Edit: Na ~ Beta: Vee
Thư Niệm nhìn viên kẹo trong tay, cùng với viên trong tay anh. Sau đó, lại ngước mắt lên nhìn anh, buồn bực hỏi: Đụng vào tay thì có gì mà phải bồi thường?
Tạ Như Hạc không trả lời.
Thư NIệm không có nhận viên kẹo trong tay anh, cũng không tiếp tục nói chuyện vừa rồi. Cô thu tay về, xé giấy bọc, đem kẹo bỏ vào trong miệng: Viên đó cho anh ăn.
Hai người vào trong nhà.
Tạ Như Hạc cúi đầu, nhìn tay mình, nắm chặt tay lại. Phía trên tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ của tay cô.
Tâm tình anh bỗng nhiên trở nên cực tốt.
Từ cửa trước đi vào phòng khách.
Phương Văn Thừa đang ngôi trên ghế sa lon, sắc mặt nặng nề, giống như trải qua chuyện gì đau đớn. Chú ý được bọn họ đã trở lại, hắn lập tức đứng lên, thoáng lộ một nụ cười xấu hổ.
Thư Niệm lên tiếng chào hỏi.
Phương Văn Thừa còn đang định bày ra biểu lộ tự trách với Tạ Như Hạc, miễn cưỡng hướng tới Thư Niệm cười cười: Thư tiểu thư đã tới.
Tạ Như Hạc bỗng nhiên mở miệng: Phương Văn Thừa.
Phương Văn Thừa lập tức nhìn về phía anh, hết sức lễ phép đàng hoàng: Thầy có chuyện gì không?
Tạ Như Hạc kéo khóe miệng, giống như là bởi vì có người khác ở đây, giọng nói của anh không mang theo lưỡi dao sắc bén, thậm chí có điểm ôn nhu, cười như không cười: Lần cuối cùng.
.... Sống lưng Phương Văn Thừa đột nhiên lạnh toát, rõ ràng đại khái bởi vì chuyện của Từ Trạch Nguyên: Được, tôi biết rồi.
Nhận ra không khí giữa bọn họ, Thư Niệm cảm thấy có chút quái dị, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Rất nhanh, Phương Văn Thừa bị Tạ Như Hạc phân phó mấy chuyện, sau đó liền đi khỏi. Thời gian cũng đã đến, Thư Niệm đi theo Tạ Như Hạc vào chỗ thu âm.
Vừa tiến vào trạng thái làm việc, Thư Niệm thì sẽ đúng đắn kêu Tạ Như Hạc Thầy , tựa hồ cũng không hy vọng anh cho cô bất kỳ ưu đãi gì. Thỉnh thoảng, giọng của anh cứng rắn một chút, cô cũng chỉ sẽ ảo não suy nghĩ đến vài chỗ không làm tốt của mình.
Ở trong phòng ghi âm, bọn họ rất ít trò chuyện riêng.
Chẳng qua thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu.
Thư Niệm vào phòng ghi âm, đi tới trước micro đeo tai nghe lên. Cô điều chỉnh trạng thái một chút, hắng giọng một cái, Một khắc sau đó, tai nghe đột nhiên truyền tới giọng nói của Tạ Như Hạc: Thư Niệm.
Thư Niệm gật đầu: Thầy, tôi đã chuẩn bị xong.
Tạ Như Hạc từ trong phòng điều khiển nhìn cô, trầm mặc mấy giây, nói: Trước hết nghe một chút nhạc đệm.
Được.
Bên tai nhanh chóng vang lên nhịp điệu, xen lẫn giọng nói của Tạ Như Hạc, hơi có vẻ bình tĩnh, giống như chẳng qua cùng cô tán gẫu một chút: Em ngày hôm qua hỏi Phương Văn Thừa về chuyện của tôi?
... Thư Niệm trong nháy mắt tỉnh táo lại, có chút lúng túng: Trợ lý Phương nói với anh sao?
Bình thường báo cáo với tôi.
Thư Niệm không nhìn anh, giọng nói nhỏ lại: Ừm...
