“Hái hoa mai để chế hương sao?” Thanh Linh hỏi, Lãnh Ly là đại sư chế hương, khả năng lớn nhất hắn hái hoa mai chính là để chế hương.
Lãnh Ngưng gật đầu: “Sáng sớm hoa mai còn e ấp, hái hoa mới nở để chế hương mới có thể đem đến hiệu quả tốt nhất.
Ca ca đang chờ ta, không nhiều lời với muội nữa, ta đi trước.”
“Được, tỷ mau đi đi.” Thanh Linh nói.
Thanh Linh một thân một mình đi giữa cánh rừng mai nở, xuyên qua mấy nhành hoa mai, Thanh Linh nhìn thấy Cơ Khinh Hoa cùng Hách Liên Dực.
“Ở đây lại còn có hoa mai màu xanh nhạt, bổn công chúa lần đầu được nhìn thấy đấy, thực sự quá đẹp.”
Thanh âm Cơ Khinh Hoa rõ ràng truyền vào tai nàng.
Hách Liên Dực nhặt hoa mai rớt trên vai nàng, thâm tình nói: “Ở trong mắt bổn vương, hoa mai nở tuy đẹp nhưng còn không bằng một phần vạn Công chúa.” Hắn cúi đầu trộm một nụ hôn trên má nàng.
Cơ Khinh Hoa thấp giọng kêu, làn má đỏ ửng, đấm nhẹ một quyền vào ngực Hách Liên Dực, sẵng giọng: “Chàng cũng thật là, cũng không sợ bị người ta bắt gặp.”
Hách Liên Dực ôm eo nàng, kéo nàng vào trong ngực, thanh âm nhiễm một tầng tình dục khàn khàn: “Trông thấy thì đã sao? Bản vương hận không thể cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết rõ, nàng là nữ tử bản vương yêu nhất.”
Toàn thân Thanh Linh nổi một tầng da gà, nàng rốt cuộc cũng không nghe nổi nữa. Nhẹ chân đi theo một lối nhỏ khác rời đi.
Hách Liên Dực đúng là rất lời hại, chưa được vài ngày đã bắt được tâm hồn thiếu nữ của Cơ Khinh Hoa.
Cơ Khinh Hoa ở Đông Lăng quốc quyền cáo chức trọng, Hách Liên Dực lại thực hiện mỹ nam kế với nàng không phải là muốn lợi dụng thế lực trong tay Cơ Khinh Hoa để giúp hắn đạt thành mục đích sao?
Nàng đi dọc theo con đường nhỏ, đường dẫn vào ngày càng sâu, phong cảnh lại càng xinh đẹp. Thanh Linh không ý thức được bản thân cũng đã đi khá xa, giờ phút này bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió thổi và tiếng xao xác của nhành mai.
Nàng dự định quay người trở về, đột nhiên nghe thấy tiếng thét thảm thiết của nữ tử. Vốn nàng cũng dự định xen vào việc của người khác, chỉ là thanh âm của nữ tử này có chút quen thuộc.
“Đừng…đừng tới đây!”
“Tiểu mỹ nhân, bổn hoàng tử nhớ nàng muốn chết…”
Nghe giọng nói này, nàng liền nhận ra được đó là Cơ Nguyên và Lãnh Ngưng. Lãnh Ngưng chắc chắn đã rơi vào tay Cơ Nguyên, nếu như còn không ra tay cứu nàng, nàng hẳn sẽ bị tên háo sắc kia phá hủy.
“Vô Ảnh.” Thanh Linh hô một tiếng, Vô Ảnh lập tức hiện thân.
Nếu như Thanh Linh không có phân phó gì khác, Vô Ảnh vẫn cứ giống như trước đây, âm thầm bên cạnh bảo hộ Thanh Linh.
Gần đây Thanh Linh cũng có thế lực riêng của bản thân, Vô Ảnh liền chọn vài người có võ công cao cùng nàng bảo vệ Thanh Linh.
“Tiểu thư, muốn cứu Quận chúa Lãnh Ngưng sao?” Vô Ảnh hỏi.
Thanh Linh gật đầu: “Đúng vậy.” Bằng hữu của nàng cũng không nhiều, Lãnh Ngững cũng xem như hảo bằng hữu, nếu như Lãnh Ngưng xảy ra chuyện. nàng không thể cứ mặc kệ không quản được.
“Xú kỹ nữ, dám đánh bổn hoàng tử…”
Lại nghe thêm một tiếng kêu thảm thiết nữa của Lãnh Ngưng, lòng Thanh Linh trùng xuống, thi triển khinh công, nhanh chóng đi qua.
