Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 84 - Chương 77

/275


Thật là phong thủy luân chuyển mà, nhớ ngày đó nàng muốn ở lại trong xe ngựa hắn, người này còn coi nàng như tỳ nữ mà sai sử, tìm mọi cách làm khó dễ. Nhưng bây giờ, hắc hắc....

Ngươi muốn ở lại trong xe ngựa của ta cũng không phải là không thể, chỉ cần ngươi nịnh nọt ta, nếu ta vui vẻ sẽ đồng ý cho ngươi ở lại trên xe cũng không chừng. Nàng có loại cảm giác được xoay người làm chủ nhân, lên mặt bắt chéo hai chân.

Hắn cẩn thận đặt màn xe ngựa xuống: Được, vi phu tuyệt đối sẽ nịnh nọt được phu nhân! Trong ánh mắt nhìn chằm chằm nàng của hắn, nàng đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, hắn như một con báo săn chộp về phía nàng, hệt như vừa nhận dạng được con mồi cực phẩm, tốc độ nhanh như chớp khiến người ta líu lưỡi.

Thanh Linh trợn to hai mắt nhìn hắn đánh tới, không kịp phản ứng, hắn vươn ma trảo gỡ xuống mặt nạ nàng vừa đeo lại, sau đó đáp môi xuống cánh anh đào dưới cái mũi nho nhỏ.

Một nụ hôn nóng bỏng lâu dài, vẻ mặt nàng dần chuyển sang ửng hồng kiều mị, còn có âm thanh vụn vặt mềm yếu nhè nhẹ vang lên. Thanh Linh hô hấp ngày càng khó khăn, vô lực choàng lấy cổ hắn, nhưng chính nàng cũng không thể cưỡng lại loại mê hoặc trí mạng ấy, mặc cho hơi thở đàn hương càn quấy tự tại trong khoang miệng mình. Chỉ dùng ánh mắt ánh mắt mê ly tận khí nhìn qua hắn, khẩn cầu lấy sự buông tha. Nhưng hắn như không nhìn thấy sự khẩn cầu trong đôi mắt đen lúng liếng, càng thêm độc ác đòi lấy.

Phu nhân, muốn vi phu nịnh nọt nàng nữa không? Môi Tần Liễm áp lên môi Thanh Linh, giọng nói khàn khàn ôn nhu như dòng nước ấm, bàn tay chạy loạn dưới lưng nữ nhân.

Môi Thanh Linh hồng hào diễm lệ, gò má đỏ bừng bừng, nghe vậy, giống như bị hù dọa vậy, run rẩy nói: Không, không, không cần. Đừng nghe giọng hắn ôn nhu ngọc rớt vào khây mà lầm, thật ra trong đó ẩn chứa ý uy hiếp, cường bách rất rõ ràng.

Nàng tin rằng, chỉ cần sau khi nàng nói muốn hắn thốt ra các loại lời nói nghe dễ tai thuận mắt, hắn chắc chắn sẽ không để nàng được sống khá giả.

Một hồi lâu sau, Tần Liễm cúi đầu cười ra tiếng, tiếng cười êm tai như tiếng nước suối chảy róc rách bên thớ cỏ xanh mềm: Rất ngoan! Hắn lướt nhẹ môi nàng một cái nữa mới thành thật buông người ra, tuy ý thả người nằm xuống, hệt như hắn mới chính là chủ nhân của cỗ xe ngựa này vậy.

Xe ngựa vốn cũng không quá rộng rãi, hắn vừa đặt lưng xuống, không gian lập tức chuyển thành chật chội.

Trong lòng Thanh Linh vô cùng nghẹn khuất, người này vậy mà lại dùng thân nàng uy hiếp nàng, nhưng nàng lại không cách nào chống lại hết lần này tới lần khác.

Hách Liên Dực muốn cho người đi gây phiền toái cho Tần Liễm một chút, khiến hắn không thể tới kịp Tiêu Dao Thành.

Nhưng người hắn phái đi căn bản không thể ngăn được Tần Liễm, ngược lại đám người Tần Liễm còn giá ngựa đi đường rất thảnh thơi thong thả, cuối cùng lúc thời gian qua không được bao lâu, trên đường đột nhiên lại xuất hiện sơn tặc mới khiến thuộc hạ Tần Liễm tốn không ít công phu, trễ nãi hành trình.

Cho nên, khi tới được ngoài Tiêu Dao Thành thì ngày thành chủ gỡ bỏ trận pháp đã qua được một ngày.

Trận pháp chỉ được thu hồi trong vòng một ngày duy nhất, tất là muốn đi vào Tiêu Dao Thành, nhất định phải qua được từng lớp trận pháp trong rừng kia.

Tần tướng, Diệp Nhị công tử. Tiếng gọi trong trẻo truyền đến.

Thanh Linh và Tần Liễm đứng trước cánh rừng dày đặc nghe thấy lần lượt quay đầu lại, nhìn thấy Tĩnh Vương dáng người thanh tú xoay người bước xuống từ trên yên ngựa.

Sau lưng Tĩnh Vương, còn có Vương Phi Thành và Trương Lợi, hai người bọn hắn gặp được Tĩnh Vương trên đường, nên đôi bên mới cùng đến.

Vương gia, các ngươi cũng mới tới sao? Thanh Linh nói, không phải bọn họ cũng gặp phiền toái trên đường chứ?

Tĩnh Vương gật đầu: Trên đường đi gặp chút phiền toái, nên làm trễ nãi thời gian.

Nghe nói trong rừng có rất nhiều cơ quan trận pháp lợi hại, sâu sâu trong rừng còn có khói độc, nếu tự tiện bước vào, mười người thì hết chín người đã phải bỏ mạng. Bây giờ đã bỏ lỡ ngày thành chủ gỡ bỏ trận pháp trong rừng dày, chúng ta làm thế nào để vào đây? Trương Lợi thở dài nhìn qua cây to cây nhỏ trong rừng.

Vào như thế nào? Có lẽ phải xông vào quá! Vương Phi Thành lớn giọng nói.

Xông vào? Nhưng mấy thứ kia đều là trận pháp nguy hiểm.... Mặt Trương Lợi lộ ra vẻ khiếp đảm.

Kế sách bây giờ, nếu muốn đi vào trong thành, chỉ có thể xông vào thôi! Tĩnh Vương rũ mắt xuống nói.

Mọi người ngẫm lại, cuối cùng nhất trí cùng gật đầu, đồng ý xông vào rừng rậm dày đặc.

Trước khi tiến vào rừng, Thanh Linh giấu một con dao găm trong người để phòng thân, còn cho bọn họ mỗi người một viên thuốc có thể giải được bách độc.

Trong rừng có màn sương độc, Thanh Linh cũng không biết thuốc trong tay mình có tác dụng với những màn khói mang độc chất kia hay không, nhưng có chút ít vẫn còn hơn không có gì, dẫu sao ăn vào cũng không ảnh hưởng phụ gì tới

/275

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status