Edit: Leo Leo~ Beta:Na
Nghe xong câu nói, Thư Niệm chớp mắt dại ra, nghĩ lời của anh, mờ mịt hỏi: Có lẽ anh nhớ nhầm, ngày hôm nay không phải là ngày giao thừa mà là ngày lễ tình nhân?
Nhận ra cô có chút tức giận, thanh âm Tạ Như Hạc thoáng thấp xuống: Ừ
Thư Niệm thở phào nhẹ nhõm: vậy là không cần đón giao thừa nữa à?
Ừ
Tôi đi ngủ
...
Thư Niệm nằm lại lên giường, thấy bên kia không nói chuyện, cco liền giải thích: tôi rất mệt mỏi, hôm nào sẽ gọi điện cho anh sau. anh cũng đi ngủ sớm đi
Không nghĩ tới nhận được phản ứng như thế từ cô, Tạ Như Hạc trầm mặc vài giây.
được
-----
Đã rất lâu rồi, Thư Niệm chưa bao giờ đi ngủ sớm như vậy. Có lẽ là ở trong gian phòng của cha, mọi nơi đếu là mùi hương quen thuộc mà kiên định của cha, phảng phất cô còn có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng của cha cô trước kia.
Trải qua một giấc ngủ ngon.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng.
Rèm cửa sổ không che hết được ánh sáng.Anhs nắng ấm áp mùa đong từ ngoài chiếu vào trong nhà thành vài vệt lốm đốm in trên mặt đất.
Bên ngoài, cô nghe được tiếng của ông bà giảm bớt âm thanh nói, như sợ đánh thức cô. Chẳng iết từ đâu vọng lại thanh âm chó sủa, gà gáy, âm thanh của những đứa tẻ vui đùa, có tiếng chuông xe đạp ngân vang.
Là thanh âm của sáng sớm.
Thư Niệm không nằm nữa, đứng dậy thay quần áo, qua WC rửa mặt.
Ông bà đã tỉnh lại được một lúc. Lúc này, một người thì ngồi ghế tựa xem báo, còn một người thì đeo kính lão làm thủ công, trò chuyện câu được câu không.
Tinh thần của hai ông bà cũng rất tốt, thi thoảng còn xen kẽ cãi vã nhau một chút.
Loại cảm giác này vô cùng tốt, so với việc vùi người ở trong một chiếc phòng nhỏ, không cần lo lắng hãi hùng, cũng không bởi vì một chút tiếng động liền khiến con người bất an.
Trong lúc đó Đặng Thanh Ngọc gọi điện thông báo cho cô. Nói là về cùng bọn họ ăn cơm tất niên, tối nay sẽ tới.
mãi sau, mới ăn xong cơm.
Giaacs ngủ trưa qua đi, ông bà đều vào bếp bắt đầu làm cơm. Thư Niệm đứng bên trái rồi bên phải họ, nói chuyện cười híp mắt, thường tranh thủ ăn vụng vài miếng.
Đã là đêm giao thừ, mọi nhà trên phố đều đóng cửa. Nguyên liệu nấu ăn thì đã lấy từ sáng sớm, chất đầy trong tủ lạnh. Lần này còn vì Thư Niệm đến, hai ông bà lại chuẩn bị càng nhiều.
Lúc chuẩn bị được kha khá, bỗng có tiếng đạp cửa vang lên
Lúc này hai ông bà đang bận tay, không thể buông bỏ được, Thư Niệm chủ động đi: Để cháu đi mở của
Thư bà bà, ở phái sau thầm nói: lúc này thì có ai đến chư?
Thư Niệm mở cửa. Bên ngoài là một người đàn ông.
Hôm qua cô miws gặp người này, lúc mà di Trần dụ dỗ cô về nhà người đàn ông đó, là con trai dì Trần.
Trên tay người đàn ông xách một giỏ hoa quả, hướng cô cười: là cha của Thư Niệm?
