...
Thư Niệm nghĩ một câu mình nói anh cũng không nghe ra, im lặng không nói. Cô đứng tại chỗ, vai xụ xuống, giọng vô cùng phiền muộn: Quên đi
Tạ Như Hạc nhìn cô: Làm sao vậy?
Muốn giúp cậu chứng minh trong sạch. Thư Niệm không muốn khi trở về chỗ phải nghe mọi người bàn chuyện bát quái, cùng với tình huống có chút không giải thích được, cô ngồi xuống vị trí trước mặt anh, buồn buồn nói lại chuyện vừa xảy ra.
Ta Như Hạc trầm mặc nghe xong.
Quai hàm Thư Niệm phồng lên, nhìn giống bong bóng, lẩm bẩm: Thật đáng ghét.
Nghe vậy, Tạ Như Hạc mím môi, buông thõng ánh mắt. Tâm Tình như không tốt, như rất vô vị.
Mấy giây sau anh hỏi: Nghe mấy người đó nói, cậu không vui sao?
Đương nhiên sẽ không vui.
Thư Niệm không thích bị người khác chê cười, cũng không thích bọn họ đem chuyện tình bạn tốt của cô cùng Tạ Như Hạc ra trêu đùa. Lại càng không thích bọn họ cho rằng hai người yêu sớm, cực lực khuyên can hai người không nên làm chuyện không phù hợp với tuổi của bọn họ.
Thư Niệm nghiêm túc nói: Không vui.
Mí mắt Tạ Như Hạc mở ra, chú ý đến nét mặt nghiêm túc của Thư Niệm, cũng không phải đang nói đùa. Môi của anh miễn cưỡng kéo lên, thần sắc ảm đạm nói: Tôi đã biết.
Biết cái gì?
Tỉnh ngủ . Tạ Như Hạc không trả lời câu hỏi của cô, lười biếng dựa vào phía sau một chút, nhìn về phía khác: Cậu hỏi lại lần nữa.
Hả? Hỏi vấn đề gì?
Tạ Như Hạc bình tĩnh nhắc nhở cô: Tôi có thích cậu hay không.
Thư Niệm có chút ngây ngốc, ngoan ngoãn nhắc lại một lần: à, cậu có thích tớ không?
Ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời qua rèm cửa chiếu vào, rơi xuống một bên mặt anh lúc này, để lại chút dấu vết tô điểm cho một bên mặt hắc trầm của anh.
Hầu kết Tạ Như Hạc chợt động, bỗng nhiên nói: Không thích.
- ---
Vừa nghe đến câu nói kia, trái tim Thư Niệm chợt nhói, trong nháy mắt tỉnh lại.
Nghĩ đến nét mặt của Tạ Như Hạc lúc nói xong câu ấy, tâm tình Thư Niệm không hiểu sao có chút thất vọng và khổ sở.
Cô luôn cảm thấy khi ấy, anh chắc chắn không vui.
Hồi ức này, cho đến hiện tại cũng đã cách khá lâu.
Khi đó cô cái gì cũng không hiểu, rất nhiều chuyện lỡ rồi cũng không thể thay đổi.
Cô nghĩ Tạ Như Hạc nhất định không thích cô. Thực ra, dù anh có làm bất kỳ phản ứng gì, cô sẽ tự động coi phản ứng kia là không thích.
Nhưng giờ Thư Niệm có chút không chắc chắn.
Thư Niệm trở mình, mở điện thoại di động xem giờ. Đã qua chín giờ, thấy đồng hồ mới phát giác được. Cô ngồi dậy, khoắc một chiếc áo khoác, dự định tùy tiện tìm đồ ăn tối.
Lấy một xoong nước, đổ nước vào đó, Thư Niệm nhanh chóng thả mười chiếc bánh sủi cảo vào đó.
Không lâu sau, nước dần dần sôi, hơi nước bốc lên khói trắng lượn lờ.
Tất cả mọi thứ đều mơ hồ.
Cô mờ mịt che mặt, mê mang đứng dậy.