Tạ Như Hạc nói: Tại sao không trực tiếp hỏi tôi?
Thư Niệm không biết nên giải thích thế nào, nhỏ giọng nói: Thật xin lỗi, tôi không nên làm vậy.
Tạ Như Hạc dừng lại, nghi ngờ hỏi: Tại sao em phải nói xin lỗi?
... Anh mới vừa nãy chẳng lẽ không phải đang trách cô sao?
Em có thể trực tiếp hỏi tôi. Vẻ mặt của Tạ Như Hạc nghiêm túc: Không cần phải hỏi những người khác.
Thư Niệm theo bản năng gật đầu một cái: Được.
An tĩnh mấy giây.
Tạ Như Hạc lại đột nhiên gọi cô: Thư Niệm.
Sao thế?
Tôi sẽ cố gắng kiên trì.
Thư Niệm sững sốt một chút, khó hiểu nhưng lại nhớ tới ngày hôm qua cô cùng Phương Văn Thừa nói câu kia – Anh phải khiến anh ấy giữ vững tinh thần.
Nhìn ra tấm kính trong suốt, Tạ Như Hạc đang ngồi dưới ánh đèn. Hàng mi đen dài dưới ánh sáng trong căn phòng tạo nên một lớp bóng mờ, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, con ngươi màu đen sáng rực.
Anh nhìn cô, giống như đang nói đến bản cam kết quan trọng nào đó vậy.
Thư Niệm nhìn anh, khóe miệng cong lên: Được.
———
Cái câu Ghi chép một ca khúc, bình thường chỉ cần một hai giờ trong miệng Phương Văn Thừa, hoàn toàn không thể áp dụng vào Thư Niệm. Cô xài hơn một tuần lễ, mới rốt cục ghi âm xong bài hát.
Cuối cùng cũng tới ngày đó, ghi âm xong, Thư Niệm nể tình Tạ Như Hạc ở lại ăn cơm tối.
Là Phương Văn Thừa nói.
Mấy ngày nay, Thư Niệm vậy mà cứ bảy giờ tối mới về, sau đó Phương Văn Thừa dựa theo phân phó của Tạ Như Hạc, lái xe đưa cô về nhà. Thư NIệm cùng hắn dần dần quen thuộc, không có không thân thiết như lúc mới gặp mặt.
THư Niệm vốn đang là muốn cự tuyệt.
Nhưng ánh mắt của cô liếc một cái, đột nhiên chú ý tới Tạ Như Hạc đang cúi đầu, cùng với hình ảnh lúc trước anh cô độc ngồi ăn trước bàn ăn, Thư Niệm liền đồng ý.
Ba người ăn cơm tối.
Thư Niệm lúc ăn cơm không nói lời nào, Tạ Như Hạc bản thân ít nói, lúc ăn cơm càng trầm mặc, trên bàn ăn chỉ còn dư lại Phương Văn Thừa.
Vốn là Tạ Như Hạc cũng bởi vì người này mà âm trầm, mà người này còn không có chút tự biết, một mực tạo cho mình có cảm giác tồn tại. Anh dừng đũa, nhẹ nhàng hỏi: Cậu trước kia cũng nói nhiều như vậy?
Phương Văn Thừa lập tức ngậm miệng.
Thư Niệm ngồi một bên, nhìn Tạ Như Hạc khi dễ Phương Văn Thừa, có chút buồn cười.
Sau khi cơm nước xong, Thư Niệm cũng không nán lại nữa. Phương Văn Thừa mở cửa đi ra trước, cô đi theo phía sau, nói tạm biệt với Tạ Như Hạc. Cô chưa kịp đóng cửa, Tạ Như Hạc đột nhiên gọi cô lại: Thư Niệm.
Thư Niệm quay đầu.
Tạ Như Hạc nhìn cô, nói: Có rãnh rỗi thì liền lạc.
