Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 241 - Chương 144.2

/275


“Tìm biện pháp tra xem đêm ngày mười bảy tháng một, Diệp Thiên Minh đang ở đâu?” Ngày mười bảy tháng một chính là ngày Ô Quốc tấn công biên cảnh Nam Hạ, theo lý thuyết, Diệp Thiên Minh hẳn là phải trấn thủ tại biên cảnh Nam Hạ mới đúng.

Thư Nghiễn nghe Thanh Linh gọi thẳng tên phụ thân mình, hơi có chút kinh ngạc, nhưng hắn phản ứng rất nhanh. Từ nhỏ Diệp Thanh Linh cha không đau mẹ không thương, theo cái tính có thù tất báo của nàng, tình cảm đối với người phụ thân Diệp Thiên Minh này hờ hững cũng có thể hiểu được.

“Ngày mười bảy tháng một có một sự kiện chấn động Nam Hạ, tiền Thái tử khi nhục Vinh Vương phi tương lai, vị Vinh Vương phi này không chịu nổi mà tự sát. Ngày đó cũng là ngày giỗ của Liên phi nương nương.”

“Mạch Sương không phải chịu nhục mà tự sát!”Thanh Linh lạnh lùng cắt lời, chuyện phát sinh kiếp trước, mặc dù nàng đã bình tĩnh hơn nhiều nhưng vẫn mơ hồ có cảm giác đau đớn.

“Ngươi nói ngày mười bảy tháng một là ngày giỗ của Liên phi?” Thanh Linh đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy.”

Thanh Linh mím môi trầm mặc, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng, bàn tay dần nắm thành quyền, nắm chặt đến run rẩy.

“Chủ Thượng, ngài không sao chứ?” Thư Nghiễn phát giác tâm tình nàng có chút không đúng, không nhịn được hỏi.

“Không có việc gì.” Thanh Linh trả lời.

“Vô Ảnh, mấy ngày nay muội đi Bình Châu một phen, điều tra thân thế của Diệp Thiên Minh.” Thanh Linh nói, dự định ban đầu của nàng để cho Thư Nghiễn đi, chỉ là Thư Nghiễn cũng khá bận rộn, không thể đổ hết việc lên đầu hắn được.

“Trời cũng sắp sáng rồi, các ngươi về nghỉ một lát đi.” Thanh Linh nhẹ giọng nói.

Thư Nghiễn dẫn Thanh Linh vào nghỉ trong một khách điếm.

Thanh Linh tay cầm gương đồng, nhìn nhìn gương mặt phản chiếu trong gương. Vô Ảnh vừa bôi thuốc cho nàng, chỗ sưng còn chưa tiêu, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy khó coi.

Nữ nhân xem trọng nhất là dung mạo, nhất là khi đối mặt với ái nhân của mình, càng không muốn đối phương nhìn thấy hình dạng khó coi của bản thân.

Nàng không muốn Tần Liễm nhìn thấy bộ dạng này của mình, vậy nên mới không vội vã về phủ. Khả năng tối nay nàng cũng không trở về, để tránh Tần Liễm lo lắng, nàng đã nói Thư Nghiễn về phủ truyền tin tức cho hắn.

“Thư Nghiễn, ngươi về phủ nói với Tần Liễm, ta bên này có chuyện phải làm, hôm nay tạm thời không quay về.” Thanh âm nàng rất nhẹ, Thư Nghiễn nghe thấy được, nàng có chút chột dạ: “Không được phép nói cho hắn biết mặt ta bị sưng!” Nàng nhịn đau cắn răng cường điệu nói, nàng cố gắng đặp dược, chỉ cần hai ba canh giờ sau sẽ không còn sưng to như vậy nữa. Đợi khi hết sưng, nàng về cũng không muộn.

“Chủ Thượng, Tần Thừa tướng sẽ không ghét bỏ ngài.” Thư Nghiễn liếc khuôn mặt bánh bao lệch của nàng, lại không nhịn được muốn cười. Thanh Linh lạnh lùng nhìn sang, hắn lập tức chuồn mất: “Bây giờ thuộc hạ đi truyền lời với Tần Thừa tướng.”

Trong phòng im ắng, Thanh Linh nhàm chán nằm trên giường, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

“Ai?” Nàng đứng dậy, đi về phía cửa, vừa đi vừa hỏi.

Ngoài cửa không có thanh âm đáp lại, ngược lại tiếng gõ cửa lại rất có tiết tấu.

Nàng vừa rồi phân phó tiểu nhị mang điểm tâm lên, nhìn thời gian, xem chừng là tiểu nhị đến, người bên ngoài không hồi âm nàng cũng quá để ý.

Nàng mở ra một khe hở nhỏ nhìn người đứng ngoài cửa. Trái tim nháy mắt nhảy lên tận cổ họng, tựa như thấy cửa mà đóng sập cửa lại.

“Mở cửa.” Thanh âm như nước nhỏ xuống khay ngọc, êm dịu thanh thúy, ẩn ẩn có một cỗ tức giận.

Tần Liễm, sao hắn lại ở đây? Thanh Linh thầm mắng tên tiểu tử


/275

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status