Không biết là do giấc mơ, hay là trong thực tế đã xảy ra. Cũng có thể vì ban ngày cô suy nghĩ quá nhiều nên buổi tối lền mơ thấy chúng.
Mới vừa từ nước ngoài trở về, Thư Niệm định nghỉ ngơi một chút, thả cửa bản thân mình một trận. Trong khoảng thời gian này, công việc phối âm vô cùng ít, cô không đi đến phòng ghi âm cũng không nhất định nhận được vai.
Tối hôm qua sau khi tỉnh lại, cô lật qua lật lại cũng không ngủ được.
Ngày hôm nay Thư Niệm đã sớm rời giường, dự định đi tìm Tạ Như Hạc cùng anh trị liệu.
Đó là một quá trình tiến hành theo chất lượng.
Mặc dù Thu Niệm không hỏi tỉ mỉ Tạ Như Hạc về chuyện này.
Nhưng cô cũng nghe qua Phương Văn Thừa nói qua một ít.
Chân Tạ Như Hạc bị vậy là do hai năm trước bị tai nạn xe cộ. Lúc đó anh hôn mê hai tháng. Sau khi tỉnh lại liền phát hiện hai chân không thể nhúc nhích. Bởi vì phải điều dưỡng thận thể, nên phải nằm trên giường một thời gian.
Bỏ qua thời điểm trị liệu tốt nhất.
Ý của bác sĩ nói, coi như hiệu quả trị liệu có tốt đi nữa, cũng không thể làm vận động kịch liệt nào. Hơn nữa, khi đi đường cũng không thể tự nhiên như người bình thường.
Tuy nói Phương Văn Thừa chỉ đi theo Tạ Như Hạc hai năm, nhưng khi Tạ Như Hạc mười sáu tuổi quay về Qúy gia, anh liền quanh năm ở bên Qúy Hưng Hoài làm việc.
Do vậy, từ trước đến nay, Phương Văn Thừa cũng nhìn thấy Tạ Như Hạc.
Khi ấy, Tạ Như Hạc rất trầm mặc, mỗi ngày trưng ra khuôn mắt rất bình tĩnh không thèm để ý bất cứ chuyện gì. Anh cũng không phát hỏa, cũng không chủ động đưa ra bất kì yêu cầu nào, không có bất kì một loại dục vọng nào, một chút sinh cơ cũng không có.
Ở Qúy gia, anh cũng chỉ là cái bóng rất khó được chú ý đến.
Mà lần này bị chấn thương, tính tình anh lại biến hóa lớn.
Anh luôn luôn âm trầm không ngừng, sẽ bởi vì một câu nói của người khác mà nổi giận rồi đập phá đồ vật. Thời gian sau, anh chỉ biết ngây ngô trong phòng, như là bị nhốt trong một cái lồng giam.
Tạ Như Hạc phải chịu đựng rất nhiều, rất nhiều chuyện, anh cũng không dùng thái độ tích cực mà đối mặt.
Ngay từ đầu là bị động trị liệu.
Anh chỉ có thể nằm trên giường, qua xoa bóp và châm cứu, xúc tiến cơ quan vận động khôi phục. Tạ Như Hạc cực kì không thích người khác đụng chạm, nổi giận rất nhiều lần, cũng kháng cự rất nhiều.
Qúy Hưng Hoài cùng anh nói chuyện rất nhiều lần, anh mới dần dần tiếp thu.
Càng về sau, điều trị càng tốt. Tạ Như Hạc bắt đầu hồi phục, cũng chia làm hai thời kì.
Giai đoạn nằm trên giường và giai đoạn đi bộ.
Đầu tiên phải tăng cường lực lượng ở thân trên, ví dụ như thắt lưng và cơ bụng. Có thể để anh tự đi chuyển, từ trên giường xuống xe lăn, cũng là cơ sở để hoàn thành điều trị đi bộ.
Đây cũng là một quá trình gian khổ dài dằng dặc.