————
Công việc đã hoàn thành, Thư Niệm cũng không cần phải mỗi ngày đi đến nhà Tạ Như Hạc. Lại trở về trước đây, mỗi ngày đến các nhà thu âm trong thành phố để trôi hết ngày.
Diễn viên lồng tiếng không có kỳ nghỉ cố định, vốn là mấy ngày Nguyên Đán này, cô cũng định ở trong phòng thu âm. Nhưng là lúc trước đã hoàn toàn bị cảm mạo, bởi vì khí lạnh mùa đông.
May mắn là Thư Niệm mấy ngày nay cũng chẳng có công việc gì, dứt khoát ở nhà tĩnh dưỡng.
Ngày 31 chạng vạng tối, Thư Niệm ra khỏi nhà, định đi siêu thị mua chút đồ dùng hằng ngày.
Nhà cô kế bên là một siêu thị, rất gần, đi tới đại khái là rất ngắn.
Lúc này mặt trời vẫn chưa hoàn toàn xuống núi, nửa bầu trời nhuộm đỏ, sắc thái như vẩy mực, vẫn có chút ánh nắng chiếu lên người, nhưng lại không có chút ấm áp. Nhiệt độ không khí gần đây đã dưới âm mười độ rồi, khí lạnh giọng như có thể xuyên qua lớp quần áo dày cộp, thấm vào tận xương tủy.
Thư Niệm cố gắng sưởi ấm, cúi đầu nhàm chán đếm bước chân.
Còn không đếm tới một trăm, Thư Niệm lại nghe có người kêu tên cô.
Là giọng nữ, giọng có chút không xác định: Là Thư Niệm sao?
Thư Niệm theo âm thanh mà nhìn lại, không chỉ một người, chừng cả năm sáu, đều là người quen. Mới vừa kêu cô chính là người ít ngày trước điện thoại cho cô Nguyễn Hi Đồng.
Từ Trạch Nguyên cũng ở đây, đứng sau cùng với một người nữa.
Nguyễn Hi Đồng tựa như đã không nhớ nổi thái độ của Thư Niệm trong điện thoại mấy ngày trước, vẫn nở nụ cười với cô: Thật sự là cậu? Đã lâu không gặp, cậu cũng không thay đổi gì nhỉ?
Thư Niệm hướng cô bạn gật đầu một cái, cũng không biết nên nói cái gì.
Bên cạnh một nữ sinh hỏi: Cậu định đi làm gì à?
Thư Niệm thành thực nói: Siêu thị.
Chúng tớ bây giờ cũng đi mua đồ, chuẩn bị đi đến trường cũ đốt lửa trại. Nguyễn Hi Đồng mời cô, Chính là tớ lúc trước gọi điện thoại cho cậu nói bạn học tụ họp, cậu cũng cùng đi đi.
Không được. Thư Niệm trực tiếp cự tuyệt, Các cậu chơi vui vẻ.
Thật không tới sao? Nguyễn Hi Đồng vẫn còn khuyên, Không chỉ bọn tớ đi, những người khác đều đã đến trường cũ rồi, bọn tớ chỉ là ra mua đồ.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Từ Trạch Nguyên đột nhiên lên tiếng: Cậu ấy không muốn đi cũng sẽ không đi, Nguyễn Hi Đồng cậu khuyên cái gì?
....
Trong nháy mắt, cuộc trò chuyện trở nên tẻ nhạt.
Thư Niệm nhấp mím môi, lập lại một lần nữa: Các cậu chơi vui vẻ.
Sau đó liền tiếp tục đi tiếp tới siêu thị.
Phía sau vẫn có người theo sau, Thư Niệm mơ hồ có thể nghe được giọng nói tức giận Nguyễn Hi Đồng: Ban đầu không phải chính cậu nói chia tay? Bây giờ nổi giận với ai? Bệnh à!
Thư Niệm đi tiếp mấy bước, quay đầu: Cậu có chuyện gì?
Từ Trạch Nguyên đem vành nón nâng cao lên một chút, thở một hơi ra: Tớ đưa cậu đi.
Thư Niệm nói: Không cần.