Thư Niệm gật đầu: xin chào
Người đàn ông không bước chân vào, mà đưa giỏ goa quả cho cô, nói: Vẫn chưa có dịp nói một tiếng cảm ơn em. Chuyện lúc đầu, nếu không vì em, hiện tại...
Ông còn chưa nói hết lời, Thư ông đột nhiên cắt đưta lời ông ta: Niệm Niệm
Thư Niệm quay đầu lại: sao thế ông?
Thư ông nói: Cháu ra bên ngoài của hàng tạp hóa, mua chút nước ngọt về
Thư Niệm ồ một tiếng, khéo léo hỏi: Mua đồ gì ạ?
Mua chai nước chanh
Vâng Thư Niệm rất nghe lời, chạy vào lấy chiếc áo trên ghế so pha trùm lên, quay ra gật đầu với người đàn ông kia: Tôi ra ngoài chút, mọi người nói chuyện nhé.
Người đàn ông kia dường như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây. Nhìn bóng lưng của Thư Niệm, gật đầu một cái: Thư ông, con còn có lời muốn nói...
Tôi biết chứ. tấm lòng ủa cậu ta thay Niệm Niệm nhận, sau đó... Thư ông thở dài: cậu đừng nói trước mặt con bé chuyện này, nó không thích nghe
-----
Nhà ông bà ngoài ở cạnh bên trường sơ trung Thập Diên.
Thư Niệm đi chừng năm phút là có thể đến quán tạp hóa bên cạnh trường. Lúc này trên phố không thấy ai cả. Thi thoảng có thể thấy con mèo hoang từ hai bên nhảy trái ngảy phải.
Thư Niệm hà hơi, đi vào quán tạp hóa kia.
Trên phố chỉ còn duy nhất tiệm này mở.
Thư Niệm mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước chanh, rồi đến bên bàn thanh toán. Chủ cửa hàng giờ không phải là người phụ nữ hiền lành trước kia nữa, mà giờ đây thay vào đó là một người đàn ông cao gày.
Nhìn qua có chút quen mắt. Thư Niệm nhớ một chút, thực sự không nhớ nổi là ai.
Người dàn ông cầm chai nước đưa qua máy quét mã vạch, mặt vừa ngẩng kinh ngạc hỏi: Thư Niệm?
Thư Niệm vô ý thức nhìn hắn: Cậu là?
Người đàn ông cười cười, tay dùng sức võ đầu cô: không nhớ anh sao?
Động tác vô cùng quen thuộc.
Thư Niệm vô ý thức lui về phía sau mấy bước. Nét mặt tràn đầy vẻ phòng bị.
Tay của người đàn ông dừng trên không trung,nhưng cũng không để ý: Lá gan sao càng ngày càng nhỏ vây?
Bởi vì hành động của anh ta, Thư Niệm có chút thở gấp, nắm chặt vạt áo. Nhìn anh ta một hồi lâu, dân dân trong đầu mới hiện lên một người trùng với người trước mặt.
Cô nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng hỏi: Tỷ tỷ?
Người đàn ông hất tóc, tạo ra một dáng vẻ xinh đẹp nói: ừ
...
thì ra là con trai của dì chủ tiệm.
Người này lại vô cùng thích mặc đồ con gái, vì vậy lúc ấy bị dì đuổi chạy ba con phố.Khi đó Thư Niệm hay ra tiệm này mua đồ, hắn rất thích chọc cô, vân vê cổ họng để cô gọi mình là tỷ tỷ.
Ban đầu cô hoàn toàn không đồng ý, nghĩ người này kì quái vô cùng.
dần dần đã thành thói quen
Trở về lúc nào? Hắn không còn ăn mặc giống con gái như trước nữa, tóc cũng cắt ngắn, sinh thêm vài phần anh tuấn. Người đàn ông cười hỏi: thật lâu rồi không gặp qua cô nhé
Thư Niệm co quắp nói: Mới về ngày hôm qua
Người đàn ông không hỏi, chỉ chai nước chanh: Cái này 7 đồng
Thư Niệm lấy tay rút riền trả: Tôi về đây, năm mới vui vẻ
Năm mới vui vẻ
Người dàn ông đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của cô. Đột nhiên nhớ đến ngày trước. Thư Niệm hay theo chân một người thiếu niên cao gầy âm trầm.
