Edit: Na ~ Beta: Vee
Bởi vì lời nói của anh, Thư Niệm trầm mặc một lúc, không vì lời này của anh mà cãi nhau, cảm thấy mình chủ động nhắc đến chiều cao của mình quả thật là tự rước lấy nhục, nhưng cũng không vì vậy mà tức giận.
Mặc dù cảm thấy có chút mất thể diện, tâm tình Thư Niệm đang tốt nên cô làm như không thề nghe những gì anh nói.
Phòng lớn như vậy, trong nháy mắt liền yên tĩnh lại.
Chỉ có thể nghe được giọng nói của bác sĩ thỉnh thoảng nhắc nhở.
Thư Niệm không giúp được gì, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
Cô không biết cảm giác khi Tạ Như Hạc làm phục hồi chức năng bây giờ như thế nào?
Có thấy đau không?
Có những lúc đột nhiên anh toát ra những cảm xúc bi quan chán đời, không muốn tìm lí do để kiên trì tiếp, có phải cảm thấy mình bỏ ra nhiều công sức, cố gắng như vậy, nhưng lại vẫn chưa tìm kết quả mong muốn.
Đó là tâm trạng vô lực, mất hy vọng.
Thư Niệm siết chặt tay, kêu anh: Tạ Như Hạc.
Tạ Như Hạc hơi thở hổn hển, trán đầy mồ hôi: Ừ?
Chờ sau khi đứng dậy được, anh có chuyện gì muốn làm không?
Nghe vậy, Tạ Như Hạc nhìn cô, mồ hôi từ trán dọc xuống theo gò má, rồi lại từ cằm rơi xuống. Có lẽ bởi vì nóng, gò má của anh có chút hồng, ánh mắt bị nhuộm mồ hôi mà tỏa sáng.
Anh thành thật trả lời: Có.
Thư Niệm hỏi: Anh muốn làm gì?
Tạ Như Hạc không lên tiếng, chẳng qua yên lặng nhìn cô. Rõ ràng đứng ở chỗ cao, có chiều cao làm ưu thế, khi ánh mắt nhìn cô, lại không có bất kỳ cảm giác chèn ép nào.
Thư Niệm cũng không thèm để ý sự yên lặng của anh.
Đến lúc đó, Nói đến đây, Thư Niệm nhón chân vỗ vai anh một cái, giống như đang an ủi, nhìn lại cảm thấy đang trọng nghĩa, Tôi có thể cùng anh.
Nghe cô nói vậy, Tạ Như Hạc cong khóe môi, cặp mặt đào hoa thoáng híp lại, sau đó mặt mũi giãn ra. Lần này anh không giống như những lúc trước, từng chữ mãi mới nói ra.
Bởi vì đang thở dốc, thanh âm mấy phần quyến rũ, mang mang theo hơi thở mát lạnh.
Một lời đã định. Anh nói.
————
Chờ Tạ Như Hạc xong phần khôi phục chân hôm nay, kim đồng hồ cũng đúng lúc chỉ mười giờ.
Thư Niệm cùng anh trở lại tầng mười sáu, chuẩn bị cầm đồ về nhà.
Đại khái là bởi năm mới tới, bên ngoài sẽ bắn pháo bông, phát ra âm thanh náo nhiệt. Bầu trời sáng choang, phát ra ánh sáng nở rộ trong màn đêm. Nơi này là tầng cao, tầm nhìn rất tốt, có thể thấy rõ thành phố lúc nửa đêm.
Thư Niệm nhìn một hồi, không nán lại nữa: Vậy tôi về nhé?
Tạ Như Hạc không có lý do gì để giữ cô ở lại lâu như vậy, gật đầu: Chú ý an toàn.
Thư Niệm gật đầu, lại nói một lần nữa: Sinh nhật vui vẻ.
Ừ.
Nhưng cũng không phải Thư Niệm tự một mình trở về. Vẫn giống như lần trước, Phương Văn Thừa lái xe đưa cô về nhà.
Hai người đi tới cửa, thay giày xong, đang chuẩn bị ra cửa, Tạ Như Hạc bỗng nhiên từ phòng khách đi tới, tay xách một bịch đồ.
Thư Niệm trừng mắt nhìn: Sao thế?
