“Được rồi chú, chú đi xuống trước đi.”
Trình Minh Viễn cũng bưng lên một chén trà, ý bảo quản gia nhanh chóng đi.
Nếu không đi, anh ta lại lo lắng quản gia sẽ nói ra với Bạch Dương chuyện anh ta thích Bạch Dương mất, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì, anh ta cũng không dám tưởng tượng.
“Được được được, tôi đi ngay.” Quản gia cho rằng Trình Minh Viễn là nóng lòng muốn cùng Bạch Dương ở chung một mình nên cười ha hả đáp. Advertisement
Lúc đi, ông ta còn không quên ném cho Trình Minh Viễn một ánh mắt “Gố lên, tôi tin tưởng cậu”, làm Trình Minh Viễn vừa tức giận vừa buồn cười.
“Đừng để ý, tính cách quản gia nhà chúng tôi luôn nhiệt tình thế đấy, tuổi cũng đã cao cứ giống như một đứa trẻ già vậy.”
Trình Minh Viễn nhìn Bạch Dương trước mặt nói.
Bạch Dương lắc đầu: “Không đâu, tôi rất thích chú quản gia, rất thân thiết đó, đúng rồi, anh bảo tôi lấy mẫu ADN của người nhà họ Gố, tôi đã mang đến đây.”
Cô buông chén trà xuống, lấy từ trong †úi ra một túi chống thấm nước chứa tóc của Cố Tử Yên.
Trình Minh Viễn vừa nhìn, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm nước: “Sao lại nhiều vậy chứ?”
“Ối… Không cẩn thận nên giựt nhiều một chút, tóm lại anh cầm đi” Bạch Dương ném luôn tóc cho anh ta.
Trình Minh Viễn luống cuống tay chân bắt lấy: “Cô vừa mới nói giựt? Chẳng lẽ những sợi tóc này đều là do cô giựt thẳng †ừ trên đầu Cố Tử Yên sao?”
Bạch Dương cười với anh ta: “Cũng không khác biệt lắm.”
“Cố Tử Yên chắc chắn sẽ không để cho cô kéo, nói đi, rốt cuộc cô làm như thế nào vậy, chẳng những giựt mà còn giựt được Ị”
nhiều như vậy!” Trình Minh Viễn buông tóc xuống, dời chiếc ghế bành đến bên cạnh cô, sau khi ngồi xuống lại bày vẻ mặt tò mò nhìn cô.
Bạch Dương thấy anh ta muốn biết như Vậy, sờ sờ vành tai, sau đó nói ra toàn bộ quá trình mình đến bệnh viện tìm Cố Tử Yên.
Nghe xong, Trình Minh Viễn ôm bụng cười ha ha: “Được đó Bạch Dương, cô thật là, cố ý chọc giận cô ta, để cho cô ta ra tay đánh cô trước, sau đó cô có lý do đánh trả, cứ như vậy, cũng không ai nghi ngờ cô giựt tóc cô ta là có mục đích khác.”
“Đúng vậy, nếu như tôi giựt tóc cô ta, cô †a nhất định sẽ điều tra nguyên nhân tôi giựt tóc cô ta, cho nên chỉ có thể làm vậy.”
Bạch Dương buông tay trả lời.
“Được, tôi sẽ cho người tới lấy tóc đi”
Anh ta lấy điện thoại di động ra khỏi túi quần của mình và gọi điện thoại.
Bạch Dương ngồi ở trên ghế lẳng lặng lắng nghe.
Khoảng chừng nửa tiếng, tóc của Cố Tử Yên đã bị người ta cầm đi.
Bạch Dương cũng chuẩn bị rời đi, lại bị quản gia và Trình Minh Viễn giữ lại ăn cơm tối.
Sau khi ăn xong, Trình Minh Viễn tự mình lái xe đưa cô về Vịnh Tiên Thủy.
“Ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi gặp Cố Mạn Tình.” Sau khi Bạch Dương xuống xe, Trình Minh Viễn hạ cửa sổ xe xuống, một cánh †ay đặt trên mép cửa sổ và nhìn cô nói.
Trong mắt Bạch Dương chợt lóe lên tia sáng, gật đầu đồng ý: “Được, đúng lúc tôi cũng muốn giao sợi dây chuyền cho cô ấy.