Phương Văn Thừa nói, lúc Thư Niệm đến nhà Tạ Như Hạc ghi âm, anh vẫn còn ở giai đoạn nằm trên giường. Nhưng sau đó, tốc độ khôi phục tiến bộ nhanh chóng, giống như là có kì tích xuất hiện.
Trogn quá trình này, Thư Niệm không có ở cạnh anh, nhưng cũng có thể thấy rõ anh qua nhiều giai đoạn.
Chỉ có một mình, tự ngồi dậy, có thể đứng lên lúc thức dậy, dựa vào xà kép lúc đi.
Cho đến bây giờ, cũng không có dựa vào bất cứ vật gì để bước đi.
Cô gần đây dưới vai trò là người đứng xem, còn nhìn thấy một loạt chuyện này cảm động, phấn chấn, chứ dừng nói đến tâm tình người trong cuộc như Tạ Như Hạc là như thế nào.
Từ khi ngã vào đáy cốc, tự dựa vào chính bản thân mình, cố vươn lên, đứng lại trên đỉnh.
Anh không cần cảm tạ trời đất, cũng không cần cảm tạ bất cứ ai.
Anh chỉ cần cảm tạ bản thân đã kiên trì.
- -----
Lúc này vừa qua tám giờ.
Thư Niệm đột nhiên muốn đến, không hề nói trước với anh một tiếng. Đến nơi, chuẩn bị nhấn chuông, cô mới nhớ đến nhắn cho anh một tiếng.
Tạ Như Hạc nhắn lại rất nha.h, để cho cô trực tiếp lên lầu 17.
Thư Niệm từ tầng 16 đi lên.
Đi đến cửa, tay đè xuống nút chuông cửa, cửa được mở từ bên trong.
Tạ Như Hạc mở cửa.
Lúc này, Phương Văn Thừa vẫn chưa đến, trong phòng không có dấu hiệu tồn tại của người khác. Tạ Như Hạc đại khái đã bắt đầu trị liệu tổ phục kiện, anh mặc chiếc áo ngắn tay, quần sóoc, trán đẫm mồ hôi, sợi tóc dính nước.
Không nghĩ anh lại trị liệu sớm như vậy, Thư Niệm ngây ngô hỏi: Anh ăn sáng chưa?
Tạ Như Hạc trả lời: Dì ở bên nhà chính đã đến một lần rồi.
Thư Niệm a một tiếng, xiết chặt bữa sáng trong tay: Anh vẫn đang tiếp tục huấn luyện sao?
Tạ Như hạc rũ mắt xuống, ánh mắt tập trung vào đò vật đang ở trên tay cô.
Ừ! Em ăn sáng chưa?
Thư Niệm gật đầu: Tôi ăn rồi?
Sau một lúc, Tạ Như Hạc đưa tay nhận bữa sáng trên tay cô, nhẹ giọng nói: Vậy cảm ơn nhiều.
...
Tay Thư Niệm trống trơn.
Không hiểu sau lúc này trong lòng trống rỗng.
Thư Niệm lấy lại bình tĩnh, theo Tạ Như Hạc vào phòng anh đang trị liệu. Bên trong có chút biến hóa, thêm vào một vài thiết bị, nhưng cũng bớt đi ít một chút.
Ví dụ như, cái giường bệnh kia đã rời đi.
Thư Niệm hỏi: Anh không cần phải cùng bác sĩ nữa sao?
Tạ Như Hạc cầm bữa sáng trong tay để một bên trên bàn: Không cần, tôi tự có chừng mực.
Tạ Như Hạc không ngồi xe lăn, ngày thường hình dáng cũng tốt, đứng ở đó. Dáng người cao gầy mảnh khảnh, như cây bạch dương. Mặc chiếc áo phông T Shirt, mồ hôi ướt hơn phân nửa, dính ở trên người, mơ hồ lộ ra cơ bụng.
Thư Niệm lập tức thu hồi đường nhìn, có chút không được tự nhiên.
Tạ Như Hạc dời một chiếc ghế sang: Em ngồi đi.