Hắn đưa đồ trên tay cho Thư Niệm.
Thư Niệm hơi ngây người, cúi đầu nhìn một cái, phát hiện là đây là đồ mà Phương Văn Thừa lúc nãy mang về.
Tạ Như Hạc nói: Cho em.
Thư Niệm nhận lấy, không kịp phản ứng: Cái gì thế?
Túi không coi là quá nhỏ, xốc một chút còn có cảm nhận cân nặng của đồ vật, hình như có không ít đồ. Bịch đồ không trong suốt, cô cũng không đoán ra thứ bên trong là gì.
Tạ Như Hạc không giấu, thành thực nói: Thuốc cảm mạo.
...
———
Mặc dù Thư Niệm nói với anh là mình gần đây bị cảm mạo, nhưng Tạ Như Hạc vô cớ lại đưa cho cô một đống thuốc cảm mạo như vậy, cô cũng không nghĩ ra lý do, chỉ có thể xem đồ vật này là quà tặng năm mới.
Nếu tính như vậy, cô trừ hôm nay tặng Tạ Như Hạc một bánh ngọt, nhưng cũng chẳng giọng quà tặng cho anh gì cả.
Ngược lại, anh lại tặng quà cho cô vào sinh nhật của mình.
Thư Niệm có chút áy náy, tính toán mấy ngày sau mua cho anh món quà. Cô lên xe, do dự hỏi Phương Văn Thừa: Tạ Như Hạc có thích thứ gì không?
Phương Văn Thừa chạy xe: Đồ yêu thích sao?
Đúng.
Không có nghe anh ấy đề cập tới. Phương Văn Thừa đau đầu suy nghĩ một trận, rất nhanh liền kết luận, Thầy cái gì mà chẳng thiếu, anh ấy muốn thứ gì, liền có thể tự mua lấy.
À.. Thư Niệm buồn bực gãi đầu một cái, Vậy nếu tôi mua quà tặng cho anh ấy, mua thứ gì tương đối thích hợp?
Vừa vặn là đèn đỏ, Phương Văn Thừa dừng xe, nhìn cô khoát tay một cái.
Không cần phải mua.
Không cần sao...
Đúng vậy. Phương Văn Thừa nghiêm túc nói Trước khi sinh nhật của thầy, Quý lão tiên sinh nói tặng anh ấy một căn hộ, anh ấy cũng cự tuyệt. Anh ấy không thích nhận đồ của người khác
...
Không cần phí sức vì cái này. Phương Văn Thừa thở dài, vô tình đổi cách xưng hô với Tạ Như Hạc, Thiếu gia, người này, có chút vui giận bất thường, nói không chừng cô tặng quà cho anh ấy, anh ấy còn mất hứng.
Thư Niệm nghe hắn gọi Tạ Như Hạc Thiếu gia , giờ phút này cũng biết hắn đang nói tới ai. Cô có chút lời mờ, giải thích: Nhưng tôi sẽ không đưa món gì kì lạ đâu.
Vậy cũng không chắc. Phương Văn Thừa làm bộ như người từng trải, kinh nghiệm dày đặc, Dù sao thì là, chỉ làm chuyện nên làm. Thiếu gia không yêu cầu gì, tốt nhất không nên chủ động đi làm.
Thư Niệm bị hắn nói cũng thật không dám đưa, Nhưng không đưa như vậy thì có phải không tốt lắm không?
Sẽ không.
Thư Niệm có chút vướng mắc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện xung quanh đường có chút xa lạ, do dự hỏi: Anh có phải đã đi qua trạm tàu điện rồi không?
Đúng. Phương Văn Thừa nói, Bây giờ quá muộn, thiếu gia kêu tôi trực tiếp đưa cô về nhà.
Nếu đã vậy, Thư Niệm cũng không cự tuyệt, nói địa chỉ cho hắn.
Thư Niệm nhìn điện thoại một hồi, rất nhanh lại hỏi: Trợ lý Phương, anh làm trợ lý cho thầy A Hạc bao lâu rồi?
Tôi vốn là trợ lý của Quý lão tiên sinh. Phương Văn Thừa cũng không giấu, thành thực nói: Sau khi thiếu gia từ nước Pháp trở về, tôi liền trở thành trợ lý của anh ấy.
