Sắc mặt Cố Tử Yên thay đổi: “Cô nói cái gì? Cô có cơ hội? Cô muốn tái hôn với Kình Hiên sao?”
“Đúng vậy, tôi mang thai con của anh ấy, đương nhiên là muốn tái hôn, tôi cũng không thể để đứa bé trong bụng trở thành đứa nhỏ mồ côi ba, tôi nghĩ cô Cố rộng lượng như vậy, có lẽ cũng không muốn nhìn thấy một đứa bé vô tội không có một gia đình hoàn chỉnh đúng không?” Bạch Dương mở to mắt quan sát vẻ mặt của Cố Tử Yên.
Vẻ mặt của Cố Tử Yên giống như cô dự đoán, dần dần trở nên nhăn nhó.
Bạch Dương đã biết mình mang thai con của Kình Hiên. Advertisement
Quả nhiên khi Bạch Dương biết thì chắc chắn sẽ trăm phương ngàn tái hôn với Kình Hiên, hừ, còn nói không yêu Kình Hiên, quả nhiên chỉ là nói dối!
Cố Tử Yên không có tâm trạng nghĩ vì sao Bạch Dương lại biết được, cô ta u ám nhìn chằm chằm vào bụng của Bạch Dương.
Bởi vì đứa con hoang này.
Chỉ cần không có đứa con hoang này, cô ta xem Bạch Dương có thể tái hôn với Kình Hiên hay không.
Cố Tử Yên điên cuồng cười một tiếng, đột nhiên đẩy Bạch Dương đi.
Bạch Dương đã sớm đề phòng cô ta, cô híp mắt nghiêng người qua một bên.
Cố Tử Yên đẩy hụt nên lập tức ngã xuống đất.
Bạch Dương cười nhạt một chút, đi tới nắm lấy tóc của cô ta, kéo cô ta dậy, sau đó tay kia tát vào mặt của cô ta, mỗi bên một cái.
Chát chát, âm thanh vô cùng vang dội.
Trên mặt Cố Tử Yên hiện ra mấy dấu ngón tay, nhìn vô cùng chật vật đáng thương.
Hai người không có chú ý tới thang máy sau lưng bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông ngồi lên xe lăn nhìn bọn họ, hai tay đặt lên xe lăn nắm chặt lại, dường như đang kìm nén gì đó.
“Bạch Dương, cô dám đánh tôi!” Cố Tử Yên bị Bạch Dương đè xuống mặt đất, nhưng cô ta không khỏe bằng Bạch Dương nên không thể đẩy Bạch Dương ra, chỉ có thể siết chặt hai tay Bạch Dương, để Bạch Dương đau đớn buông mình ra.
Nhưng Bạch Dương không buông mà Bạch Dương càng kéo chặt tóc của cô ta.
Cố Tử Yên cảm giác da đầu của mình sắp rơi ra, đau đớn nhăn mặt lại.
“Vì sao tôi không dám đánh cô, cô cho rằng mình là ai, cô muốn đẩy tôi, muốn hại đứa bé trong bụng tôi, tôi đánh cô cũng chỉ vì muốn tự vệ, cho dù cảnh sát đến thì tôi cũng có lý.” Bạch Dương vừa nói vừa kéo †óc của Cố Tử Yên.
Cô cố ý nói với Cố Tử Yên chuyện đứa bé trong bụng mình là của Phó Kình Hiên Cố Tử Yên, cũng cố ý nói muốn tái hôn với Phó Kình Hiên, cô muốn kích động Cố Tử Yên, chọc giận Cố Tử Yên ra tay với mình, vậy thì cô mới có lý do đánh trả, lấy tóc của Cố Tử Yên.
Mặc dù cách này có vẻ mạo hiểm một chút, rất có thể còn bị thương, nhưng cô không muốn Cố Tử Yên nghi ngờ mình cố ý lấy tóc của cô ta, đành phải dùng cách này, nhưng cũng may cô đã sớm đề phòng Cố Tử Yên, lúc này mới không để Cố Tử Yên làm cho mình bị thương.
“ÁI” Cố Tử Yên đau đớn đến chảy nước mắt, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Bạch Dương: “Thả tôi rai”
“Tôi không thả!” Bạch Dương mỉa mai đối mặt với cô ta.