Từ Trạch Nguyên kiên trì nói: Tớ đưa cậu đi.
Thư Niệm vẫn kiên quyết: Cậu nên trở về đi.
Từ Trạch Nguyên đứng tại chỗ không động tĩnh, nhìn cô.
Thư Niêm không cùng hắn giằng co, quay đầu tiếp tục đi.
Từ Trạch Nguyên đi theo phía sau cô, bất thình lình nói một câu: Cậu cùng thầy A Hạc ở cùng một chỗ?
Thư Niềm dừng lại, không trả lời.
Cái phản ứng này của cô, với Từ Trạch Nguyên chính là ngầm thừa nhận. Hắn cũng trầm mặc lại, sau một lúc lâu lại nói: Thư Niệm, sau đó tớ có đi tìm cậu.
Từ Trạch Nguyên thật không có nghĩ tới, khi đó hắn nói chia tay, đối với Thư Niệm có ảnh hưởng lớn như vậy.
Cô bị ba mẹ kêu về nhà, xin một kì nghỉ dài hạn, không có tới trường học nữa. Còn dọn nhà, gọi điện thoại cho cô vĩnh viễn không nhận, không người nào có thể liên lạc với cô.
Giống như là bốc hơi rời khỏi nhân gian vậy.
Thư Niệm nghi ngờ hỏi: Cậu tìm tôi làm gì?
Từ Trạch Nguyên rũ mắt xuống: Tớ.. có phải không nên nói lời chia tay với cậu hay không?
Nghe vậy, Thư Niệm nhìn hắn: Cậu bởi vì chuyện này mà áy náy sao?
...
Không cần. Thư Niệm không để ý nhiều, Thích thì ở chung một chỗ, không thích liền chia tay, chuyện rất bình thường. Đây là quyền lợi của cậu, cậu muốn lúc nào nói đều có thể.
...Tớ không phải không thích. Từ Trạch Nguyên siết chặt tay, lấy hết dũng khí nói: Thư Niệm, tớ hối hận.
Lời vừa ra khỏi miệng, Từ Trạch Nguyên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy dũng khí trong nháy mắt được lan đầy toàn bộ lồng ngực, hắn nhìn Thư Niệm, khẩn trương lặp lại: Tớ hối hận.
Bên cạnh ánh sáng mờ tối, bóng đèn chợt lóe một cái. Làn gió cuốn bùn cát, xoay một vòng trên đất. Có thể nghe được tiếng âm thanh của xe, xa xa có tiếng các cặp tình nhân đang cười, lá cây vang lên xào xạc.
Một khắc sau, điện thoại Thư Niệm reo lên, rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói câu Tôi nhận điện thoại. , liền nhấc máy.
Là Tạ Như Hạc.
Giọng nói của anh có chút trầm thấp, tâm tình tựa hồ không tốt lắm: Thư Niệm, em có rảnh không?
Thư Niệm ừ một tiếng: Có, sao thế?
Tạ Như Hạc trầm mặc một chút, nói Tôi đang làm vật lý trị liệu.
Thư Niệm nói: Ừ, vậy thì tốt.
Lại trầm mặc một chút, Tạ Như Hạc đột nhiên nói: Hôm nay là ngày 31 tháng 12.
(Vee: không liên quan cơ mà chúc mừng sinh nhật muộn nhé A Hạc <33)
Thư NIệm vốn muốn nói mình biết, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên dừng lại, nhớ ra cái gì đó.
Ngày 31 tháng 12
...Sinh nhật của Tạ Như Hạc
Sau đó, Tạ Như Hạc nhẹ giọng hỏi cô: Em có muốn ăn bánh ngọt không?
Thư Niệm chột dạ siết chặt ống tay áo, một hồi cũng không biết nên làm sao đáp lại, sau một lúc lâu mới nói: Anh muốn ăn sao?
Ừ...
Âm thanh của anh nghe không ra là đang vui hay giận.
Thư Niệm liếm liếm môi, chần chờ nói: Tôi mua cho anh nhé?