Nghĩ đến dáng người phi lễ chớ nhìn kia của Tạ Như Hạc, Thư Niệm không dám nhìn qua. Đáp ứng ừ một tiếng. Nhưng cũng không trong thời gian anh khổ cực trị liệu bên cạnh, cô rảnh rỗi ngồi nhàn hạ bên cạnh.
Liếc mắt thấy Thư Niệm tránh né ánh mắt mình, Tạ Như Hạc dừng lại, hướng cô nhìn.
Anh chần chờ một chút hô một tiếng: Thư Niệm?
Trái lại Thư Niệm trả lời anh một tiếng, nhưng vẫn không nhìn anh như cũ.
Mặt mày Tạ Như Hạc vừa ngẩng, cúi đầu nhìn trên người mình. Sau đó ánh mắt dừng lại, như vừa nghĩ đến điều gì nhưng mình không chắc lắm. Anh không nói nữa, đi đến bên chiếc xe đạp thể hình, ngồi lên.
Sau đó Tạ Như Hạc quay về Thư Niệm gọi: Thư Niệm có thể lấy nước giùm tôi không?
Thư Niệm quay xung quanh trái phải nhìn một vòng thấy bình nước để trên mặt đất gần chỗ Tạ như Hạc. Cô gật đầu đi tới cầm chai nước nhựa lên.
Thư Niêm đi đến trước mặt Tạ Như Hạc.
Cùng lúc ấy.
Như thấy nóng quá, Tạ Như Hạc vén áo lên, dùng chúng lau hết mồ hôi còn vương trên trán, lộ ra vùng cơ bụng săn chắc dễ nhìn. Lỗ tai anh đỏ ửng, nét mặt không được tự nhiên.
Nếu như Thư Niệm không khẩn trương, có thể phát hiện hành động của anh hơi cứng ngắc.
Tạ Như Hạc giương mắt, thấy nét mặt cứng đờ của Thư Niệm. Anh thu hồi nét mặt mình, nhìn chằm chằm Thư Niệm như có điều suy nghĩ.
Thư Niệm siết chặt nắm đấm, sắc mặt nóng lên. Cô rũ mắt, đem chai nước nhét vào tay anh.
Tạ Như Hạc tiếp nhận, không một tiếng động. Đường nhìn chuyển từ trên người cô sang trên chai nước, yên lặng như đang suy nghĩ cái gì. Rất nhanh, anh uống một ngụm, trầm mặc bắt đầu tập luyện tiếp.
Hai người đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, trong không khí sinh ra một mùi vị mập mờ.
Không gian bên trong trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Thư Niệm hiểu rất rõ đạo lý nói nhiều sai nhiều. Cô biết lúc này cô bảo trì trầm mặc mới là phương thức tốt nhất, vì vậy cũng không chủ động nói thêm câu nào nữa.
Cô rất sợ sẽ bị phát hiện tâm tư của mình.
Bởi vì cho đến đó, cuối cùng thì khoảng cách giữa họ sẽ gần lại, hay kéo xa.
Vào thời khắc này, bọn họ đều không biết.
Qua không lâu sau, Tạ Như Hạc dừng lại, phá vỡ trầm mặc.
Thư Niệm.
Thư Niệm mờ mịt ngẩng đầu: Ừ.
Trước đây, em không phải là đã hỏi tôi. Khuôn mặt Tạ Như Hạc rất nghiêm túc, hốc mắt thâm thúy, lộ ra một thứ tình cảm đặc biệt: Chờ sau khi đứng dậy tôi muốn làm chuyện gì nhất sao.
Thư Niệm nháy nháy mắt: Đúng, anh muốn làm chuyện gì sao?
Trầm mặc.
Là nhất thời nhưng anh lại suy nghĩ rất lâu.
Anh cẩn thận tìm từ, cẩn trọng tìm kiếm.
Sau một lúc, Tạ Như Hạc nói: Tôi thích một người.
Hô hấp Thư Niệm ngừng lại.
Tạ Như Hạc mở mắt, nhìn về phía cô. Thanh âm trầm thấp mà áp bách, nói rõ ràng từng chữ một.
Tôi muốn tỏ tình với cô ấy.