Trình Minh Viễn cũng bưng lên một chén trà, ý bảo quản gia nhanh chóng đi.
Nếu không đi, anh ta lại lo lắng quản gia sẽ nói ra với Bạch Dương chuyện anh ta thích Bạch Dương mất, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì, anh ta cũng không dám tưởng tượng.
“Được được được, tôi đi ngay.” Quản gia cho rằng Trình Minh Viễn là nóng lòng muốn cùng Bạch Dương ở chung một mình nên cười ha hả đáp. Advertisement
Lúc đi, ông ta còn không quên ném cho Trình Minh Viễn một ánh mắt “Gố lên, tôi tin tưởng cậu”, làm Trình Minh Viễn vừa tức giận vừa buồn cười.
“Đừng để ý, tính cách quản gia nhà chúng tôi luôn nhiệt tình thế đấy, tuổi cũng đã cao cứ giống như một đứa trẻ già vậy.”
Trình Minh Viễn nhìn Bạch Dương trước mặt nói.
Bạch Dương lắc đầu: “Không đâu, tôi rất thích chú quản gia, rất thân thiết đó, đúng rồi, anh bảo tôi lấy mẫu ADN của người nhà họ Gố, tôi đã mang đến đây.”
Cô buông chén trà xuống, lấy từ trong †úi ra một túi chống thấm nước chứa tóc của Cố Tử Yên.
Trình Minh Viễn vừa nhìn, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm nước: “Sao lại nhiều vậy chứ?”
“Ối… Không cẩn thận nên giựt nhiều một chút, tóm lại anh cầm đi” Bạch Dương ném luôn tóc cho anh ta.
Trình Minh Viễn luống cuống tay chân bắt lấy: “Cô vừa mới nói giựt? Chẳng lẽ những sợi tóc này đều là do cô giựt thẳng †ừ trên đầu Cố Tử Yên sao?”
Bạch Dương cười với anh ta: “Cũng không khác biệt lắm.”
“Cố Tử Yên chắc chắn sẽ không để cho cô kéo, nói đi, rốt cuộc cô làm như thế nào vậy, chẳng những giựt mà còn giựt được Ị”
nhiều như vậy!” Trình Minh Viễn buông tóc xuống, dời chiếc ghế bành đến bên cạnh cô, sau khi ngồi xuống lại bày vẻ mặt tò mò nhìn cô.
Bạch Dương thấy anh ta muốn biết như Vậy, sờ sờ vành tai, sau đó nói ra toàn bộ quá trình mình đến bệnh viện tìm Cố Tử Yên.
Nghe xong, Trình Minh Viễn ôm bụng cười ha ha: “Được đó Bạch Dương, cô thật là, cố ý chọc giận cô ta, để cho cô ta ra tay đánh cô trước, sau đó cô có lý do đánh trả, cứ như vậy, cũng không ai nghi ngờ cô giựt tóc cô ta là có mục đích khác.”
“Đúng vậy, nếu như tôi giựt tóc cô ta, cô †a nhất định sẽ điều tra nguyên nhân tôi giựt tóc cô ta, cho nên chỉ có thể làm vậy.”
Bạch Dương buông tay trả lời.
“Được, tôi sẽ cho người tới lấy tóc đi”
Anh ta lấy điện thoại di động ra khỏi túi quần của mình và gọi điện thoại.
Bạch Dương ngồi ở trên ghế lẳng lặng lắng nghe.
Khoảng chừng nửa tiếng, tóc của Cố Tử Yên đã bị người ta cầm đi.
Bạch Dương cũng chuẩn bị rời đi, lại bị quản gia và Trình Minh Viễn giữ lại ăn cơm tối.
Sau khi ăn xong, Trình Minh Viễn tự mình lái xe đưa cô về Vịnh Tiên Thủy.
“Ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi gặp Cố Mạn Tình.” Sau khi Bạch Dương xuống xe, Trình Minh Viễn hạ cửa sổ xe xuống, một cánh †ay đặt trên mép cửa sổ và nhìn cô nói.
Trong mắt Bạch Dương chợt lóe lên tia sáng, gật đầu đồng ý: “Được, đúng lúc tôi cũng muốn giao sợi dây chuyền cho cô ấy.
/1278
|