[21:31 4.1.2019]
Thư Niệm nhìn viên kẹo trong tay, cùng với viên trong tay anh. Sau đó, lại ngước mắt lên nhìn anh, buồn bực hỏi: Đụng vào tay thì có gì mà phải bồi thường?
Tạ Như Hạc không trả lời.
Thư NIệm không có nhận viên kẹo trong tay anh, cũng không tiếp tục nói chuyện vừa rồi. Cô thu tay về, xé giấy bọc, đem kẹo bỏ vào trong miệng: Viên đó cho anh ăn.
Hai người vào trong nhà.
Tạ Như Hạc cúi đầu, nhìn tay mình, nắm chặt tay lại. Phía trên tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ của tay cô.
Tâm tình anh bỗng nhiên trở nên cực tốt.
Từ cửa trước đi vào phòng khách.
Phương Văn Thừa đang ngôi trên ghế sa lon, sắc mặt nặng nề, giống như trải qua chuyện gì đau đớn. Chú ý được bọn họ đã trở lại, hắn lập tức đứng lên, thoáng lộ một nụ cười xấu hổ.
Thư Niệm lên tiếng chào hỏi.
Phương Văn Thừa còn đang định bày ra biểu lộ tự trách với Tạ Như Hạc, miễn cưỡng hướng tới Thư Niệm cười cười: Thư tiểu thư đã tới.
Tạ Như Hạc bỗng nhiên mở miệng: Phương Văn Thừa.
Phương Văn Thừa lập tức nhìn về phía anh, hết sức lễ phép đàng hoàng: Thầy có chuyện gì không?
Tạ Như Hạc kéo khóe miệng, giống như là bởi vì có người khác ở đây, giọng nói của anh không mang theo lưỡi dao sắc bén, thậm chí có điểm ôn nhu, cười như không cười: Lần cuối cùng.
.... Sống lưng Phương Văn Thừa đột nhiên lạnh toát, rõ ràng đại khái bởi vì chuyện của Từ Trạch Nguyên: Được, tôi biết rồi.
Nhận ra không khí giữa bọn họ, Thư Niệm cảm thấy có chút quái dị, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Rất nhanh, Phương Văn Thừa bị Tạ Như Hạc phân phó mấy chuyện, sau đó liền đi khỏi. Thời gian cũng đã đến, Thư Niệm đi theo Tạ Như Hạc vào chỗ thu âm.
Vừa tiến vào trạng thái làm việc, Thư Niệm thì sẽ đúng đắn kêu Tạ Như Hạc Thầy , tựa hồ cũng không hy vọng anh cho cô bất kỳ ưu đãi gì. Thỉnh thoảng, giọng của anh cứng rắn một chút, cô cũng chỉ sẽ ảo não suy nghĩ đến vài chỗ không làm tốt của mình.
Ở trong phòng ghi âm, bọn họ rất ít trò chuyện riêng.
Chẳng qua thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu.
Thư Niệm vào phòng ghi âm, đi tới trước micro đeo tai nghe lên. Cô điều chỉnh trạng thái một chút, hắng giọng một cái, Một khắc sau đó, tai nghe đột nhiên truyền tới giọng nói của Tạ Như Hạc: Thư Niệm.
Thư Niệm gật đầu: Thầy, tôi đã chuẩn bị xong.
Tạ Như Hạc từ trong phòng điều khiển nhìn cô, trầm mặc mấy giây, nói: Trước hết nghe một chút nhạc đệm.
Được.
Bên tai nhanh chóng vang lên nhịp điệu, xen lẫn giọng nói của Tạ Như Hạc, hơi có vẻ bình tĩnh, giống như chẳng qua cùng cô tán gẫu một chút: Em ngày hôm qua hỏi Phương Văn Thừa về chuyện của tôi?
... Thư Niệm trong nháy mắt tỉnh táo lại, có chút lúng túng: Trợ lý Phương nói với anh sao?
Bình thường báo cáo với tôi.
Thư Niệm không nhìn anh, giọng nói nhỏ lại: Ừm...