Hai người một cao một thấp, khí chất quả thật một trời một vực.
Lúc đứng cùng nhau ở một chỗ, không khí trông khá kaf hài hòa, như một con thỏ bám đuôi một con sói.
Lúc hắn còn đi học, người thiếu niên kia còn để mặt lạnh đáng sợ.
Cực kì không hờn giận, tâm tình biểu lộ vô cùng rõ ràng.
Ha người đó, sinh tại trấn Thập Duyên, ở đây sinh sống và lớn lên, chậm rã trưởng thành. Đến cuối cùng, đây lại là nơi mà họ không muốn trở về.
Người đàn ông thở dài, đột nhiên gọi Thư Niệm: Tiểu muội muội
...
em dạo này có hay liên lạc Tạ Như Hạc?
Thư NIệm ôm chai nước chanh, ngay ngốc đứng tại chỗ: làm sao vậy?
Người đàn ông gãi đầu, không biết nên nói hay không: Ba hắn hình như ệnh rất nghiêm trọng, chẳng qua cảm thấy không ổn, em không cần để ý
---------
Thư Niệm về đến nhà, con trai dì Trần đã đi rồi. Cô cũng không hỏi hắn đến lằm gì, ba người cùng nhau ăn cơm tất nhiên. Sauddos vào phòng khách vừa xem xuân vãn vừa nói chuyện.
Hơn tám giờ Đặng Thanh Ngọc mới qua, Vương Hạo và Vương Lâm Tích cũng chưa qua.
Thừa dịp mọi người nói chuyện, Thư niệm ôm quần áo đi tắm.
Lúc đi ra, ông bà đã chuẩn bị đi ngủ. Đặng Thanh Ngọc có vẻ mệt mỏi, hướng cô cười cười, cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm.
Thư Niệm sửng sốt: Mẹ, hôm nay không về nhà sao?
Đặng Thanh Ngọc trả lời: Mẹ muốn ở cùng con nhiều chút, mai mẹ về
Thư Niệm không nói chuyện.
Nhìn đến ánh mắt của cô, Đặng ThanH Ngọc nửa đùa nửa Thật nói: Làm sao vậy? Mẹ ở cùng với con, con không vui sao?
Thư Niệm lền vội lắc đầu: Không phải
Chờ Đặng Thanh Ngọc vào phòng tắm, Thư niệm cầm điện thoại về phòng, Kinh ngạc, ngồi ở đầu giường.Cô không hiểu sao lại nhớ lại cuộc điện thoại của Tạ như Hạc gọi đến đêm qua.
Lúc ấy cô rất mệt.
Tạ Như Hạc nói, có đôi khi chỉ cần cô dụng tâm đi chú ý kĩ lời anh nói thì cô sẽ hiểu.
Hai người nói chuyện gì, cô cũng hông nhớ rõ nữa.Chỉ nhớ kỹ Tạ Như Hạc hỏi cô có muốn đón giao thừ, Thư Niệm đồng ý rồi. Nhưng một lát sau, anh chợt phản ứng kịp, nói anh nhầm lịch.
Sau đó Thư Niệm hình như đi ngủ.
Như vậy có thể thấy, Tạ Như Hạc chắc chắn là muốn timfnguoiwf cùng anh trải qua đêm giao thừa.