Ngược lại những gì cô nghĩ, chưa từng nghĩ có được câu trả lời như vậy, Thư Niệm hiếu kỳ nói: Đây coi như là đổi ông chủ sao?
Có thể.
Có thích nghi được không?
Khá tốt. Phương Văn Thừa cười một tiếng, Quý lão tiên sinh và thiếu gia đều tốt.
Thư Niệm hồi tưởng cách sống chung của hắn và Tạ Như Hạc, cũng không có vì lời này của hắn mà phát biểu thêm gì, chẳng qua là suy tính nếu mình có ông chủ như vậy thì có từ chức hay không.
Giống như là nhận ra được suy nghĩ của cô, Phương Văn Thừa liếc mắt một cái, sau đó hắng giọng một cái, vẻ mặt thoáng lại có tinh thần, Thật ra thì thiếu gia không hề giống như bề ngoại lạnh lùng như vậy, tâm tư của anh ấy rất nhạy cảm, cũng rất để ý người khác. Mặc dù tính khí không tốt, nhưng cũng sẽ không làm chuyện gì xấu, cũng chỉ có miệng lưỡi lợi hại một chút.
Thư Niệm đồng ý: Ừ.
Cô đang muốn nói một câu Tôi cũng cảm thấy vậy . Còn chưa nói, một lát sau, Phương Văn Thừa lại tiếp tục cảm khái: Trọng yếu nhất chính là, thiếu gia thật quá hào phóng, trả lương rất cao.
...
———
Bởi vì nói chuyện với Phương Văn Thừa, Thư Niệm đại khái có thể đoán được tại sao Tạ Như Hạc lại có thái độ không muốn làm quen với người khác.
Phương Văn Thừa đại khái chính là tính khí rất tốt, EQ thấp, rất trung thành, không biết tâng bốc người khác, nói ra là chọc người khác tức giận, nhưng cũng không nhận ra người ta tức giận vì lời đó.
Sau đó bọn họ cũng không trò chuyện nữa.
Phương Văn Thừa đưa Thư Niệm bên ngoài tiểu khu liền rời đi.
Thư Niệm đi tới nhà dưới lầu, vừa vặn thấy Hạ Hữu đã lâu không gặp từ bên trong đi ra. Hắn giống như là vừa mới tỉnh ngủ, tóc còn rối bời, trên mặt còn có vết tích vừa mới ngủ dậy, tùy tiện mặc quần áo trông lôi thôi lếch thếch.
Hạ Hữu ngáp một cái, cong khóe môi, nói linh tinh: Hẹn hò về rồi sao?
Thư Niệm không trả lời những lời này của hắn, hỏi: Anh muốn đi ra ngoài?
Đúng vậy. Hạ Hữu dùng sức lau mặt, giọng có chút tức giận, Mẹ nó chứ, vừa mới chợp mắt một chút.
Thư Niệm nghiêm túc nói: Vất vả rồi.
Được rồi. Hạ Hữu không chịu nổi kiểu nói chuyện này, nhấc chân đi về phía trước, rồi sau đó, hình như nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhắc nhở cô: Này.! Cô sắp tới chú ý một chút, gần đây có nhiều kẻ trộm vào nhà ăn cắp lắm đấy, buổi tối nhớ khóa cửa trước khi đi ngủ
Thư Niệm vội vàng gật đầu: Được, cám ơn anh.
Vào cửa nhà.
Bởi vì lời nói của Hạ Hữu, Thư Niệm lo lắng đề phòng cẩn thận mọi thứ, chắc chắn người khác không thể bước vào, cô mới miễn cưỡng yên tâm, ngồi trên ghế sa lon.
Thư Niệm mở túi đồ Tạ Như Hạc vừa mua cho cô, tùy tiện cầm một hộp, lật sách hướng dẫn xem một chút.
Chữ nhỏ dày đặc nhưng lại tỉ mỉ được đặt chung một chỗ, thấy có chút tốn sức.
Thư Niệm bất giácmất tinh thần, lúc lấy lại tinh thần, liền phát hiện đã gần kề 0 giờ ngày mai. Cô duỗi người, ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc, đến phòng tắm tắm.
Chờ Thư Niệm nằm dài trên giường, năm mới đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ.
