Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 80 - Chương 73

/275


Chưởng phong của Hách Liên Dực đảo qua, từng trận từng trận gió lạnh, cỏ cây lung la lung lay, hắn đánh một chưởng về phía Tần Liễm.

Thanh Linh thầm giật mình, lần gặp Hách Liên Dực này, công lực của hắn lại tiến triển không ít rồi.

Ống tay áo rộng của Tần Liễm phất qua một cái, gió thổi lớn dần, mơ hồ còn có tiếng đã vỡ vụn bên tai. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên mặt hắn càng lộ ra vẻ thanh quý, áo bào trắng bay phấp phới ôn nhã lộng lẫy. Hắn hóa giải thế công của Hách Liên Dực, theo đó thừa cơ xuất kích.

Chưởng phong giữa hai người giao nhau, tạo nên từng tiếng xé gió sắc bén như đao lướt qua gò má, mặt Thanh Linh bị chà sát đến phát đau.

Hách Liên Dực công kích không thành, thật đáng phiền, lại tiếp tục tụ chín tầng công lực trong tay phóng tới Tần Liễm lần nữa. Chưởng phong bén nhọn của hắn còn mang theo cả hơi thở tử thần, cỏ cây trong năm dặm xung quanh đều bị kết thành hơi sương mỏng.

Thanh Linh kinh ngạc trừng to mắt, chưởng pháp này của Hách Liên Dực là gì? Mà có thể nháy mắt ra lệnh cho sương đêm trên cỏ cây ngưng tụ kết thành băng lạnh.

Tốc độ tăng trưởng công lực của Hách Liên Dực thật sự quá kinh người, lần trước ở sông Thương, lúc hắn đánh với Tần Liễm một trận, cùng lắm cũng chỉ mới tiếp được mấy chiêu đã thua thảm bại. Mà lần này, hai người bọn họ đã so hơn mười mấy chiêu, nhưng nàng vẫn chưa nhìn ra được ai chiếm được thế thượng phong.

Dưới ánh trăng, hai bóng người một trắng một đen đan xe qua lại, tốc độ khiến cho người bên cạnh không cách nào nhúng tay vào được.

Bọn thị vệ đi tìm Dung Thi Thi đi ngang qua bên này, thấy bầu không khí như hơi thở quỷ thần, chợt nhìn, đúng là Tần tướng và Vinh vương. Hai người kia bọn họ không dám chọc, tốt nhất vẫn nên chạy trốn nhanh lên.

Mặt mày Thanh Linh dần dần bị tụ lên một lớp sương mỏng, nàng phải bắt đầu vận khởi nội lực để làm ấm người.

Dần dần, Hách Liên Dực bắt đầu thở hổn hển, nhưng vẫn liên tục vận động nội lực, chưởng phong sau càng mạnh hơn chưởng phong trước. Hắn liều mạng đánh một trận với Tần Liễm như vậy, cuỗi cùng là vì Dung Thi Thi, hay do nhìn Tần Liễm không vừa mắt?

Đột nhiên, gió lạnh ngày càng điên cuồng. Hách Liên Dực đưa hai tay lên tạo thành chưởng, chưởng phong quét về phía Tần Liễm, sau đó Tần Liễm lập tức liền bị một tầng băng lạnh bao phủ lấy toàn thân.

Tầng băng kia không quá dầy, xem ra Hách Liên Dực vẫn chưa luyện công phu đến nơi đến chốn. Nhưng chờ đến lúc Hách Liên Dực dày công tôi luyện được bộ chưởng pháp kia thành công, chỉ sợ độ dày của lớp băng kia sẽ khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi.

Thời gian lớp băng kia đông lại trên người Tần Liễm không lâu lắm, chốc lát đã bị hắn đánh vỡ, băng nát, bọt bay tán loạn tắm dưới ánh trăng. Người nọ thật giống như từ trong tuyết bay đi ra, mộng ảo và lạnh lẽo.

Tay áo rộng của hắn giơ cao, tóc đen múa cùng gió, mặt mày lớn lên thanh bần, tư thái vừa như tiên nhân vừa như yêu tinh. Chuyển đầu ngón tay một cái, vụn băng giữa không trung nháy mắt tụ thành quả cầu đánh bật lại về phía Hách Liên Dực.

Tốc độ quả cầu băng cực kì nhanh, Hách Liên Dực ngay cả cơ hội né tránh cũng không có. Hắn bị cầu băng đập vào thẳng ngực, 'phốc', phun ra một búng máu tươi, chân đứng không vững mà lui về sau vài bước.