Nhưng hôm nay, Đặng Thanh Ngọc ngủ cùng cô, Thư Niệm không còn cách nào có thể cùng anh. Cô cắn móng tay, nghũ một chút, liền gửi cho anh một tin nhắn: năm mới vui vẻ
Tạ như Hạc hồi âm rất nhanh: Thư Niệm, năm mới vui vẻ
Thư Niệm kiên trì nói: tôi chuẩn bị đi ngủ
Lát sau, Tạ Như Hạc đáp: Ừ, ngủ ngon
Thư Nhiệm cũng nói ngủ ngon, nhưng không có cảm giác yên lòng. Không biết có hải anh lại đang trải qua đêm giao thừa một mình hay anh đang ở bên nhà ông ngoại. Không hiểu sao, cô sẽ có một cảm giác lo lắng cho anh vào mỗi ngày lễ, cô sợ anh cô đơn một mình.
Nhớ đến lời vị anh trai ở tiệm tạp hóa, Thư Niệm do dự không biết có nên nói cho anh biết không
Ba của Tạ Như Hạc..
Về sau, Thư Niệm cũng không nói.
Đặng THanh Ngọc vừa đi từ trong nha tắm ra, bà cầm chiếc máy sấy tóc, giúp Thư Niệm lau khô đầu, rồi mới ngồi xuống sấy tóc mình
Thư Niệm nhìn bà, nhỏ giọng hỏi,: đêm nay, mẹ sang bên này, chú Vương có không vui thì sao?
không đâu Đặng Thanh Ngọc nói: một đại nam nhân sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu
Nhìn qua nét mặt của bà như không phải nói dối, TThư Niệm yên tâm, cúi đầu nghịch di động.
Một lúc sau, Đặng Thanh Ngọc mang máy sấy tóc để trên bàn, nằm dài trên giường, đem mình rúc vào trong chăn. Bà có vẻ buồn ngủ, thanh âm ôn hòa, kể chuyện xảy ra vào ngày hôm nay.
không lâu sau liền ngủ sâu
Chiều theo ý của Thư Niệm, Đặng Thanh Ngọc không tắt đèn, lúc này bóng đèn thông minh sáng choang.
Thư Niệm lại không buồn ngủ, nhìn chằm chằm trần nhà, có chút thất thần.Bên ngoài hơn ồn ào, có thể nghe thấy từ đâu đó truyền đến tiếng cười đùacùng với thanh âm pháo hoa nở tung trên trời.
Thư Niệm nhìn qua cửa sổ.
Nghĩ đến năm cô sinh nhật mười sáu tuổi, có một người thiếu niên đợi không bao lâu, kiên nhẫn gõ song của của cô. Bọn họ bên ngoài bị đông, cùng nhau che chở ngọn nến dy nhất, nói chuyện muốn làm sắp tới.
Trong lúc vô tình cùng nhau đón qa năm mới.
Rất nhanh, đến 12 giờ, cô mím môi, quyết định vươn chân để xuông giường.
Đặng Thanh Ngọc ngủ rất sâu, không biết được hành động của cô, chỉ trở mình. Ngoài ra, Thư Niệm bởi vì tiếng động càng hoảng sợ, cứng người trong nửa hút, hậm rĩ đứng dậy ra khỏi phòng.
Nớ về ngày xưa kia,trốn Đặng Thanh Ngọc lén ra ngoài cùng Tạ Như Hạc chơi đùa.
Thư Niệm khoác áo khoác, thân thể lạnh run, đi vào trong sân.
Cô hít sâu một hơi, cầm di động lên, gọi điện thoại cho Tạ Như Hạc.
Qua 3 hồi chuông, bên kia nhận.
Thư Niệm bình ổn hô hấp, nhất thời không biết nên nói gì.
sau đó, tạ Như Hạc đã mở miệng. Giongj nói có chút ngẩn ra, mang theo chút ám đạm như vừa mới tỉnh ngủ, như chợt tỉnh ngủ khi còn đang mơ
Thư Niệm?
Nghe ra ngữ khí của anh, Thư Niệm chợt ngừng, chần chờ nói: Anh đang ngủ à?
Ừ! Tạ Như Hạc nói. Em nói em buồn ngủ
...