Thư Niệm không quá mệt, muốn chơi điện thoại rồi đi ngủ. Cô mở điện thoại, lúc này mới phát hiện nhiều tin nhắn mới, phần nhiều chỉ có bốn chữ Chúc mừng năm mới , có thể nhìn ra là gửi tin nhắn chung.
Thư Niệm đọc từng cái rồi trả lời: 【Cảm ơn, năm mới vui vẻ】
Cho đến tin nhắn cuối cùng, Thư Niệm nhìn đồng hồ, không phải là đúng dịp hay là cố ý, vừa vặn đúng không giờ gửi tới.
Là của Tạ Như Hạc.
【Thư Niệm, năm mới vui vẻ.】
Là một năm mới, cũng có nghĩa cuộc sống lại lật sang trang mới.
Thư Niệm cong cong môi: 【Năm mới vui vẻ】
Sợ anh cho là tin nhắn gửi chung, Thư Niệm suy nghĩ một chút, lại đánh thêm một câu: 【Tạ Như Hạc】
Tạ Như Hạc: 【Sao thế?】
Nhìn tin nhắn, Thư Niệm đại khái có thể đoán được là anh đang hiểu lầm mình đang gọi anh: 【Không có, tôi chỉ muốn chứng minh là tôi không gửi tin nhắn chung thôi.】
Tạ Như Hạc hỏi: 【Chứng minh thế nào?】
Thư Niệm:【Thêm tên vào là có thể chứng minh thôi.】
Bên kia dừng mấy giây, sau đó lại gửi tới một tin nhắn:【Chứng minh thế nào,Thư Niệm?】
Không biết anh tại sao lại gửi y chang như vậy, Thư Niệm mờ mịt:【Hả?】
Tạ Như Hạc trả lời rất nhanh:【Tôi cũng chứng minh một chút.】
Vee có lời muốn nói: Có hai truyện cho các bae chọn này:
1: thanh xuân, sủng, nam nữ chính đều là học bá.
2: hiện đại, có ngược có sủng có cẩu huyết, nam chính dòng dõi thư hương, nữ chính theo kiểu bad girl.
Bởi vì lời nói của anh, Thư Niệm trầm mặc một lúc, không vì lời này của anh mà cãi nhau, cảm thấy mình chủ động nhắc đến chiều cao của mình quả thật là tự rước lấy nhục, nhưng cũng không vì vậy mà tức giận.
Mặc dù cảm thấy có chút mất thể diện, tâm tình Thư Niệm đang tốt nên cô làm như không thề nghe những gì anh nói.
Phòng lớn như vậy, trong nháy mắt liền yên tĩnh lại.
Chỉ có thể nghe được giọng nói của bác sĩ thỉnh thoảng nhắc nhở.
Thư Niệm không giúp được gì, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
Cô không biết cảm giác khi Tạ Như Hạc làm phục hồi chức năng bây giờ như thế nào?
Có thấy đau không?
Có những lúc đột nhiên anh toát ra những cảm xúc bi quan chán đời, không muốn tìm lí do để kiên trì tiếp, có phải cảm thấy mình bỏ ra nhiều công sức, cố gắng như vậy, nhưng lại vẫn chưa tìm kết quả mong muốn.
Đó là tâm trạng vô lực, mất hy vọng.
Thư Niệm siết chặt tay, kêu anh: Tạ Như Hạc.
Tạ Như Hạc hơi thở hổn hển, trán đầy mồ hôi: Ừ?
Chờ sau khi đứng dậy được, anh có chuyện gì muốn làm không?
Nghe vậy, Tạ Như Hạc nhìn cô, mồ hôi từ trán dọc xuống theo gò má, rồi lại từ cằm rơi xuống. Có lẽ bởi vì nóng, gò má của anh có chút hồng, ánh mắt bị nhuộm mồ hôi mà tỏa sáng.
Anh thành thật trả lời: Có.
Thư Niệm hỏi: Anh muốn làm gì?
Tạ Như Hạc không lên tiếng, chẳng qua yên lặng nhìn cô. Rõ ràng đứng ở chỗ cao, có chiều cao làm ưu thế, khi ánh mắt nhìn cô, lại không có bất kỳ cảm giác chèn ép nào.
