Trợ lý Trương lại nhìn về phía bà cụ chào hỏi, sau đó xoay người rời đi.
Một khắc ra khỏi cửa biệt thự nhà họ Phó, anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm phủ đầy sao, một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.
Thật tốt quá, cuối cùng anh ta cũng tan làm!
Thật không dễ dàng mà!
Bên trong, Phó Kình Duy đẩy Phó Kình Hiên đi vào phòng khách: “Anh, không phải chiều anh sẽ xuất viện sao? Sao bây giờ anh mới về nhà?”
Ánh mắt Phó Kình Hiên chợt lóe lên: “Anh hơi khó chịu nên để Trương Trình đẩy anh ra ngoài giải sầu.”
Nghe thấy anh nói khó chịu, bà cụ lập †ức quay đầu lại: “Cho nên bà mới nói cháu không nên vội vã xuất viện sớm như thế, bảo cháu ở bệnh viện thêm vài ngày thì cháu nhất định không nghe, rốt cuộc thấy khó chịu chỗ nào, để bà bảo bác sĩ tới xem một chút?”
“Không cần đâu bà nội, cháu đã không sao rồi.” Phó Kình Hiên xoa xoa huyệt thái dương trả lời.
Thật ra anh cũng không có khó chịu, chỉ là anh bỗng nhiên muốn xuất viện nhưng sau đó người đầu tiên muốn nhìn thấy là Bạch Dương nên bảo Trương Trình chở anh qua đó.
Nhưng không ngờ lại nhìn thấy cô ngồi xe Trình Minh Viễn trở về.
Đang lúc nói chuyện thì đến phòng khách.
Vẻ mặt Vu Y Cơ đột nhiên thần bí nói: “Đúng rồi Kình Hiên, có tin vui nha”
“Tin vui?” Phó Kình Hiên nhíu mày .
Bà cụ và Phó Kình Duy lại đồng thời trợn trắng mắt, không nói gì.
“Đương nhiên, tin vui ở ngay đó.” Vụ Y Cơ chỉ về một hướng.
Phó Kình Hiên ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một người đứng lên ở ghế sofa đưa lưng về phía anh.
Người kia từ từ xoay người, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, đang vặn ngón tay, bối rối nhìn anh: “Kình Hiên.”
Sắc mặt Phó Kình Hiên hơi thay đổi, sự dịu dàng lúc đầu giữa hai hàng lông mày thoáng cái lại trở về lạnh như băng.
Bàn tay anh đặt trên tay vịn xe lăn cũng nắm chặt, ánh mắt hơi lạnh liếc nhìn Vu Y Cơ.
Đây có phải là tin vui trong miệng bà không?
Vu Y Cơ không hiểu ánh mắt Phó Kình Hiên nhìn mình, vẫn ở đó cao hứng nói: “Kình Hiên, Tử Yên đặc biệt tới tìm con, hai ngày nay con đều không muốn gặp con bé, cho dù giữa hai đứa xảy ra mâu thuẫn cũng nên giải quyết hòa thuận đi, đúng lúc, đêm nay Tử Yên cũng ở nhà, các con cứ nói chuyện thoải mái đi.”
“Không cần.” Phó Kình Hiên rũ mắt lạnh nhạt từ chối đề nghị của bà ta.
Cố Tử Yên trợn to hai mắt: “Kình Hiên, rốt cuộc em đã làm sai cái gì mà hai ngày nay anh đối xử với em lạnh nhạt như vậy, anh nói cho em biết đi xem em có sửa được không?”
Cô ta vuốt ngực mình, ánh mắt bi thương nhìn anh.
Bà cụ và Phó Kình Duy đều nhìn Phó Kình Hiên, họ cũng muốn biết nguyên nhân là gì.
Phó Kình Hiên mím môi mỏng: “Em không làm sai gì cả.”
Lý do nằm ở anh, anh không yêu cô ta nữa rồi, không biết làm thế nào để đối mặt với cô †a.
Hơn nữa quan trọng nhất là đối mặt với cô ta, suy nghĩ và cảm xúc của anh sẽ bị cô ta ảnh hưởng, làm ra một số chuyện mà anh cũng cảm thấy không giống như mình có thể làm ra.