Cố Tử Yên tức đến run rẩy: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Bạch Dương vỗ vào mặt cô ta, ác độc nói: “Tôi không muốn thế nào cả, tôi muốn cô trơ mắt nhìn tôi và Phó Kình Hiên tái hôn, sau đó một nhà ba người chúng tôi yêu thương lẫn nhau”
“Đúng vậy, tôi mang thai con của anh ấy, đương nhiên là muốn tái hôn, tôi cũng không thể để đứa bé trong bụng trở thành đứa nhỏ mồ côi ba, tôi nghĩ cô Cố rộng lượng như vậy, có lẽ cũng không muốn nhìn thấy một đứa bé vô tội không có một gia đình hoàn chỉnh đúng không?” Bạch Dương mở to mắt quan sát vẻ mặt của Cố Tử Yên.
Vẻ mặt của Cố Tử Yên giống như cô dự đoán, dần dần trở nên nhăn nhó.
Bạch Dương đã biết mình mang thai con của Kình Hiên. Advertisement
Quả nhiên khi Bạch Dương biết thì chắc chắn sẽ trăm phương ngàn tái hôn với Kình Hiên, hừ, còn nói không yêu Kình Hiên, quả nhiên chỉ là nói dối!
Cố Tử Yên không có tâm trạng nghĩ vì sao Bạch Dương lại biết được, cô ta u ám nhìn chằm chằm vào bụng của Bạch Dương.
Bởi vì đứa con hoang này.
Chỉ cần không có đứa con hoang này, cô ta xem Bạch Dương có thể tái hôn với Kình Hiên hay không.
Cố Tử Yên điên cuồng cười một tiếng, đột nhiên đẩy Bạch Dương đi.
Bạch Dương đã sớm đề phòng cô ta, cô híp mắt nghiêng người qua một bên.
Cố Tử Yên đẩy hụt nên lập tức ngã xuống đất.
Bạch Dương cười nhạt một chút, đi tới nắm lấy tóc của cô ta, kéo cô ta dậy, sau đó tay kia tát vào mặt của cô ta, mỗi bên một cái.
Chát chát, âm thanh vô cùng vang dội.
Trên mặt Cố Tử Yên hiện ra mấy dấu ngón tay, nhìn vô cùng chật vật đáng thương.
Hai người không có chú ý tới thang máy sau lưng bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông ngồi lên xe lăn nhìn bọn họ, hai tay đặt lên xe lăn nắm chặt lại, dường như đang kìm nén gì đó.
“Bạch Dương, cô dám đánh tôi!” Cố Tử Yên bị Bạch Dương đè xuống mặt đất, nhưng cô ta không khỏe bằng Bạch Dương nên không thể đẩy Bạch Dương ra, chỉ có thể siết chặt hai tay Bạch Dương, để Bạch Dương đau đớn buông mình ra.
Nhưng Bạch Dương không buông mà Bạch Dương càng kéo chặt tóc của cô ta.
Cố Tử Yên cảm giác da đầu của mình sắp rơi ra, đau đớn nhăn mặt lại.
“Vì sao tôi không dám đánh cô, cô cho rằng mình là ai, cô muốn đẩy tôi, muốn hại đứa bé trong bụng tôi, tôi đánh cô cũng chỉ vì muốn tự vệ, cho dù cảnh sát đến thì tôi cũng có lý.” Bạch Dương vừa nói vừa kéo †óc của Cố Tử Yên.
Cô cố ý nói với Cố Tử Yên chuyện đứa bé trong bụng mình là của Phó Kình Hiên Cố Tử Yên, cũng cố ý nói muốn tái hôn với Phó Kình Hiên, cô muốn kích động Cố Tử Yên, chọc giận Cố Tử Yên ra tay với mình, vậy thì cô mới có lý do đánh trả, lấy tóc của Cố Tử Yên.
Mặc dù cách này có vẻ mạo hiểm một chút, rất có thể còn bị thương, nhưng cô không muốn Cố Tử Yên nghi ngờ mình cố ý lấy tóc của cô ta, đành phải dùng cách này, nhưng cũng may cô đã sớm đề phòng Cố Tử Yên, lúc này mới không để Cố Tử Yên làm cho mình bị thương.
“ÁI” Cố Tử Yên đau đớn đến chảy nước mắt, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Bạch Dương: “Thả tôi rai”
“Tôi không thả!” Bạch Dương mỉa mai đối mặt với cô ta.
Cố Tử Yên tức đến run rẩy: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Bạch Dương vỗ vào mặt cô ta, ác độc nói: “Tôi không muốn thế nào cả, tôi muốn cô trơ mắt nhìn tôi và Phó Kình Hiên tái hôn, sau đó một nhà ba người chúng tôi yêu thương lẫn nhau”
/1278
|