Bạch Dương mím môi: “Nhưng tôi đã nói không cần.”
“Cô có cần hay không là chuyện của cô, nhưng có chịu trách nhiệm hay không lại chuyện của tôi.” Phó Kình Hiên nói. Advertisement
Bạch Dương bị anh chặn họng một chút.
Đúng vậy, cô không cần anh chịu trách nhiệm, nhưng cô cũng không thể ngăn cản anh chịu trách nhiệm.
“Được rồi, anh muốn chịu trách nhiệm thì cứ làm, chịu trách nhiệm đến mức có thể trả nợ giúp tôi, không khỏi cũng ra tay quá hào phóng rồi, mấy nghìn tỷ đó.” Bạch Dương có chút đau nhói nói.
Thử hỏi có ai có thể lập tức lấy ra mấy nghìn tỷ giúp người khác trả nợ chứ. Advertisement
Phó Kình Hiên khẽ cười: “Chỉ mấy nghìn tỷ mà thôi, đối với tôi mà nói cũng không nhiều.”
“Không... Không nhiều?” Bạch Dương Suýt nữa sặc nước miếng của mình.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Ừ, không nhiều.”
Giá trị thị trường của tập đoàn Phó Thị là hàng trăm nghìn tỷ đôla, mà tài sản cá nhân của anh cũng đến 240 nghìn tỷ đôla, trong đó tập đoàn Phó Thị chiếm một nửa, một nửa còn lại của sản nghiệp khác mang lại cho anh.
Cho nên, anh rất có nhiều tiền.
Bạch Dương nghe người đàn ông thản nhiên nói mấy nghìn tỷ không nhiều, thừa nhận mình có chút chua xót.
Quả nhiên không có so sánh sẽ không có đau thương.
Nếu hiện tại Thiên Thịnh có thể lấy ra mấy nghìn tỷ, cô cũng cười phát điên.
“Mặc dù ngài Trọng nói không nhiều, nhưng đối với tôi mà nói thì vẫn rất nhiều, cho dù anh chịu trách nhiệm cũng vượt quá rồi, cho nên anh Trọng, anh cho người đến ngân hàng rút lại tiền đi, nếu anh muốn chịu trách nhiệm thì đưa cho tôi một căn hộ hoặc một chiếc xe là được.” Bạch Dương xoa trán nói.
Tóm lại cô không thể nhận mấy nghìn tỷ này.
Chuyện đêm đó, hai người đều sai, cho nên cô không cách nào yên tâm thoải mái nhận số tiền này được.
“Xin lỗi, tiền đã vào tài khoản ngân hàng, bên ngân hàng cũng huỷ bỏ hợp đồng cho vay của các cô, cho nên không thể rút tiền lại được” Phó Kình Hiên nhàn nhạt nói.
Bạch Dương cắn môi: “Làm sao lại thế.. “
“Chuyện này không thể quay lại được, cô không cần cảm thấy băn khoăn, tôi chủ động làm vậy, không phải cô mở miệng nhờ vả, cho nên cô cũng không cần cảm thấy có áp lực, được rồi, tôi vẫn còn phải họp, lần sau trò chuyện tiếp.”
Dường như Phó Kình Hiên sợ Bạch Dương còn từ chối nên lập tức cúp máy.
Bên kia Bạch Dương nhìn màn hình quay lại giao diện meseenger thì thở dài.
Xem ra tiền này không thể rút về.
Nhưng cho dù như thế, cô cũng sẽ không nhận.
Bạch Dương nghĩ vậy thì cúi đầu gõ chữ: Coi như tôi mượn anh mấy trăm tỷ này, chờ sau này công ty của tôi kiếm được tiền thì sẽ trả lại cho anh.
Phó Kình Hiên đến cửa phòng họp, vừa định đẩy cửa ra thì điện thoại trên tay đột nhiên rung lên.
Anh đặt tay xuống, mở xem tin nhắn Bạch Dương gửi tới.
Anh mở ra xem nội dung thì nhíu mày lại.
Quả nhiên anh có nói nhiều hơn thì cô sẽ không nhận.