Thư Niệm cũng không thèm để ý sự yên lặng của anh.
Đến lúc đó, Nói đến đây, Thư Niệm nhón chân vỗ vai anh một cái, giống như đang an ủi, nhìn lại cảm thấy đang trọng nghĩa, Tôi có thể cùng anh.
Nghe cô nói vậy, Tạ Như Hạc cong khóe môi, cặp mặt đào hoa thoáng híp lại, sau đó mặt mũi giãn ra. Lần này anh không giống như những lúc trước, từng chữ mãi mới nói ra.
Bởi vì đang thở dốc, thanh âm mấy phần quyến rũ, mang mang theo hơi thở mát lạnh.
Một lời đã định. Anh nói.
————
Chờ Tạ Như Hạc xong phần khôi phục chân hôm nay, kim đồng hồ cũng đúng lúc chỉ mười giờ.
Thư Niệm cùng anh trở lại tầng mười sáu, chuẩn bị cầm đồ về nhà.
Đại khái là bởi năm mới tới, bên ngoài sẽ bắn pháo bông, phát ra âm thanh náo nhiệt. Bầu trời sáng choang, phát ra ánh sáng nở rộ trong màn đêm. Nơi này là tầng cao, tầm nhìn rất tốt, có thể thấy rõ thành phố lúc nửa đêm.
Thư Niệm nhìn một hồi, không nán lại nữa: Vậy tôi về nhé?
Tạ Như Hạc không có lý do gì để giữ cô ở lại lâu như vậy, gật đầu: Chú ý an toàn.
Thư Niệm gật đầu, lại nói một lần nữa: Sinh nhật vui vẻ.
Ừ.
Nhưng cũng không phải Thư Niệm tự một mình trở về. Vẫn giống như lần trước, Phương Văn Thừa lái xe đưa cô về nhà.
Hai người đi tới cửa, thay giày xong, đang chuẩn bị ra cửa, Tạ Như Hạc bỗng nhiên từ phòng khách đi tới, tay xách một bịch đồ.
Thư Niệm trừng mắt nhìn: Sao thế?
Hắn đưa đồ trên tay cho Thư Niệm.
Thư Niệm hơi ngây người, cúi đầu nhìn một cái, phát hiện là đây là đồ mà Phương Văn Thừa lúc nãy mang về.
Tạ Như Hạc nói: Cho em.
Thư Niệm nhận lấy, không kịp phản ứng: Cái gì thế?
Túi không coi là quá nhỏ, xốc một chút còn có cảm nhận cân nặng của đồ vật, hình như có không ít đồ. Bịch đồ không trong suốt, cô cũng không đoán ra thứ bên trong là gì.
Tạ Như Hạc không giấu, thành thực nói: Thuốc cảm mạo.
...
———
Mặc dù Thư Niệm nói với anh là mình gần đây bị cảm mạo, nhưng Tạ Như Hạc vô cớ lại đưa cho cô một đống thuốc cảm mạo như vậy, cô cũng không nghĩ ra lý do, chỉ có thể xem đồ vật này là quà tặng năm mới.
Nếu tính như vậy, cô trừ hôm nay tặng Tạ Như Hạc một bánh ngọt, nhưng cũng chẳng giọng quà tặng cho anh gì cả.
Ngược lại, anh lại tặng quà cho cô vào sinh nhật của mình.
Thư Niệm có chút áy náy, tính toán mấy ngày sau mua cho anh món quà. Cô lên xe, do dự hỏi Phương Văn Thừa: Tạ Như Hạc có thích thứ gì không?
Phương Văn Thừa chạy xe: Đồ yêu thích sao?
Đúng.
Không có nghe anh ấy đề cập tới. Phương Văn Thừa đau đầu suy nghĩ một trận, rất nhanh liền kết luận, Thầy cái gì mà chẳng thiếu, anh ấy muốn thứ gì, liền có thể tự mua lấy.
À.. Thư Niệm buồn bực gãi đầu một cái, Vậy nếu tôi mua quà tặng cho anh ấy, mua thứ gì tương đối thích hợp?
Vừa vặn là đèn đỏ, Phương Văn Thừa dừng xe, nhìn cô khoát tay một cái.
Không cần phải mua.
