“Có cái gì?” Bà cụ Phó nhìn anh.
Phó Kình Hiên hơi há miệng, cuối cùng vẫn không nói ra: “Không có gì”
“Đứa nhỏ này.” Bà cụ Phó trừng mắt liếc anh một cái: “Được rồi, bà đi trước, cháu nghỉ ngơi đi.” Advertisement
Phó Kình Hiên vâng một tiếng, đáy mắt hiện lên sự mất mát.
Xem ra Bạch Dương không hỏi thăm anh, càng không đến thăm anh.
Nếu không thì sao bà nội không nói ra chứ.
Bạch Dương biết anh xảy ra tai nạn xe ở vịnh Tiên Thuỷ, chắc chắn không thể nào không đoán ra anh muốn đi tìm cô. Advertisement
Nhưng cô vẫn không đến thăm anh, cô thật sự lạnh lùng như vậy sao?
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kình Hiên bình tĩnh, như trong lòng bực bội không thoải mái.
Tập đoàn Thiên Thịnh.
Lương Triết ở trong phòng làm việc của Bạch Dương uống trà chiều, cậu ta nghe điện thoại của người đại diện nói cậu ta quay về công ty quản lý họp.
Cậu ta vừa ròi đi thì Trần Thi Hàm đến.
Cô biết Lương Triết đã rời đi thì khuôn mặt đầy đau khổ: “Đến chậm một bước ` rồi.
“Vì sao cô chú ý Lương Triết như thế?”
Bạch Dương chỉ vào ghế đối diện ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Trần Thi Hàm ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Tổng giám đốc Bạch, tôi nói thật với cô, tôi nghi ngờ anh ấy là người mà †ôi muốn tìm”
“Ai?” Bạch Dương khó hiểu.
Trần Thi Hàm nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà: “Tổng giám đốc Bạch, cô cũng biết tôi vẫn luôn tìm một người đúng không?”
Bạch Dương gật đầu: “Biết, trước kia cô xin phép nghỉ hai lần đều vì chuyện này”
“Không sai.” Trần Thi Hàm thở dài: “Thật ra tôi là người kinh thành, là vệ sĩ của một gia đình quyền quý, lần này tôi đến Hải Thành vì tìm kiếm con trai nhỏ của ông chủ.
“Cho nên bây giờ nghỉ ngờ Lương Triết là con trai nhỏ của ông chủ cô à?” Bạch Dương nhíu mày.
“Đúng vậy, bởi vì dáng dấp của anh Lương và ông chủ rất giống nhau, mà tuổi tác cũng giống như cậu chủ nhỏ, cho nên bây giờ tôi khẳng định anh ấy là cậu chủ nhỏ.” Trần Thi Hàm nói.
Bạch Dương cười nói: “Lỡ không phải thì sao? Mà Lương Triết có ba mẹ, mặc dù đã qua đời rất lâu, nhưng tôi nhìn ảnh chụp thì rất giống với Lương Triết.”
“Tôi nói như vậy đương nhiên là có bằng chứng, đầu tiên anh Lương lớn lên ở huyện Giang, mà chúng tôi điều tra được trước kia cậu chủ nhỏ sống ở huyện Giang, hơn nữa dáng dấp của anh Lương và ông chủ chúng tôi rất giống, hai chuyện trùng hợp như vậy, cho nên sao anh ấy không phải là cậu chủ nhỏ được”
“Cũng đúng.” Bạch Dương gật đầu.
Trần Thi Hàm nắm tay cô: “Tổng giám đốc Bạch, cô giúp tôi một việc đi, giúp tôi lấy tóc của anh Lương, tôi muốn làm xét nghiệm ADN”
“Chuyện này... Tôi muốn hỏi ý kiến của Lương Triết, nếu cậu ấy không đồng ý, vậy tôi cũng không có cách nào khác.” Bạch Dương suy nghĩ rồi trả lời.
Phó Kình Hiên hơi há miệng, cuối cùng vẫn không nói ra: “Không có gì”
“Đứa nhỏ này.” Bà cụ Phó trừng mắt liếc anh một cái: “Được rồi, bà đi trước, cháu nghỉ ngơi đi.” Advertisement
Phó Kình Hiên vâng một tiếng, đáy mắt hiện lên sự mất mát.
Xem ra Bạch Dương không hỏi thăm anh, càng không đến thăm anh.
Nếu không thì sao bà nội không nói ra chứ.
Bạch Dương biết anh xảy ra tai nạn xe ở vịnh Tiên Thuỷ, chắc chắn không thể nào không đoán ra anh muốn đi tìm cô. Advertisement
Nhưng cô vẫn không đến thăm anh, cô thật sự lạnh lùng như vậy sao?
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kình Hiên bình tĩnh, như trong lòng bực bội không thoải mái.
Tập đoàn Thiên Thịnh.
Lương Triết ở trong phòng làm việc của Bạch Dương uống trà chiều, cậu ta nghe điện thoại của người đại diện nói cậu ta quay về công ty quản lý họp.
Cậu ta vừa ròi đi thì Trần Thi Hàm đến.
Cô biết Lương Triết đã rời đi thì khuôn mặt đầy đau khổ: “Đến chậm một bước ` rồi.
“Vì sao cô chú ý Lương Triết như thế?”
Bạch Dương chỉ vào ghế đối diện ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Trần Thi Hàm ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Tổng giám đốc Bạch, tôi nói thật với cô, tôi nghi ngờ anh ấy là người mà †ôi muốn tìm”
“Ai?” Bạch Dương khó hiểu.
Trần Thi Hàm nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà: “Tổng giám đốc Bạch, cô cũng biết tôi vẫn luôn tìm một người đúng không?”
Bạch Dương gật đầu: “Biết, trước kia cô xin phép nghỉ hai lần đều vì chuyện này”
“Không sai.” Trần Thi Hàm thở dài: “Thật ra tôi là người kinh thành, là vệ sĩ của một gia đình quyền quý, lần này tôi đến Hải Thành vì tìm kiếm con trai nhỏ của ông chủ.
“Cho nên bây giờ nghỉ ngờ Lương Triết là con trai nhỏ của ông chủ cô à?” Bạch Dương nhíu mày.
“Đúng vậy, bởi vì dáng dấp của anh Lương và ông chủ rất giống nhau, mà tuổi tác cũng giống như cậu chủ nhỏ, cho nên bây giờ tôi khẳng định anh ấy là cậu chủ nhỏ.” Trần Thi Hàm nói.
Bạch Dương cười nói: “Lỡ không phải thì sao? Mà Lương Triết có ba mẹ, mặc dù đã qua đời rất lâu, nhưng tôi nhìn ảnh chụp thì rất giống với Lương Triết.”
“Tôi nói như vậy đương nhiên là có bằng chứng, đầu tiên anh Lương lớn lên ở huyện Giang, mà chúng tôi điều tra được trước kia cậu chủ nhỏ sống ở huyện Giang, hơn nữa dáng dấp của anh Lương và ông chủ chúng tôi rất giống, hai chuyện trùng hợp như vậy, cho nên sao anh ấy không phải là cậu chủ nhỏ được”
“Cũng đúng.” Bạch Dương gật đầu.
Trần Thi Hàm nắm tay cô: “Tổng giám đốc Bạch, cô giúp tôi một việc đi, giúp tôi lấy tóc của anh Lương, tôi muốn làm xét nghiệm ADN”
“Chuyện này... Tôi muốn hỏi ý kiến của Lương Triết, nếu cậu ấy không đồng ý, vậy tôi cũng không có cách nào khác.” Bạch Dương suy nghĩ rồi trả lời.
/1278
|