“Cô có cần hay không là chuyện của cô, nhưng có chịu trách nhiệm hay không lại chuyện của tôi.” Phó Kình Hiên nói. Advertisement
Bạch Dương bị anh chặn họng một chút.
Đúng vậy, cô không cần anh chịu trách nhiệm, nhưng cô cũng không thể ngăn cản anh chịu trách nhiệm.
“Được rồi, anh muốn chịu trách nhiệm thì cứ làm, chịu trách nhiệm đến mức có thể trả nợ giúp tôi, không khỏi cũng ra tay quá hào phóng rồi, mấy nghìn tỷ đó.” Bạch Dương có chút đau nhói nói.
Thử hỏi có ai có thể lập tức lấy ra mấy nghìn tỷ giúp người khác trả nợ chứ. Advertisement
Phó Kình Hiên khẽ cười: “Chỉ mấy nghìn tỷ mà thôi, đối với tôi mà nói cũng không nhiều.”
“Không... Không nhiều?” Bạch Dương Suýt nữa sặc nước miếng của mình.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Ừ, không nhiều.”
Giá trị thị trường của tập đoàn Phó Thị là hàng trăm nghìn tỷ đôla, mà tài sản cá nhân của anh cũng đến 240 nghìn tỷ đôla, trong đó tập đoàn Phó Thị chiếm một nửa, một nửa còn lại của sản nghiệp khác mang lại cho anh.
Cho nên, anh rất có nhiều tiền.
Bạch Dương nghe người đàn ông thản nhiên nói mấy nghìn tỷ không nhiều, thừa nhận mình có chút chua xót.
Quả nhiên không có so sánh sẽ không có đau thương.
Nếu hiện tại Thiên Thịnh có thể lấy ra mấy nghìn tỷ, cô cũng cười phát điên.
“Mặc dù ngài Trọng nói không nhiều, nhưng đối với tôi mà nói thì vẫn rất nhiều, cho dù anh chịu trách nhiệm cũng vượt quá rồi, cho nên anh Trọng, anh cho người đến ngân hàng rút lại tiền đi, nếu anh muốn chịu trách nhiệm thì đưa cho tôi một căn hộ hoặc một chiếc xe là được.” Bạch Dương xoa trán nói.
Tóm lại cô không thể nhận mấy nghìn tỷ này.
Chuyện đêm đó, hai người đều sai, cho nên cô không cách nào yên tâm thoải mái nhận số tiền này được.
“Xin lỗi, tiền đã vào tài khoản ngân hàng, bên ngân hàng cũng huỷ bỏ hợp đồng cho vay của các cô, cho nên không thể rút tiền lại được” Phó Kình Hiên nhàn nhạt nói.
Bạch Dương cắn môi: “Làm sao lại thế.. “
“Chuyện này không thể quay lại được, cô không cần cảm thấy băn khoăn, tôi chủ động làm vậy, không phải cô mở miệng nhờ vả, cho nên cô cũng không cần cảm thấy có áp lực, được rồi, tôi vẫn còn phải họp, lần sau trò chuyện tiếp.”
Dường như Phó Kình Hiên sợ Bạch Dương còn từ chối nên lập tức cúp máy.
Bên kia Bạch Dương nhìn màn hình quay lại giao diện meseenger thì thở dài.
Xem ra tiền này không thể rút về.
Nhưng cho dù như thế, cô cũng sẽ không nhận.
Bạch Dương nghĩ vậy thì cúi đầu gõ chữ: Coi như tôi mượn anh mấy trăm tỷ này, chờ sau này công ty của tôi kiếm được tiền thì sẽ trả lại cho anh.
Phó Kình Hiên đến cửa phòng họp, vừa định đẩy cửa ra thì điện thoại trên tay đột nhiên rung lên.
Anh đặt tay xuống, mở xem tin nhắn Bạch Dương gửi tới.
Anh mở ra xem nội dung thì nhíu mày lại.
Quả nhiên anh có nói nhiều hơn thì cô sẽ không nhận.
/1278
|