Ngày ấy nàng cùng Trương Tứ đi lấy mật chiếu giả, mật chiếu đến tay liền có một đám hắc y nhân xuất hiện, sát khí đầy mình. Lúc đó tay nàng nắm chắc mật chiếu, hắc y nhân dù cũng ra tay với nàng thế nhưng lại không có ý định giết nàng. nàng cảm thấy khá khó hiểu, vì sao không trực tiếp giết nàng rồi đoạt mật chiếu giả, ngược lại ra sức xuất thủ với nàng lại không mảy may giết nàng.
Cho đến khi biết người phân phó làm mật chiếu này là Tạ Minh, nàng mới thông suốt vì sao hắc y nhân ngày đó lưu tình với nàng, chỉ vì nàng là nữ nhi của Tạ Minh, thuộc hạ của ông ta có chút kiêng kị nàng.
“Ngươi thật để tâm mấy chuyện này.” Tạ Minh nói, từ khi bị nhốt đến bây giờ, nàng không sốt ruột, cũng không nghĩ biện pháp thoát thân, ngược lại hào hứng nói chuyện mật chiếu giả triệu Mạch Chiêu Nam về kinh với ông ta.
Thanh Linh rũ mắt không nói lời nào, âm thầm đánh giá nếu bản thân ra tay với Tạ Minh thì có mấy phần thắng. Trải qua một trận đấu trong điện Triêu Dương, ngân châm trong tay nàng cũng chỉ còn mấy chiếc.
Nội công Tạ Minh thâm hậu, bản thân ông ta lại là một người dày dặn kinh nghiệm, muốn giết ông ta đúng là không dễ.
Hiện tại chưa vội giết ông ta, hai người bị vây ở đây, cũng không biết khi nào Tần Liễm đến cứu nàng. Nàng muốn trước khi hắn tìm được nàng, tiết kiệm một ít sức lực.
Trước khi Tần Liễm đi ra khỏi Triêu Dương điện, phản quân đã được dẹp yên.
Thái tử được người của Phong Tuyết lâu hỗ trợ, bắt giữ được Tô Hổ, đúng lúc đó Hạ Viêm cũng kịp thời mang binh đến cứu giá.
Trước khi binh mã Hạ Viêm đến, binh mã của Tạ Minh dưới sự ngăn trở của sát thủ Phong Tuyết lâu cũng đã tổn thất thảm trọng. Tô Hổ bị bắt, sĩ khí dần giảm xuống, Hạ Viêm vừa đến, người của Tạ Minh liền bị đánh đến hoa rơi nước chảy, rối rít buông vũ khí đầu hàng.
“Phu nhân đâu?” Tần Liễm từ mật đâọ đi ra, tâm tình vô cùng tốt, ngay cả thanh âm cũng trở nên thật nhẹ nhàng. Hắn nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn thấy Thanh Linh, tâm thoáng chút mất mác.
Thật lâu sau đó cũng không có người trả lời, lòng nhanh chóng trầm cuống: “Phu nhân đang ở đâu?” Hắn hỏi lại một lần, đuôi lông mày đã có xu thế giận giữ.
“Công tử, phu nhân đột nhiên biến mất. Thuộc hạ đã phái người tìm kiếm ở lân cận, bây giờ vẫn chưa có tin tức.” Minh Lục nhỏ giọng bẩm, không dám nhìn thằng Tần Liễm.
Công tử phân phó hắn phải bảo vệ phu nhân thật tốt, hắn lại không thể hoàn thành chức trách của mình, Minh Lục cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Ngươi thì sao? Trước khi đi ta đã nói cái gì?” Tần Liễm nhìn Toái Ngọc, đáy mắt phủ đầy băng.
Toái Ngọc nhăn mặt nói: “A Liễm, lúc đó tình thế cấp bách….”
“Sau khi trở về, hai người các ngươi tự động đến Hình thất nhận phạt.” Ngữ điệu Tần Liễm nhàn nhạt, trong lòng vô tình để lộ uy áp bức người.
“Phu nhân mất tích lúc nào? Lần cuối cùng các ngươi nhìn thấy nàng là ở đâu?” Tần Liễm tiếp tục hỏi.
“Cô gia, lần cuối cùng thuộc hạ nhìn thấy tiểu thư là ở nơi đó.” Vô Ảnh lên tiếng, ngón tay chỉ vào cây cột đang cắm đầy mũi tên.