Tôi cũng định đi ngủ
Nghe xong câu nói, Thư Niệm chớp mắt dại ra, nghĩ lời của anh, mờ mịt hỏi: Có lẽ anh nhớ nhầm, ngày hôm nay không phải là ngày giao thừa mà là ngày lễ tình nhân?
Nhận ra cô có chút tức giận, thanh âm Tạ Như Hạc thoáng thấp xuống: Ừ
Thư Niệm thở phào nhẹ nhõm: vậy là không cần đón giao thừa nữa à?
Ừ
Tôi đi ngủ
...
Thư Niệm nằm lại lên giường, thấy bên kia không nói chuyện, cco liền giải thích: tôi rất mệt mỏi, hôm nào sẽ gọi điện cho anh sau. anh cũng đi ngủ sớm đi
Không nghĩ tới nhận được phản ứng như thế từ cô, Tạ Như Hạc trầm mặc vài giây.
được
-----
Đã rất lâu rồi, Thư Niệm chưa bao giờ đi ngủ sớm như vậy. Có lẽ là ở trong gian phòng của cha, mọi nơi đếu là mùi hương quen thuộc mà kiên định của cha, phảng phất cô còn có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng của cha cô trước kia.
Trải qua một giấc ngủ ngon.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng.
Rèm cửa sổ không che hết được ánh sáng.Anhs nắng ấm áp mùa đong từ ngoài chiếu vào trong nhà thành vài vệt lốm đốm in trên mặt đất.
Bên ngoài, cô nghe được tiếng của ông bà giảm bớt âm thanh nói, như sợ đánh thức cô. Chẳng iết từ đâu vọng lại thanh âm chó sủa, gà gáy, âm thanh của những đứa tẻ vui đùa, có tiếng chuông xe đạp ngân vang.
Là thanh âm của sáng sớm.
Thư Niệm không nằm nữa, đứng dậy thay quần áo, qua WC rửa mặt.
Ông bà đã tỉnh lại được một lúc. Lúc này, một người thì ngồi ghế tựa xem báo, còn một người thì đeo kính lão làm thủ công, trò chuyện câu được câu không.
Tinh thần của hai ông bà cũng rất tốt, thi thoảng còn xen kẽ cãi vã nhau một chút.
Loại cảm giác này vô cùng tốt, so với việc vùi người ở trong một chiếc phòng nhỏ, không cần lo lắng hãi hùng, cũng không bởi vì một chút tiếng động liền khiến con người bất an.
Trong lúc đó Đặng Thanh Ngọc gọi điện thông báo cho cô. Nói là về cùng bọn họ ăn cơm tất niên, tối nay sẽ tới.
mãi sau, mới ăn xong cơm.
Giaacs ngủ trưa qua đi, ông bà đều vào bếp bắt đầu làm cơm. Thư Niệm đứng bên trái rồi bên phải họ, nói chuyện cười híp mắt, thường tranh thủ ăn vụng vài miếng.
Đã là đêm giao thừ, mọi nhà trên phố đều đóng cửa. Nguyên liệu nấu ăn thì đã lấy từ sáng sớm, chất đầy trong tủ lạnh. Lần này còn vì Thư Niệm đến, hai ông bà lại chuẩn bị càng nhiều.
Lúc chuẩn bị được kha khá, bỗng có tiếng đạp cửa vang lên
Lúc này hai ông bà đang bận tay, không thể buông bỏ được, Thư Niệm chủ động đi: Để cháu đi mở của
Thư bà bà, ở phái sau thầm nói: lúc này thì có ai đến chư?
Thư Niệm mở cửa. Bên ngoài là một người đàn ông.
Hôm qua cô miws gặp người này, lúc mà di Trần dụ dỗ cô về nhà người đàn ông đó, là con trai dì Trần.
Trên tay người đàn ông xách một giỏ hoa quả, hướng cô cười: là cha của Thư Niệm?