Thư Niệm nghĩ một câu mình nói anh cũng không nghe ra, im lặng không nói. Cô đứng tại chỗ, vai xụ xuống, giọng vô cùng phiền muộn: Quên đi
Tạ Như Hạc nhìn cô: Làm sao vậy?
Muốn giúp cậu chứng minh trong sạch. Thư Niệm không muốn khi trở về chỗ phải nghe mọi người bàn chuyện bát quái, cùng với tình huống có chút không giải thích được, cô ngồi xuống vị trí trước mặt anh, buồn buồn nói lại chuyện vừa xảy ra.
Ta Như Hạc trầm mặc nghe xong.
Quai hàm Thư Niệm phồng lên, nhìn giống bong bóng, lẩm bẩm: Thật đáng ghét.
Nghe vậy, Tạ Như Hạc mím môi, buông thõng ánh mắt. Tâm Tình như không tốt, như rất vô vị.
Mấy giây sau anh hỏi: Nghe mấy người đó nói, cậu không vui sao?
Đương nhiên sẽ không vui.
Thư Niệm không thích bị người khác chê cười, cũng không thích bọn họ đem chuyện tình bạn tốt của cô cùng Tạ Như Hạc ra trêu đùa. Lại càng không thích bọn họ cho rằng hai người yêu sớm, cực lực khuyên can hai người không nên làm chuyện không phù hợp với tuổi của bọn họ.
Thư Niệm nghiêm túc nói: Không vui.
Mí mắt Tạ Như Hạc mở ra, chú ý đến nét mặt nghiêm túc của Thư Niệm, cũng không phải đang nói đùa. Môi của anh miễn cưỡng kéo lên, thần sắc ảm đạm nói: Tôi đã biết.
Biết cái gì?
Tỉnh ngủ . Tạ Như Hạc không trả lời câu hỏi của cô, lười biếng dựa vào phía sau một chút, nhìn về phía khác: Cậu hỏi lại lần nữa.
Hả? Hỏi vấn đề gì?
Tạ Như Hạc bình tĩnh nhắc nhở cô: Tôi có thích cậu hay không.
Thư Niệm có chút ngây ngốc, ngoan ngoãn nhắc lại một lần: à, cậu có thích tớ không?
Ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời qua rèm cửa chiếu vào, rơi xuống một bên mặt anh lúc này, để lại chút dấu vết tô điểm cho một bên mặt hắc trầm của anh.
Hầu kết Tạ Như Hạc chợt động, bỗng nhiên nói: Không thích.
- ---
Vừa nghe đến câu nói kia, trái tim Thư Niệm chợt nhói, trong nháy mắt tỉnh lại.
Nghĩ đến nét mặt của Tạ Như Hạc lúc nói xong câu ấy, tâm tình Thư Niệm không hiểu sao có chút thất vọng và khổ sở.
Cô luôn cảm thấy khi ấy, anh chắc chắn không vui.
Hồi ức này, cho đến hiện tại cũng đã cách khá lâu.
Khi đó cô cái gì cũng không hiểu, rất nhiều chuyện lỡ rồi cũng không thể thay đổi.
Cô nghĩ Tạ Như Hạc nhất định không thích cô. Thực ra, dù anh có làm bất kỳ phản ứng gì, cô sẽ tự động coi phản ứng kia là không thích.
Nhưng giờ Thư Niệm có chút không chắc chắn.
Thư Niệm trở mình, mở điện thoại di động xem giờ. Đã qua chín giờ, thấy đồng hồ mới phát giác được. Cô ngồi dậy, khoắc một chiếc áo khoác, dự định tùy tiện tìm đồ ăn tối.
Lấy một xoong nước, đổ nước vào đó, Thư Niệm nhanh chóng thả mười chiếc bánh sủi cảo vào đó.
Không lâu sau, nước dần dần sôi, hơi nước bốc lên khói trắng lượn lờ.
Tất cả mọi thứ đều mơ hồ.
Cô mờ mịt che mặt, mê mang đứng dậy.