Tạ Như Hạc nói: Tại sao không trực tiếp hỏi tôi?
Thư Niệm không biết nên giải thích thế nào, nhỏ giọng nói: Thật xin lỗi, tôi không nên làm vậy.
Tạ Như Hạc dừng lại, nghi ngờ hỏi: Tại sao em phải nói xin lỗi?
... Anh mới vừa nãy chẳng lẽ không phải đang trách cô sao?
Em có thể trực tiếp hỏi tôi. Vẻ mặt của Tạ Như Hạc nghiêm túc: Không cần phải hỏi những người khác.
Thư Niệm theo bản năng gật đầu một cái: Được.
An tĩnh mấy giây.
Tạ Như Hạc lại đột nhiên gọi cô: Thư Niệm.
Sao thế?
Tôi sẽ cố gắng kiên trì.
Thư Niệm sững sốt một chút, khó hiểu nhưng lại nhớ tới ngày hôm qua cô cùng Phương Văn Thừa nói câu kia – Anh phải khiến anh ấy giữ vững tinh thần.
Nhìn ra tấm kính trong suốt, Tạ Như Hạc đang ngồi dưới ánh đèn. Hàng mi đen dài dưới ánh sáng trong căn phòng tạo nên một lớp bóng mờ, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, con ngươi màu đen sáng rực.
Anh nhìn cô, giống như đang nói đến bản cam kết quan trọng nào đó vậy.
Thư Niệm nhìn anh, khóe miệng cong lên: Được.
———
Cái câu Ghi chép một ca khúc, bình thường chỉ cần một hai giờ trong miệng Phương Văn Thừa, hoàn toàn không thể áp dụng vào Thư Niệm. Cô xài hơn một tuần lễ, mới rốt cục ghi âm xong bài hát.
Cuối cùng cũng tới ngày đó, ghi âm xong, Thư Niệm nể tình Tạ Như Hạc ở lại ăn cơm tối.
Là Phương Văn Thừa nói.
Mấy ngày nay, Thư Niệm vậy mà cứ bảy giờ tối mới về, sau đó Phương Văn Thừa dựa theo phân phó của Tạ Như Hạc, lái xe đưa cô về nhà. Thư NIệm cùng hắn dần dần quen thuộc, không có không thân thiết như lúc mới gặp mặt.
THư Niệm vốn đang là muốn cự tuyệt.
Nhưng ánh mắt của cô liếc một cái, đột nhiên chú ý tới Tạ Như Hạc đang cúi đầu, cùng với hình ảnh lúc trước anh cô độc ngồi ăn trước bàn ăn, Thư Niệm liền đồng ý.
Ba người ăn cơm tối.
Thư Niệm lúc ăn cơm không nói lời nào, Tạ Như Hạc bản thân ít nói, lúc ăn cơm càng trầm mặc, trên bàn ăn chỉ còn dư lại Phương Văn Thừa.
Vốn là Tạ Như Hạc cũng bởi vì người này mà âm trầm, mà người này còn không có chút tự biết, một mực tạo cho mình có cảm giác tồn tại. Anh dừng đũa, nhẹ nhàng hỏi: Cậu trước kia cũng nói nhiều như vậy?
Phương Văn Thừa lập tức ngậm miệng.
Thư Niệm ngồi một bên, nhìn Tạ Như Hạc khi dễ Phương Văn Thừa, có chút buồn cười.
Sau khi cơm nước xong, Thư Niệm cũng không nán lại nữa. Phương Văn Thừa mở cửa đi ra trước, cô đi theo phía sau, nói tạm biệt với Tạ Như Hạc. Cô chưa kịp đóng cửa, Tạ Như Hạc đột nhiên gọi cô lại: Thư Niệm.
Thư Niệm quay đầu.
Tạ Như Hạc nhìn cô, nói: Có rãnh rỗi thì liền lạc.
————
Công việc đã hoàn thành, Thư Niệm cũng không cần phải mỗi ngày đi đến nhà Tạ Như Hạc. Lại trở về trước đây, mỗi ngày đến các nhà thu âm trong thành phố để trôi hết ngày.