“Mau
Lãnh Ngưng gật đầu: “Sáng sớm hoa mai còn e ấp, hái hoa mới nở để chế hương mới có thể đem đến hiệu quả tốt nhất.
Ca ca đang chờ ta, không nhiều lời với muội nữa, ta đi trước.”
“Được, tỷ mau đi đi.” Thanh Linh nói.
Thanh Linh một thân một mình đi giữa cánh rừng mai nở, xuyên qua mấy nhành hoa mai, Thanh Linh nhìn thấy Cơ Khinh Hoa cùng Hách Liên Dực.
“Ở đây lại còn có hoa mai màu xanh nhạt, bổn công chúa lần đầu được nhìn thấy đấy, thực sự quá đẹp.”
Thanh âm Cơ Khinh Hoa rõ ràng truyền vào tai nàng.
Hách Liên Dực nhặt hoa mai rớt trên vai nàng, thâm tình nói: “Ở trong mắt bổn vương, hoa mai nở tuy đẹp nhưng còn không bằng một phần vạn Công chúa.” Hắn cúi đầu trộm một nụ hôn trên má nàng.
Cơ Khinh Hoa thấp giọng kêu, làn má đỏ ửng, đấm nhẹ một quyền vào ngực Hách Liên Dực, sẵng giọng: “Chàng cũng thật là, cũng không sợ bị người ta bắt gặp.”
Hách Liên Dực ôm eo nàng, kéo nàng vào trong ngực, thanh âm nhiễm một tầng tình dục khàn khàn: “Trông thấy thì đã sao? Bản vương hận không thể cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết rõ, nàng là nữ tử bản vương yêu nhất.”
Toàn thân Thanh Linh nổi một tầng da gà, nàng rốt cuộc cũng không nghe nổi nữa. Nhẹ chân đi theo một lối nhỏ khác rời đi.
Hách Liên Dực đúng là rất lời hại, chưa được vài ngày đã bắt được tâm hồn thiếu nữ của Cơ Khinh Hoa.
Cơ Khinh Hoa ở Đông Lăng quốc quyền cáo chức trọng, Hách Liên Dực lại thực hiện mỹ nam kế với nàng không phải là muốn lợi dụng thế lực trong tay Cơ Khinh Hoa để giúp hắn đạt thành mục đích sao?
Nàng đi dọc theo con đường nhỏ, đường dẫn vào ngày càng sâu, phong cảnh lại càng xinh đẹp. Thanh Linh không ý thức được bản thân cũng đã đi khá xa, giờ phút này bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió thổi và tiếng xao xác của nhành mai.
Nàng dự định quay người trở về, đột nhiên nghe thấy tiếng thét thảm thiết của nữ tử. Vốn nàng cũng dự định xen vào việc của người khác, chỉ là thanh âm của nữ tử này có chút quen thuộc.
“Đừng…đừng tới đây!”
“Tiểu mỹ nhân, bổn hoàng tử nhớ nàng muốn chết…”
Nghe giọng nói này, nàng liền nhận ra được đó là Cơ Nguyên và Lãnh Ngưng. Lãnh Ngưng chắc chắn đã rơi vào tay Cơ Nguyên, nếu như còn không ra tay cứu nàng, nàng hẳn sẽ bị tên háo sắc kia phá hủy.
“Vô Ảnh.” Thanh Linh hô một tiếng, Vô Ảnh lập tức hiện thân.
Nếu như Thanh Linh không có phân phó gì khác, Vô Ảnh vẫn cứ giống như trước đây, âm thầm bên cạnh bảo hộ Thanh Linh.
Gần đây Thanh Linh cũng có thế lực riêng của bản thân, Vô Ảnh liền chọn vài người có võ công cao cùng nàng bảo vệ Thanh Linh.
“Tiểu thư, muốn cứu Quận chúa Lãnh Ngưng sao?” Vô Ảnh hỏi.
Thanh Linh gật đầu: “Đúng vậy.” Bằng hữu của nàng cũng không nhiều, Lãnh Ngững cũng xem như hảo bằng hữu, nếu như Lãnh Ngưng xảy ra chuyện. nàng không thể cứ mặc kệ không quản được.
“Xú kỹ nữ, dám đánh bổn hoàng tử…”
Lại nghe thêm một tiếng kêu thảm thiết nữa của Lãnh Ngưng, lòng Thanh Linh trùng xuống, thi triển khinh công, nhanh chóng đi qua.
“Mau
/275
|