Thư Niệm gật đầu: xin chào
Người đàn ông không bước chân vào, mà đưa giỏ goa quả cho cô, nói: Vẫn chưa có dịp nói một tiếng cảm ơn em. Chuyện lúc đầu, nếu không vì em, hiện tại...
Ông còn chưa nói hết lời, Thư ông đột nhiên cắt đưta lời ông ta: Niệm Niệm
Thư Niệm quay đầu lại: sao thế ông?
Thư ông nói: Cháu ra bên ngoài của hàng tạp hóa, mua chút nước ngọt về
Thư Niệm ồ một tiếng, khéo léo hỏi: Mua đồ gì ạ?
Mua chai nước chanh
Vâng Thư Niệm rất nghe lời, chạy vào lấy chiếc áo trên ghế so pha trùm lên, quay ra gật đầu với người đàn ông kia: Tôi ra ngoài chút, mọi người nói chuyện nhé.
Người đàn ông kia dường như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây. Nhìn bóng lưng của Thư Niệm, gật đầu một cái: Thư ông, con còn có lời muốn nói...
Tôi biết chứ. tấm lòng ủa cậu ta thay Niệm Niệm nhận, sau đó... Thư ông thở dài: cậu đừng nói trước mặt con bé chuyện này, nó không thích nghe
-----
Nhà ông bà ngoài ở cạnh bên trường sơ trung Thập Diên.
Thư Niệm đi chừng năm phút là có thể đến quán tạp hóa bên cạnh trường. Lúc này trên phố không thấy ai cả. Thi thoảng có thể thấy con mèo hoang từ hai bên nhảy trái ngảy phải.
Thư Niệm hà hơi, đi vào quán tạp hóa kia.
Trên phố chỉ còn duy nhất tiệm này mở.
Thư Niệm mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước chanh, rồi đến bên bàn thanh toán. Chủ cửa hàng giờ không phải là người phụ nữ hiền lành trước kia nữa, mà giờ đây thay vào đó là một người đàn ông cao gày.
Nhìn qua có chút quen mắt. Thư Niệm nhớ một chút, thực sự không nhớ nổi là ai.
Người dàn ông cầm chai nước đưa qua máy quét mã vạch, mặt vừa ngẩng kinh ngạc hỏi: Thư Niệm?
Thư Niệm vô ý thức nhìn hắn: Cậu là?
Người đàn ông cười cười, tay dùng sức võ đầu cô: không nhớ anh sao?
Động tác vô cùng quen thuộc.
Thư Niệm vô ý thức lui về phía sau mấy bước. Nét mặt tràn đầy vẻ phòng bị.
Tay của người đàn ông dừng trên không trung,nhưng cũng không để ý: Lá gan sao càng ngày càng nhỏ vây?
Bởi vì hành động của anh ta, Thư Niệm có chút thở gấp, nắm chặt vạt áo. Nhìn anh ta một hồi lâu, dân dân trong đầu mới hiện lên một người trùng với người trước mặt.
Cô nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng hỏi: Tỷ tỷ?
Người đàn ông hất tóc, tạo ra một dáng vẻ xinh đẹp nói: ừ
...
thì ra là con trai của dì chủ tiệm.
Người này lại vô cùng thích mặc đồ con gái, vì vậy lúc ấy bị dì đuổi chạy ba con phố.Khi đó Thư Niệm hay ra tiệm này mua đồ, hắn rất thích chọc cô, vân vê cổ họng để cô gọi mình là tỷ tỷ.
Ban đầu cô hoàn toàn không đồng ý, nghĩ người này kì quái vô cùng.
dần dần đã thành thói quen
Trở về lúc nào? Hắn không còn ăn mặc giống con gái như trước nữa, tóc cũng cắt ngắn, sinh thêm vài phần anh tuấn. Người đàn ông cười hỏi: thật lâu rồi không gặp qua cô nhé
Thư Niệm co quắp nói: Mới về ngày hôm qua
Người đàn ông không hỏi, chỉ chai nước chanh: Cái này 7 đồng
Thư Niệm lấy tay rút riền trả: Tôi về đây, năm mới vui vẻ
Năm mới vui vẻ
Người dàn ông đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của cô. Đột nhiên nhớ đến ngày trước. Thư Niệm hay theo chân một người thiếu niên cao gầy âm trầm.
