ bé tới mức nào?”
“Khoảng mười tuổi.” Lâm Diệc Hàng nhìn cô trả lời.
Bạch Dương cười: “Tôi quả thật đã từng cứu một người.”
Lâm Diệc Hàng nghe vậy, đồng tử co lại, †ư thế ngồi cũng không còn ung dung mà trở nên cứng đờ.
Anh ta hỏi với giọng điệu vội vàng: “Cô cứu ở đâu?”
Bạch Dương cảm thấy anh ta càng kỳ lạ hơn, không hiểu rốt cuộc anh ta hỏi những chuyện đó làm gì, nhưng vẫn trả lời: “Ở †rong một hồ nước. Cậu bé đó bị người ta bắt nạt, ném vào hồ nước. Tôi đúng lúc đi ngang qua, mới tìm cây gậy kéo cậu bé lên.
Loảng xoảng!
Bởi Lâm Diệc Hàng đứng dậy quá nhanh, cái ghế bị vướng chân anh ta, đổ xuống đất.
Anh ta tháo kính mắt xuống, kích động nhìn Bạch Dương: “Không ngờ thật sự là côi”
Cố Tử Yên không phải là thiên sứ của anh ta, thiên sứ thật sự của anh ta là Bạch Dương trước mắt.
Thật nực cười là anh ta còn tìm nhầm người, báo ơn nhầm, thậm chí còn suýt nữa giết chết ân nhân thật sự.
“Cái… cái gì mà thật sự là tôi?” Bạch Dương giật mình trước sự kích động của Lâm Diệc Hàng, vẻ mặt mờ mịt.
Lâm Diệc Hàng không trả lời mà bước tới, ôm lấy cô, còn ôm rất chặt.
Bạch Dương sợ hãi, đồng thời còn cảm thấy không thể thở nổi.
Cô giơ tay đẩy anh ta, nói với giọng điệu khó chịu: “Anh thả tôi ra…”
Lâm Diệc Hàng dường như không nghe được, vẫn ôm cô.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, Lục Khởi xuất hiện ở cửa: “Bảo bối, sao vậy? Tiếng động vừa rồi là sao…”
Anh ta còn chưa nói xong, đã nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, cả người như muốn nổ tung: “Lâm Diệc Hàng, mày đang làm gì vậy? Mau thả bảo bối của tao rat”
Lục Khởi xông tới.
Trình Minh Viễn nghe được câu vừa rồi của anh ta, cũng từ bên ngoài bước vào: “Sao vậy? Xảy ra chuyện… Mẹ nó, Lâm Diệc Hàng, anh giở trò lưu manh à!”
/1278
|