Hắn lau vết máu bên khóe miệng, ngực kịch liệt phập phồng, hai mắt bốc hỏa quát: Tần Liễm, ngươi không được quá đáng! Bản vương chỉ muốn đi tìm Trắc phi của bản vương, chẳng lẽ còn phải e ngại ngươi đánh rắm sao?

Hắn nói đi ngoài thành từ đánh rắm, Hách Liên Dực này cũng đủ thâm ý. Liều mạng đánh nhau với Tần Liễm như thế, hắn thật sự là vì Dung Thi Thi sao? Chẳng lẽ hắn cũng biết thích một người?

Ngươi có cần thiết ra tay ác như vậy không chứ! Ngươi...

Hách Liên Dực còn chưa nói xong, Cút Tần Liễm đã lạnh lùng cắt đứt, từ trong tay áo bay ra một dãy lụa trắng nhanh chóng đánh bay hắn ra xa.

Đội nhân mã được phái đi tìm kiếm Dung Thi Thi đột nhiên nhìn thấy Vinh vương nện xuống trước mặt bọn họ, vì cái đầu của mình, bọn họ không khỏi vội vàng xuống ngựa hỏi thăm: Vương gia, ngươi có sao không?

Nhưng Hách Liên Dực không trả lời, hắn lại bước lên một bước, phát hiện Hách Liên Dực đã sỡm hôn mê. Sau đó, một đội người ba chân bốn cẳng ra sức khiêng Hách Liên Dực trở về.

Thanh Linh đến gần bên người Tần Liễm, nịnh nọt cười: Ngươi biết chuyện này là ta làm à? Chuyện nàng nói đến là chuyện mình bắt cóc Dung Thi Thi.

Lúc bắt cóc Dung Thi Thi, nàng cũng cũng có dự trước sẽ gây ra động tĩnh lớn như thế, nhưng Dung Thi Thi và Hách Liên Dực luôn dính nhau cả ngày lẫn đêm, muốn tìm cơ hội cướp Dung Thi Thi đi thật sự rất khó. Cho nên lúc thấy Hách Liên Dực không có trong lều, nàng đã quyết định ra tay bădt cóc người trước.

Tần Liễm nghiêng đầu, ánh mắt lạnh buốt liền rơi xuống người nàng, dù nhìn vào đôi mắt phượng tĩnh mịch kia cũng không thể biết rõ hắn có tức giận hay không.

Lòng nàng rơi 'lộp bộp' một tiếng, nhìn xunh quanh một chút, nhìn thấy không có ai ở gần, vội vàng chân chó cười nói: Phu quân, đa tạ ngươi ra tay tương trợ. Tiếng phu quân kia được gọi rất ôn nhu mềm mại, không khỏi khiến lòng người nào đó nháy mắt mềm nhũn ra.

Khóe miệng của hắn nhịn không được cong lên, sắc mặt hơi hoãn. Nhưng một người có dáng vẻ nam tử kêu hắn một tiếng phu quân, hắn thấy thế nào cũng rất cổ quái.

Thấy sắc mặt hắn có chút dịu xuống, lá gan nàng cũng béo phì theo, theo sở trường giật giật ống tay áo hắn: Phu quân, ta không có cố ý muốn gạt ngươi, thật đó!

Vi phu biết rõ Nếu có ý lừa gạt hắn, nàng tất nhiên sẽ động tay động chân lên người hắn, ví dụ như đâm đâm vài miếng ngân châm lên chẳng hạn.

Lúc này, Bạch Nhiên đã đi tới: Tần tướng, Nhị công tử. Hắn nhìn về phía Thanh Linh, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Không sao, ngươi nói đi! Nàng nói.

Đại đội nhân mã, tất cả đều đã bị dụ đi về phía Bắc! Bạch Nhiên nói.

Ừ, biết rồi, ngươi theo ta! Thanh Linh muốn đi đến một nơi âm u, vừa định nhấc chân đi, đột nhiên cảm thấy lưng lại xuất hiện cảm giác rét lạnh căm căm đè nặng.

Nàng đơ người, xoay người, cười chân chó cực lớn cực lớn: Đêm đã khuya, phu quân nên về nghỉ ngơi sớm cho tốt đi, chớ để thân thể bị mệt mỏi.

Bạch Nhiên vừa nghe vậy, da mặt nhịn không được run rẩy.

Ừ! Tần Liễm nhàn nhạt đáp, hắn sẽ cho nàng một mảnh bầu trời (tự do), nên chuyện của nàng, nàng không muốn hắn can thiệp, vậy hắn cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.

Chung đụng với hắn lâu dài, Thanh Linh cảm thấy người này thật sự quá dễ bị dụ dỗ.

Thanh Linh và Bạch Nhiên bước


/275

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status