Không biết là do giấc mơ, hay là trong thực tế đã xảy ra. Cũng có thể vì ban ngày cô suy nghĩ quá nhiều nên buổi tối lền mơ thấy chúng.
Mới vừa từ nước ngoài trở về, Thư Niệm định nghỉ ngơi một chút, thả cửa bản thân mình một trận. Trong khoảng thời gian này, công việc phối âm vô cùng ít, cô không đi đến phòng ghi âm cũng không nhất định nhận được vai.
Tối hôm qua sau khi tỉnh lại, cô lật qua lật lại cũng không ngủ được.
Ngày hôm nay Thư Niệm đã sớm rời giường, dự định đi tìm Tạ Như Hạc cùng anh trị liệu.
Đó là một quá trình tiến hành theo chất lượng.
Mặc dù Thu Niệm không hỏi tỉ mỉ Tạ Như Hạc về chuyện này.
Nhưng cô cũng nghe qua Phương Văn Thừa nói qua một ít.
Chân Tạ Như Hạc bị vậy là do hai năm trước bị tai nạn xe cộ. Lúc đó anh hôn mê hai tháng. Sau khi tỉnh lại liền phát hiện hai chân không thể nhúc nhích. Bởi vì phải điều dưỡng thận thể, nên phải nằm trên giường một thời gian.
Bỏ qua thời điểm trị liệu tốt nhất.
Ý của bác sĩ nói, coi như hiệu quả trị liệu có tốt đi nữa, cũng không thể làm vận động kịch liệt nào. Hơn nữa, khi đi đường cũng không thể tự nhiên như người bình thường.
Tuy nói Phương Văn Thừa chỉ đi theo Tạ Như Hạc hai năm, nhưng khi Tạ Như Hạc mười sáu tuổi quay về Qúy gia, anh liền quanh năm ở bên Qúy Hưng Hoài làm việc.
Do vậy, từ trước đến nay, Phương Văn Thừa cũng nhìn thấy Tạ Như Hạc.
Khi ấy, Tạ Như Hạc rất trầm mặc, mỗi ngày trưng ra khuôn mắt rất bình tĩnh không thèm để ý bất cứ chuyện gì. Anh cũng không phát hỏa, cũng không chủ động đưa ra bất kì yêu cầu nào, không có bất kì một loại dục vọng nào, một chút sinh cơ cũng không có.
Ở Qúy gia, anh cũng chỉ là cái bóng rất khó được chú ý đến.
Mà lần này bị chấn thương, tính tình anh lại biến hóa lớn.
Anh luôn luôn âm trầm không ngừng, sẽ bởi vì một câu nói của người khác mà nổi giận rồi đập phá đồ vật. Thời gian sau, anh chỉ biết ngây ngô trong phòng, như là bị nhốt trong một cái lồng giam.
Tạ Như Hạc phải chịu đựng rất nhiều, rất nhiều chuyện, anh cũng không dùng thái độ tích cực mà đối mặt.
Ngay từ đầu là bị động trị liệu.
Anh chỉ có thể nằm trên giường, qua xoa bóp và châm cứu, xúc tiến cơ quan vận động khôi phục. Tạ Như Hạc cực kì không thích người khác đụng chạm, nổi giận rất nhiều lần, cũng kháng cự rất nhiều.
Qúy Hưng Hoài cùng anh nói chuyện rất nhiều lần, anh mới dần dần tiếp thu.
Càng về sau, điều trị càng tốt. Tạ Như Hạc bắt đầu hồi phục, cũng chia làm hai thời kì.
Giai đoạn nằm trên giường và giai đoạn đi bộ.
Đầu tiên phải tăng cường lực lượng ở thân trên, ví dụ như thắt lưng và cơ bụng. Có thể để anh tự đi chuyển, từ trên giường xuống xe lăn, cũng là cơ sở để hoàn thành điều trị đi bộ.
Đây cũng là một quá trình gian khổ dài dằng dặc.