“Lần cuối cùng thuộc hạ nhìn thấy phu nhân cũng là ở đó. Sau đó chỗ ấy khói bốc lên nghi ngút, thuộc hạ cho rằng phu nhân đã sớm rời đi thế nên cũng
Cho đến khi biết người phân phó làm mật chiếu này là Tạ Minh, nàng mới thông suốt vì sao hắc y nhân ngày đó lưu tình với nàng, chỉ vì nàng là nữ nhi của Tạ Minh, thuộc hạ của ông ta có chút kiêng kị nàng.
“Ngươi thật để tâm mấy chuyện này.” Tạ Minh nói, từ khi bị nhốt đến bây giờ, nàng không sốt ruột, cũng không nghĩ biện pháp thoát thân, ngược lại hào hứng nói chuyện mật chiếu giả triệu Mạch Chiêu Nam về kinh với ông ta.
Thanh Linh rũ mắt không nói lời nào, âm thầm đánh giá nếu bản thân ra tay với Tạ Minh thì có mấy phần thắng. Trải qua một trận đấu trong điện Triêu Dương, ngân châm trong tay nàng cũng chỉ còn mấy chiếc.
Nội công Tạ Minh thâm hậu, bản thân ông ta lại là một người dày dặn kinh nghiệm, muốn giết ông ta đúng là không dễ.
Hiện tại chưa vội giết ông ta, hai người bị vây ở đây, cũng không biết khi nào Tần Liễm đến cứu nàng. Nàng muốn trước khi hắn tìm được nàng, tiết kiệm một ít sức lực.
Trước khi Tần Liễm đi ra khỏi Triêu Dương điện, phản quân đã được dẹp yên.
Thái tử được người của Phong Tuyết lâu hỗ trợ, bắt giữ được Tô Hổ, đúng lúc đó Hạ Viêm cũng kịp thời mang binh đến cứu giá.
Trước khi binh mã Hạ Viêm đến, binh mã của Tạ Minh dưới sự ngăn trở của sát thủ Phong Tuyết lâu cũng đã tổn thất thảm trọng. Tô Hổ bị bắt, sĩ khí dần giảm xuống, Hạ Viêm vừa đến, người của Tạ Minh liền bị đánh đến hoa rơi nước chảy, rối rít buông vũ khí đầu hàng.
“Phu nhân đâu?” Tần Liễm từ mật đâọ đi ra, tâm tình vô cùng tốt, ngay cả thanh âm cũng trở nên thật nhẹ nhàng. Hắn nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn thấy Thanh Linh, tâm thoáng chút mất mác.
Thật lâu sau đó cũng không có người trả lời, lòng nhanh chóng trầm cuống: “Phu nhân đang ở đâu?” Hắn hỏi lại một lần, đuôi lông mày đã có xu thế giận giữ.
“Công tử, phu nhân đột nhiên biến mất. Thuộc hạ đã phái người tìm kiếm ở lân cận, bây giờ vẫn chưa có tin tức.” Minh Lục nhỏ giọng bẩm, không dám nhìn thằng Tần Liễm.
Công tử phân phó hắn phải bảo vệ phu nhân thật tốt, hắn lại không thể hoàn thành chức trách của mình, Minh Lục cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Ngươi thì sao? Trước khi đi ta đã nói cái gì?” Tần Liễm nhìn Toái Ngọc, đáy mắt phủ đầy băng.
Toái Ngọc nhăn mặt nói: “A Liễm, lúc đó tình thế cấp bách….”
“Sau khi trở về, hai người các ngươi tự động đến Hình thất nhận phạt.” Ngữ điệu Tần Liễm nhàn nhạt, trong lòng vô tình để lộ uy áp bức người.
“Phu nhân mất tích lúc nào? Lần cuối cùng các ngươi nhìn thấy nàng là ở đâu?” Tần Liễm tiếp tục hỏi.
“Cô gia, lần cuối cùng thuộc hạ nhìn thấy tiểu thư là ở nơi đó.” Vô Ảnh lên tiếng, ngón tay chỉ vào cây cột đang cắm đầy mũi tên.
“Lần cuối cùng thuộc hạ nhìn thấy phu nhân cũng là ở đó. Sau đó chỗ ấy khói bốc lên nghi ngút, thuộc hạ cho rằng phu nhân đã sớm rời đi thế nên cũng
/275
|