Hai người một cao một thấp, khí chất quả thật một trời một vực.
Lúc đứng cùng nhau ở một chỗ, không khí trông khá kaf hài hòa, như một con thỏ bám đuôi một con sói.
Lúc hắn còn đi học, người thiếu niên kia còn để mặt lạnh đáng sợ.
Cực kì không hờn giận, tâm tình biểu lộ vô cùng rõ ràng.
Ha người đó, sinh tại trấn Thập Duyên, ở đây sinh sống và lớn lên, chậm rã trưởng thành. Đến cuối cùng, đây lại là nơi mà họ không muốn trở về.
Người đàn ông thở dài, đột nhiên gọi Thư Niệm: Tiểu muội muội
...
em dạo này có hay liên lạc Tạ Như Hạc?
Thư NIệm ôm chai nước chanh, ngay ngốc đứng tại chỗ: làm sao vậy?
Người đàn ông gãi đầu, không biết nên nói hay không: Ba hắn hình như ệnh rất nghiêm trọng, chẳng qua cảm thấy không ổn, em không cần để ý
---------
Thư Niệm về đến nhà, con trai dì Trần đã đi rồi. Cô cũng không hỏi hắn đến lằm gì, ba người cùng nhau ăn cơm tất nhiên. Sauddos vào phòng khách vừa xem xuân vãn vừa nói chuyện.
Hơn tám giờ Đặng Thanh Ngọc mới qua, Vương Hạo và Vương Lâm Tích cũng chưa qua.
Thừa dịp mọi người nói chuyện, Thư niệm ôm quần áo đi tắm.
Lúc đi ra, ông bà đã chuẩn bị đi ngủ. Đặng Thanh Ngọc có vẻ mệt mỏi, hướng cô cười cười, cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm.
Thư Niệm sửng sốt: Mẹ, hôm nay không về nhà sao?
Đặng Thanh Ngọc trả lời: Mẹ muốn ở cùng con nhiều chút, mai mẹ về
Thư Niệm không nói chuyện.
Nhìn đến ánh mắt của cô, Đặng ThanH Ngọc nửa đùa nửa Thật nói: Làm sao vậy? Mẹ ở cùng với con, con không vui sao?
Thư Niệm lền vội lắc đầu: Không phải
Chờ Đặng Thanh Ngọc vào phòng tắm, Thư niệm cầm điện thoại về phòng, Kinh ngạc, ngồi ở đầu giường.Cô không hiểu sao lại nhớ lại cuộc điện thoại của Tạ như Hạc gọi đến đêm qua.
Lúc ấy cô rất mệt.
Tạ Như Hạc nói, có đôi khi chỉ cần cô dụng tâm đi chú ý kĩ lời anh nói thì cô sẽ hiểu.
Hai người nói chuyện gì, cô cũng hông nhớ rõ nữa.Chỉ nhớ kỹ Tạ Như Hạc hỏi cô có muốn đón giao thừ, Thư Niệm đồng ý rồi. Nhưng một lát sau, anh chợt phản ứng kịp, nói anh nhầm lịch.
Sau đó Thư Niệm hình như đi ngủ.
Như vậy có thể thấy, Tạ Như Hạc chắc chắn là muốn timfnguoiwf cùng anh trải qua đêm giao thừa.