Không cần sao...
Đúng vậy. Phương Văn Thừa nghiêm túc nói Trước khi sinh nhật của thầy, Quý lão tiên sinh nói tặng anh ấy một căn hộ, anh ấy cũng cự tuyệt. Anh ấy không thích nhận đồ của người khác
...
Không cần phí sức vì cái này. Phương Văn Thừa thở dài, vô tình đổi cách xưng hô với Tạ Như Hạc, Thiếu gia, người này, có chút vui giận bất thường, nói không chừng cô tặng quà cho anh ấy, anh ấy còn mất hứng.
Thư Niệm nghe hắn gọi Tạ Như Hạc Thiếu gia , giờ phút này cũng biết hắn đang nói tới ai. Cô có chút lời mờ, giải thích: Nhưng tôi sẽ không đưa món gì kì lạ đâu.
Vậy cũng không chắc. Phương Văn Thừa làm bộ như người từng trải, kinh nghiệm dày đặc, Dù sao thì là, chỉ làm chuyện nên làm. Thiếu gia không yêu cầu gì, tốt nhất không nên chủ động đi làm.
Thư Niệm bị hắn nói cũng thật không dám đưa, Nhưng không đưa như vậy thì có phải không tốt lắm không?
Sẽ không.
Thư Niệm có chút vướng mắc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện xung quanh đường có chút xa lạ, do dự hỏi: Anh có phải đã đi qua trạm tàu điện rồi không?
Đúng. Phương Văn Thừa nói, Bây giờ quá muộn, thiếu gia kêu tôi trực tiếp đưa cô về nhà.
Nếu đã vậy, Thư Niệm cũng không cự tuyệt, nói địa chỉ cho hắn.
Thư Niệm nhìn điện thoại một hồi, rất nhanh lại hỏi: Trợ lý Phương, anh làm trợ lý cho thầy A Hạc bao lâu rồi?
Tôi vốn là trợ lý của Quý lão tiên sinh. Phương Văn Thừa cũng không giấu, thành thực nói: Sau khi thiếu gia từ nước Pháp trở về, tôi liền trở thành trợ lý của anh ấy.
Ngược lại những gì cô nghĩ, chưa từng nghĩ có được câu trả lời như vậy, Thư Niệm hiếu kỳ nói: Đây coi như là đổi ông chủ sao?
Có thể.
Có thích nghi được không?
Khá tốt. Phương Văn Thừa cười một tiếng, Quý lão tiên sinh và thiếu gia đều tốt.
Thư Niệm hồi tưởng cách sống chung của hắn và Tạ Như Hạc, cũng không có vì lời này của hắn mà phát biểu thêm gì, chẳng qua là suy tính nếu mình có ông chủ như vậy thì có từ chức hay không.
Giống như là nhận ra được suy nghĩ của cô, Phương Văn Thừa liếc mắt một cái, sau đó hắng giọng một cái, vẻ mặt thoáng lại có tinh thần, Thật ra thì thiếu gia không hề giống như bề ngoại lạnh lùng như vậy, tâm tư của anh ấy rất nhạy cảm, cũng rất để ý người khác. Mặc dù tính khí không tốt, nhưng cũng sẽ không làm chuyện gì xấu, cũng chỉ có miệng lưỡi lợi hại một chút.
Thư Niệm đồng ý: Ừ.
Cô đang muốn nói một câu Tôi cũng cảm thấy vậy . Còn chưa nói, một lát sau, Phương Văn Thừa lại tiếp tục cảm khái: Trọng yếu nhất chính là, thiếu gia thật quá hào phóng, trả lương rất cao.
...
———
Bởi vì nói chuyện với Phương Văn Thừa, Thư Niệm đại khái có thể đoán được tại sao Tạ Như Hạc lại có thái độ không muốn làm quen với người khác.
Phương Văn Thừa đại khái chính là tính khí rất tốt, EQ thấp, rất trung thành, không biết tâng bốc người khác, nói ra là chọc người khác tức giận, nhưng cũng không nhận ra người ta tức giận vì lời đó.
Sau đó bọn họ cũng không trò chuyện nữa.
Phương Văn Thừa đưa Thư Niệm bên ngoài tiểu khu liền rời đi.