Phương Văn Thừa nói, lúc Thư Niệm đến nhà Tạ Như Hạc ghi âm, anh vẫn còn ở giai đoạn nằm trên giường. Nhưng sau đó, tốc độ khôi phục tiến bộ nhanh chóng, giống như là có kì tích xuất hiện.
Trogn quá trình này, Thư Niệm không có ở cạnh anh, nhưng cũng có thể thấy rõ anh qua nhiều giai đoạn.
Chỉ có một mình, tự ngồi dậy, có thể đứng lên lúc thức dậy, dựa vào xà kép lúc đi.
Cho đến bây giờ, cũng không có dựa vào bất cứ vật gì để bước đi.
Cô gần đây dưới vai trò là người đứng xem, còn nhìn thấy một loạt chuyện này cảm động, phấn chấn, chứ dừng nói đến tâm tình người trong cuộc như Tạ Như Hạc là như thế nào.
Từ khi ngã vào đáy cốc, tự dựa vào chính bản thân mình, cố vươn lên, đứng lại trên đỉnh.
Anh không cần cảm tạ trời đất, cũng không cần cảm tạ bất cứ ai.
Anh chỉ cần cảm tạ bản thân đã kiên trì.
- -----
Lúc này vừa qua tám giờ.
Thư Niệm đột nhiên muốn đến, không hề nói trước với anh một tiếng. Đến nơi, chuẩn bị nhấn chuông, cô mới nhớ đến nhắn cho anh một tiếng.
Tạ Như Hạc nhắn lại rất nha.h, để cho cô trực tiếp lên lầu 17.
Thư Niệm từ tầng 16 đi lên.
Đi đến cửa, tay đè xuống nút chuông cửa, cửa được mở từ bên trong.
Tạ Như Hạc mở cửa.
Lúc này, Phương Văn Thừa vẫn chưa đến, trong phòng không có dấu hiệu tồn tại của người khác. Tạ Như Hạc đại khái đã bắt đầu trị liệu tổ phục kiện, anh mặc chiếc áo ngắn tay, quần sóoc, trán đẫm mồ hôi, sợi tóc dính nước.
Không nghĩ anh lại trị liệu sớm như vậy, Thư Niệm ngây ngô hỏi: Anh ăn sáng chưa?
Tạ Như Hạc trả lời: Dì ở bên nhà chính đã đến một lần rồi.
Thư Niệm a một tiếng, xiết chặt bữa sáng trong tay: Anh vẫn đang tiếp tục huấn luyện sao?
Tạ Như hạc rũ mắt xuống, ánh mắt tập trung vào đò vật đang ở trên tay cô.
Ừ! Em ăn sáng chưa?
Thư Niệm gật đầu: Tôi ăn rồi?
Sau một lúc, Tạ Như Hạc đưa tay nhận bữa sáng trên tay cô, nhẹ giọng nói: Vậy cảm ơn nhiều.
...
Tay Thư Niệm trống trơn.
Không hiểu sau lúc này trong lòng trống rỗng.
Thư Niệm lấy lại bình tĩnh, theo Tạ Như Hạc vào phòng anh đang trị liệu. Bên trong có chút biến hóa, thêm vào một vài thiết bị, nhưng cũng bớt đi ít một chút.
Ví dụ như, cái giường bệnh kia đã rời đi.
Thư Niệm hỏi: Anh không cần phải cùng bác sĩ nữa sao?
Tạ Như Hạc cầm bữa sáng trong tay để một bên trên bàn: Không cần, tôi tự có chừng mực.
Tạ Như Hạc không ngồi xe lăn, ngày thường hình dáng cũng tốt, đứng ở đó. Dáng người cao gầy mảnh khảnh, như cây bạch dương. Mặc chiếc áo phông T Shirt, mồ hôi ướt hơn phân nửa, dính ở trên người, mơ hồ lộ ra cơ bụng.
Thư Niệm lập tức thu hồi đường nhìn, có chút không được tự nhiên.
Tạ Như Hạc dời một chiếc ghế sang: Em ngồi đi.