Nhưng hôm nay, Đặng Thanh Ngọc ngủ cùng cô, Thư Niệm không còn cách nào có thể cùng anh. Cô cắn móng tay, nghũ một chút, liền gửi cho anh một tin nhắn: năm mới vui vẻ
Tạ như Hạc hồi âm rất nhanh: Thư Niệm, năm mới vui vẻ
Thư Niệm kiên trì nói: tôi chuẩn bị đi ngủ
Lát sau, Tạ Như Hạc đáp: Ừ, ngủ ngon
Thư Nhiệm cũng nói ngủ ngon, nhưng không có cảm giác yên lòng. Không biết có hải anh lại đang trải qua đêm giao thừa một mình hay anh đang ở bên nhà ông ngoại. Không hiểu sao, cô sẽ có một cảm giác lo lắng cho anh vào mỗi ngày lễ, cô sợ anh cô đơn một mình.
Nhớ đến lời vị anh trai ở tiệm tạp hóa, Thư Niệm do dự không biết có nên nói cho anh biết không
Ba của Tạ Như Hạc..
Về sau, Thư Niệm cũng không nói.
Đặng THanh Ngọc vừa đi từ trong nha tắm ra, bà cầm chiếc máy sấy tóc, giúp Thư Niệm lau khô đầu, rồi mới ngồi xuống sấy tóc mình
Thư Niệm nhìn bà, nhỏ giọng hỏi,: đêm nay, mẹ sang bên này, chú Vương có không vui thì sao?
không đâu Đặng Thanh Ngọc nói: một đại nam nhân sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu
Nhìn qua nét mặt của bà như không phải nói dối, TThư Niệm yên tâm, cúi đầu nghịch di động.
Một lúc sau, Đặng Thanh Ngọc mang máy sấy tóc để trên bàn, nằm dài trên giường, đem mình rúc vào trong chăn. Bà có vẻ buồn ngủ, thanh âm ôn hòa, kể chuyện xảy ra vào ngày hôm nay.
không lâu sau liền ngủ sâu
Chiều theo ý của Thư Niệm, Đặng Thanh Ngọc không tắt đèn, lúc này bóng đèn thông minh sáng choang.
Thư Niệm lại không buồn ngủ, nhìn chằm chằm trần nhà, có chút thất thần.Bên ngoài hơn ồn ào, có thể nghe thấy từ đâu đó truyền đến tiếng cười đùacùng với thanh âm pháo hoa nở tung trên trời.
Thư Niệm nhìn qua cửa sổ.
Nghĩ đến năm cô sinh nhật mười sáu tuổi, có một người thiếu niên đợi không bao lâu, kiên nhẫn gõ song của của cô. Bọn họ bên ngoài bị đông, cùng nhau che chở ngọn nến dy nhất, nói chuyện muốn làm sắp tới.
Trong lúc vô tình cùng nhau đón qa năm mới.
Rất nhanh, đến 12 giờ, cô mím môi, quyết định vươn chân để xuông giường.
Đặng Thanh Ngọc ngủ rất sâu, không biết được hành động của cô, chỉ trở mình. Ngoài ra, Thư Niệm bởi vì tiếng động càng hoảng sợ, cứng người trong nửa hút, hậm rĩ đứng dậy ra khỏi phòng.
Nớ về ngày xưa kia,trốn Đặng Thanh Ngọc lén ra ngoài cùng Tạ Như Hạc chơi đùa.
Thư Niệm khoác áo khoác, thân thể lạnh run, đi vào trong sân.
Cô hít sâu một hơi, cầm di động lên, gọi điện thoại cho Tạ Như Hạc.
Qua 3 hồi chuông, bên kia nhận.
Thư Niệm bình ổn hô hấp, nhất thời không biết nên nói gì.
sau đó, tạ Như Hạc đã mở miệng. Giongj nói có chút ngẩn ra, mang theo chút ám đạm như vừa mới tỉnh ngủ, như chợt tỉnh ngủ khi còn đang mơ
Thư Niệm?
Nghe ra ngữ khí của anh, Thư Niệm chợt ngừng, chần chờ nói: Anh đang ngủ à?
Ừ! Tạ Như Hạc nói. Em nói em buồn ngủ
...
Tôi cũng định đi ngủ
/87
|