Diễn viên lồng tiếng không có kỳ nghỉ cố định, vốn là mấy ngày Nguyên Đán này, cô cũng định ở trong phòng thu âm. Nhưng là lúc trước đã hoàn toàn bị cảm mạo, bởi vì khí lạnh mùa đông.
May mắn là Thư Niệm mấy ngày nay cũng chẳng có công việc gì, dứt khoát ở nhà tĩnh dưỡng.
Ngày 31 chạng vạng tối, Thư Niệm ra khỏi nhà, định đi siêu thị mua chút đồ dùng hằng ngày.
Nhà cô kế bên là một siêu thị, rất gần, đi tới đại khái là rất ngắn.
Lúc này mặt trời vẫn chưa hoàn toàn xuống núi, nửa bầu trời nhuộm đỏ, sắc thái như vẩy mực, vẫn có chút ánh nắng chiếu lên người, nhưng lại không có chút ấm áp. Nhiệt độ không khí gần đây đã dưới âm mười độ rồi, khí lạnh giọng như có thể xuyên qua lớp quần áo dày cộp, thấm vào tận xương tủy.
Thư Niệm cố gắng sưởi ấm, cúi đầu nhàm chán đếm bước chân.
Còn không đếm tới một trăm, Thư Niệm lại nghe có người kêu tên cô.
Là giọng nữ, giọng có chút không xác định: Là Thư Niệm sao?
Thư Niệm theo âm thanh mà nhìn lại, không chỉ một người, chừng cả năm sáu, đều là người quen. Mới vừa kêu cô chính là người ít ngày trước điện thoại cho cô Nguyễn Hi Đồng.
Từ Trạch Nguyên cũng ở đây, đứng sau cùng với một người nữa.
Nguyễn Hi Đồng tựa như đã không nhớ nổi thái độ của Thư Niệm trong điện thoại mấy ngày trước, vẫn nở nụ cười với cô: Thật sự là cậu? Đã lâu không gặp, cậu cũng không thay đổi gì nhỉ?
Thư Niệm hướng cô bạn gật đầu một cái, cũng không biết nên nói cái gì.
Bên cạnh một nữ sinh hỏi: Cậu định đi làm gì à?
Thư Niệm thành thực nói: Siêu thị.
Chúng tớ bây giờ cũng đi mua đồ, chuẩn bị đi đến trường cũ đốt lửa trại. Nguyễn Hi Đồng mời cô, Chính là tớ lúc trước gọi điện thoại cho cậu nói bạn học tụ họp, cậu cũng cùng đi đi.
Không được. Thư Niệm trực tiếp cự tuyệt, Các cậu chơi vui vẻ.
Thật không tới sao? Nguyễn Hi Đồng vẫn còn khuyên, Không chỉ bọn tớ đi, những người khác đều đã đến trường cũ rồi, bọn tớ chỉ là ra mua đồ.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Từ Trạch Nguyên đột nhiên lên tiếng: Cậu ấy không muốn đi cũng sẽ không đi, Nguyễn Hi Đồng cậu khuyên cái gì?
....
Trong nháy mắt, cuộc trò chuyện trở nên tẻ nhạt.
Thư Niệm nhấp mím môi, lập lại một lần nữa: Các cậu chơi vui vẻ.
Sau đó liền tiếp tục đi tiếp tới siêu thị.
Phía sau vẫn có người theo sau, Thư Niệm mơ hồ có thể nghe được giọng nói tức giận Nguyễn Hi Đồng: Ban đầu không phải chính cậu nói chia tay? Bây giờ nổi giận với ai? Bệnh à!
Thư Niệm đi tiếp mấy bước, quay đầu: Cậu có chuyện gì?
Từ Trạch Nguyên đem vành nón nâng cao lên một chút, thở một hơi ra: Tớ đưa cậu đi.
Thư Niệm nói: Không cần.
Từ Trạch Nguyên kiên trì nói: Tớ đưa cậu đi.