Một khắc ra khỏi cửa biệt thự nhà họ Phó, anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm phủ đầy sao, một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.
Thật tốt quá, cuối cùng anh ta cũng tan làm!
Thật không dễ dàng mà!
Bên trong, Phó Kình Duy đẩy Phó Kình Hiên đi vào phòng khách: “Anh, không phải chiều anh sẽ xuất viện sao? Sao bây giờ anh mới về nhà?”
Ánh mắt Phó Kình Hiên chợt lóe lên: “Anh hơi khó chịu nên để Trương Trình đẩy anh ra ngoài giải sầu.”
Nghe thấy anh nói khó chịu, bà cụ lập †ức quay đầu lại: “Cho nên bà mới nói cháu không nên vội vã xuất viện sớm như thế, bảo cháu ở bệnh viện thêm vài ngày thì cháu nhất định không nghe, rốt cuộc thấy khó chịu chỗ nào, để bà bảo bác sĩ tới xem một chút?”
“Không cần đâu bà nội, cháu đã không sao rồi.” Phó Kình Hiên xoa xoa huyệt thái dương trả lời.
Thật ra anh cũng không có khó chịu, chỉ là anh bỗng nhiên muốn xuất viện nhưng sau đó người đầu tiên muốn nhìn thấy là Bạch Dương nên bảo Trương Trình chở anh qua đó.
Nhưng không ngờ lại nhìn thấy cô ngồi xe Trình Minh Viễn trở về.
Đang lúc nói chuyện thì đến phòng khách.
Vẻ mặt Vu Y Cơ đột nhiên thần bí nói: “Đúng rồi Kình Hiên, có tin vui nha”
“Tin vui?” Phó Kình Hiên nhíu mày .
Bà cụ và Phó Kình Duy lại đồng thời trợn trắng mắt, không nói gì.
“Đương nhiên, tin vui ở ngay đó.” Vụ Y Cơ chỉ về một hướng.
Phó Kình Hiên ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một người đứng lên ở ghế sofa đưa lưng về phía anh.
Người kia từ từ xoay người, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, đang vặn ngón tay, bối rối nhìn anh: “Kình Hiên.”
Sắc mặt Phó Kình Hiên hơi thay đổi, sự dịu dàng lúc đầu giữa hai hàng lông mày thoáng cái lại trở về lạnh như băng.
Bàn tay anh đặt trên tay vịn xe lăn cũng nắm chặt, ánh mắt hơi lạnh liếc nhìn Vu Y Cơ.
Đây có phải là tin vui trong miệng bà không?
Vu Y Cơ không hiểu ánh mắt Phó Kình Hiên nhìn mình, vẫn ở đó cao hứng nói: “Kình Hiên, Tử Yên đặc biệt tới tìm con, hai ngày nay con đều không muốn gặp con bé, cho dù giữa hai đứa xảy ra mâu thuẫn cũng nên giải quyết hòa thuận đi, đúng lúc, đêm nay Tử Yên cũng ở nhà, các con cứ nói chuyện thoải mái đi.”
“Không cần.” Phó Kình Hiên rũ mắt lạnh nhạt từ chối đề nghị của bà ta.
Cố Tử Yên trợn to hai mắt: “Kình Hiên, rốt cuộc em đã làm sai cái gì mà hai ngày nay anh đối xử với em lạnh nhạt như vậy, anh nói cho em biết đi xem em có sửa được không?”
Cô ta vuốt ngực mình, ánh mắt bi thương nhìn anh.
Bà cụ và Phó Kình Duy đều nhìn Phó Kình Hiên, họ cũng muốn biết nguyên nhân là gì.
Phó Kình Hiên mím môi mỏng: “Em không làm sai gì cả.”
Lý do nằm ở anh, anh không yêu cô ta nữa rồi, không biết làm thế nào để đối mặt với cô †a.
Hơn nữa quan trọng nhất là đối mặt với cô ta, suy nghĩ và cảm xúc của anh sẽ bị cô ta ảnh hưởng, làm ra một số chuyện mà anh cũng cảm thấy không giống như mình có thể làm ra.
/1278
|