Thư Niệm đi tới nhà dưới lầu, vừa vặn thấy Hạ Hữu đã lâu không gặp từ bên trong đi ra. Hắn giống như là vừa mới tỉnh ngủ, tóc còn rối bời, trên mặt còn có vết tích vừa mới ngủ dậy, tùy tiện mặc quần áo trông lôi thôi lếch thếch.
Hạ Hữu ngáp một cái, cong khóe môi, nói linh tinh: Hẹn hò về rồi sao?
Thư Niệm không trả lời những lời này của hắn, hỏi: Anh muốn đi ra ngoài?
Đúng vậy. Hạ Hữu dùng sức lau mặt, giọng có chút tức giận, Mẹ nó chứ, vừa mới chợp mắt một chút.
Thư Niệm nghiêm túc nói: Vất vả rồi.
Được rồi. Hạ Hữu không chịu nổi kiểu nói chuyện này, nhấc chân đi về phía trước, rồi sau đó, hình như nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhắc nhở cô: Này.! Cô sắp tới chú ý một chút, gần đây có nhiều kẻ trộm vào nhà ăn cắp lắm đấy, buổi tối nhớ khóa cửa trước khi đi ngủ
Thư Niệm vội vàng gật đầu: Được, cám ơn anh.
Vào cửa nhà.
Bởi vì lời nói của Hạ Hữu, Thư Niệm lo lắng đề phòng cẩn thận mọi thứ, chắc chắn người khác không thể bước vào, cô mới miễn cưỡng yên tâm, ngồi trên ghế sa lon.
Thư Niệm mở túi đồ Tạ Như Hạc vừa mua cho cô, tùy tiện cầm một hộp, lật sách hướng dẫn xem một chút.
Chữ nhỏ dày đặc nhưng lại tỉ mỉ được đặt chung một chỗ, thấy có chút tốn sức.
Thư Niệm bất giácmất tinh thần, lúc lấy lại tinh thần, liền phát hiện đã gần kề 0 giờ ngày mai. Cô duỗi người, ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc, đến phòng tắm tắm.
Chờ Thư Niệm nằm dài trên giường, năm mới đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ.
Thư Niệm không quá mệt, muốn chơi điện thoại rồi đi ngủ. Cô mở điện thoại, lúc này mới phát hiện nhiều tin nhắn mới, phần nhiều chỉ có bốn chữ Chúc mừng năm mới , có thể nhìn ra là gửi tin nhắn chung.
Thư Niệm đọc từng cái rồi trả lời: 【Cảm ơn, năm mới vui vẻ】
Cho đến tin nhắn cuối cùng, Thư Niệm nhìn đồng hồ, không phải là đúng dịp hay là cố ý, vừa vặn đúng không giờ gửi tới.
Là của Tạ Như Hạc.
【Thư Niệm, năm mới vui vẻ.】
Là một năm mới, cũng có nghĩa cuộc sống lại lật sang trang mới.
Thư Niệm cong cong môi: 【Năm mới vui vẻ】
Sợ anh cho là tin nhắn gửi chung, Thư Niệm suy nghĩ một chút, lại đánh thêm một câu: 【Tạ Như Hạc】
Tạ Như Hạc: 【Sao thế?】
Nhìn tin nhắn, Thư Niệm đại khái có thể đoán được là anh đang hiểu lầm mình đang gọi anh: 【Không có, tôi chỉ muốn chứng minh là tôi không gửi tin nhắn chung thôi.】
Tạ Như Hạc hỏi: 【Chứng minh thế nào?】
Thư Niệm:【Thêm tên vào là có thể chứng minh thôi.】
Bên kia dừng mấy giây, sau đó lại gửi tới một tin nhắn:【Chứng minh thế nào,Thư Niệm?】
Không biết anh tại sao lại gửi y chang như vậy, Thư Niệm mờ mịt:【Hả?】
Tạ Như Hạc trả lời rất nhanh:【Tôi cũng chứng minh một chút.】
Vee có lời muốn nói: Có hai truyện cho các bae chọn này:
1: thanh xuân, sủng, nam nữ chính đều là học bá.
2: hiện đại, có ngược có sủng có cẩu huyết, nam chính dòng dõi thư hương, nữ chính theo kiểu bad girl.
/87
|