Nghĩ đến dáng người phi lễ chớ nhìn kia của Tạ Như Hạc, Thư Niệm không dám nhìn qua. Đáp ứng ừ một tiếng. Nhưng cũng không trong thời gian anh khổ cực trị liệu bên cạnh, cô rảnh rỗi ngồi nhàn hạ bên cạnh.
Liếc mắt thấy Thư Niệm tránh né ánh mắt mình, Tạ Như Hạc dừng lại, hướng cô nhìn.
Anh chần chờ một chút hô một tiếng: Thư Niệm?
Trái lại Thư Niệm trả lời anh một tiếng, nhưng vẫn không nhìn anh như cũ.
Mặt mày Tạ Như Hạc vừa ngẩng, cúi đầu nhìn trên người mình. Sau đó ánh mắt dừng lại, như vừa nghĩ đến điều gì nhưng mình không chắc lắm. Anh không nói nữa, đi đến bên chiếc xe đạp thể hình, ngồi lên.
Sau đó Tạ Như Hạc quay về Thư Niệm gọi: Thư Niệm có thể lấy nước giùm tôi không?
Thư Niệm quay xung quanh trái phải nhìn một vòng thấy bình nước để trên mặt đất gần chỗ Tạ như Hạc. Cô gật đầu đi tới cầm chai nước nhựa lên.
Thư Niêm đi đến trước mặt Tạ Như Hạc.
Cùng lúc ấy.
Như thấy nóng quá, Tạ Như Hạc vén áo lên, dùng chúng lau hết mồ hôi còn vương trên trán, lộ ra vùng cơ bụng săn chắc dễ nhìn. Lỗ tai anh đỏ ửng, nét mặt không được tự nhiên.
Nếu như Thư Niệm không khẩn trương, có thể phát hiện hành động của anh hơi cứng ngắc.
Tạ Như Hạc giương mắt, thấy nét mặt cứng đờ của Thư Niệm. Anh thu hồi nét mặt mình, nhìn chằm chằm Thư Niệm như có điều suy nghĩ.
Thư Niệm siết chặt nắm đấm, sắc mặt nóng lên. Cô rũ mắt, đem chai nước nhét vào tay anh.
Tạ Như Hạc tiếp nhận, không một tiếng động. Đường nhìn chuyển từ trên người cô sang trên chai nước, yên lặng như đang suy nghĩ cái gì. Rất nhanh, anh uống một ngụm, trầm mặc bắt đầu tập luyện tiếp.
Hai người đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, trong không khí sinh ra một mùi vị mập mờ.
Không gian bên trong trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Thư Niệm hiểu rất rõ đạo lý nói nhiều sai nhiều. Cô biết lúc này cô bảo trì trầm mặc mới là phương thức tốt nhất, vì vậy cũng không chủ động nói thêm câu nào nữa.
Cô rất sợ sẽ bị phát hiện tâm tư của mình.
Bởi vì cho đến đó, cuối cùng thì khoảng cách giữa họ sẽ gần lại, hay kéo xa.
Vào thời khắc này, bọn họ đều không biết.
Qua không lâu sau, Tạ Như Hạc dừng lại, phá vỡ trầm mặc.
Thư Niệm.
Thư Niệm mờ mịt ngẩng đầu: Ừ.
Trước đây, em không phải là đã hỏi tôi. Khuôn mặt Tạ Như Hạc rất nghiêm túc, hốc mắt thâm thúy, lộ ra một thứ tình cảm đặc biệt: Chờ sau khi đứng dậy tôi muốn làm chuyện gì nhất sao.
Thư Niệm nháy nháy mắt: Đúng, anh muốn làm chuyện gì sao?
Trầm mặc.
Là nhất thời nhưng anh lại suy nghĩ rất lâu.
Anh cẩn thận tìm từ, cẩn trọng tìm kiếm.
Sau một lúc, Tạ Như Hạc nói: Tôi thích một người.
Hô hấp Thư Niệm ngừng lại.
Tạ Như Hạc mở mắt, nhìn về phía cô. Thanh âm trầm thấp mà áp bách, nói rõ ràng từng chữ một.
Tôi muốn tỏ tình với cô ấy.
/87
|