Thư Niệm vẫn kiên quyết: Cậu nên trở về đi.
Từ Trạch Nguyên đứng tại chỗ không động tĩnh, nhìn cô.
Thư Niêm không cùng hắn giằng co, quay đầu tiếp tục đi.
Từ Trạch Nguyên đi theo phía sau cô, bất thình lình nói một câu: Cậu cùng thầy A Hạc ở cùng một chỗ?
Thư Niềm dừng lại, không trả lời.
Cái phản ứng này của cô, với Từ Trạch Nguyên chính là ngầm thừa nhận. Hắn cũng trầm mặc lại, sau một lúc lâu lại nói: Thư Niệm, sau đó tớ có đi tìm cậu.
Từ Trạch Nguyên thật không có nghĩ tới, khi đó hắn nói chia tay, đối với Thư Niệm có ảnh hưởng lớn như vậy.
Cô bị ba mẹ kêu về nhà, xin một kì nghỉ dài hạn, không có tới trường học nữa. Còn dọn nhà, gọi điện thoại cho cô vĩnh viễn không nhận, không người nào có thể liên lạc với cô.
Giống như là bốc hơi rời khỏi nhân gian vậy.
Thư Niệm nghi ngờ hỏi: Cậu tìm tôi làm gì?
Từ Trạch Nguyên rũ mắt xuống: Tớ.. có phải không nên nói lời chia tay với cậu hay không?
Nghe vậy, Thư Niệm nhìn hắn: Cậu bởi vì chuyện này mà áy náy sao?
...
Không cần. Thư Niệm không để ý nhiều, Thích thì ở chung một chỗ, không thích liền chia tay, chuyện rất bình thường. Đây là quyền lợi của cậu, cậu muốn lúc nào nói đều có thể.
...Tớ không phải không thích. Từ Trạch Nguyên siết chặt tay, lấy hết dũng khí nói: Thư Niệm, tớ hối hận.
Lời vừa ra khỏi miệng, Từ Trạch Nguyên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy dũng khí trong nháy mắt được lan đầy toàn bộ lồng ngực, hắn nhìn Thư Niệm, khẩn trương lặp lại: Tớ hối hận.
Bên cạnh ánh sáng mờ tối, bóng đèn chợt lóe một cái. Làn gió cuốn bùn cát, xoay một vòng trên đất. Có thể nghe được tiếng âm thanh của xe, xa xa có tiếng các cặp tình nhân đang cười, lá cây vang lên xào xạc.
Một khắc sau, điện thoại Thư Niệm reo lên, rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói câu Tôi nhận điện thoại. , liền nhấc máy.
Là Tạ Như Hạc.
Giọng nói của anh có chút trầm thấp, tâm tình tựa hồ không tốt lắm: Thư Niệm, em có rảnh không?
Thư Niệm ừ một tiếng: Có, sao thế?
Tạ Như Hạc trầm mặc một chút, nói Tôi đang làm vật lý trị liệu.
Thư Niệm nói: Ừ, vậy thì tốt.
Lại trầm mặc một chút, Tạ Như Hạc đột nhiên nói: Hôm nay là ngày 31 tháng 12.
(Vee: không liên quan cơ mà chúc mừng sinh nhật muộn nhé A Hạc <33)
Thư NIệm vốn muốn nói mình biết, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên dừng lại, nhớ ra cái gì đó.
Ngày 31 tháng 12
...Sinh nhật của Tạ Như Hạc
Sau đó, Tạ Như Hạc nhẹ giọng hỏi cô: Em có muốn ăn bánh ngọt không?
Thư Niệm chột dạ siết chặt ống tay áo, một hồi cũng không biết nên làm sao đáp lại, sau một lúc lâu mới nói: Anh muốn ăn sao?
Ừ...
Âm thanh của anh nghe không ra là đang vui hay giận.
Thư Niệm liếm liếm môi, chần chờ nói: Tôi mua cho anh nhé?
[21:31 4.1.2019]
/87
|