Edit by Nỳ - Beta: Vee
Thư Niệm nhìn chằm chằm hàng chữ kia vài giây, đôi mắt chớp chớp, sau đó giương mắt nhìn về phía Tạ Như Hạc. Chú ý tới vẻ mặt căng thẳng của anh, cô chẳng biết nói nên lời: Em biết đây là giả.
Tạ Như Hạc tựa hồ có chút khó mở miệng: Anh lo lắng em sẽ tin việc này.
... Mặc dù cảm thấy không nên, Thư Niệm vẫn không khỏi muốn cười.
Tạ Như Hạc không nói thêm nữa: Anh không quấy rầy em, trở về đi.
Thư Niệm giữ chặt anh, hỏi: Tại sao lại đột nhiên lên hot search?
Cô không có chơi Weibo, không rõ ràng lắm trước kia anh có xảy ra những chuyện tương tự, lúc này lo lắng có phải là anh chọc phải người nào, có thể hay không đối với anh có ảnh hưởng.
Đối mặt với ánh mắt khẩn trương của cô, Tạ Như Hạc nhẹ giọng trấn an: Chỉ là một số trò marketing, không cần lo lắng.
Ra khỏi tòa cao ốc, Tạ Như Hạc ngồi ở ghế phụ bên cạnh Phương Văn Thừa. Tâm tình của anh hiển nhiên đang rất kém, toàn thân mang theo uất khí, ngay cả âm thanh đóng cửa xe đều lớn thêm không ít.
Phịch một tiếng, dọa đến trái tim Phương Văn Thừa nhảy thẳng lên.
Phương Văn Thừa nuốt một ngụm nước bọt, kiên trì nói: Thiếu gia, hot seach đã hạ xuống. Tôi tìm người đều tra, nghe nói người vạch trần bọn hắn chính là người đại diện của Lê Thịnh.
Mí mắt Tạ Như Hạc giật giật: Ai?
Phương Văn Thưà vội vàng giải thích: Chính là việc trước kia khiến cho ngài sửa ca khúc...
A. Tạ Như Hạc kéo dài giọng nói, bình tĩnh nói, Lý do.
Gần đây Lê Thịnh bị vạch trần việc có con riêng, liên tục không thay đổi nằm ở vị trí thứ ba hot seach. Phương Văn Thừa đưa di động cho Tạ Như Hạc, cho anh nhìn nội dung phía trên, Đoán chừng là muốn tìm người đến thay đổi vị trí.
Về phần tại sao lại lấy A Hạc ra làm vật cản, đái khái là bởi vì tính tình của anh chọc phải quá nhiều người.
Phương Văn Thừa không dám đem lời này nói ra.
Tạ Như Hạc quét mắt, chợt đem di động ném tới bên cạnh. Anh cười khẽ, cặp mắt đào hoa xinh đẹp mang theo một tia lạnh, gằn từng chữ một: RẤT thú vị.
... Phương Văn Thừa rất thức thời giữ yên lặng.
Lấy ở đâu nhiều người không có đầu óc như vậy đến cản đường của tôi. Tạ Như Hạc lười biếng tựa trên ghế dựa, lành lạnh nói, Vậy thì bồi hắn ta chơi.
Phương Văn Thừa không dám thở mạnh một cái, tự hỏi nên đáp lời như thế nào.
Không đợi hắn suy nghĩ, Tạ Như Hạc đã nhắm nghiềm hai mắt.
Lái xe.
Một đường lái về hoa viên bên bờ sông Rhine.
Bên trong xe dị thường yên tĩnh, giống như còn mang theo một tia cứng ngắc. Nghĩ đến việc xảy ra trên Weibo, sơ lược lại lời nói của chính mình, Phương Văn Thừa luôn có cảm giác bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị nấu chín.
Vì muốn làm dịu bầu không khí, Phương văn Thừa ấn nút mở phát thanh.
Tạ Như Hạc nhíu mày, bệnh nghề nghiệp lại phát lên, cáu kỉnh hỏi: Đây là đang phát thứ rác rước gì.
... Phương Văn Thừa lập tức đóng phát thanh lại.
Đem chiếc xe đậu đến bãi đậu xe dưới đất, Phương Văn Thừa từ trên xe bước xuống cùng Tạ Như Hạc. Hắn chủ động nói: Thiếu gia, cậu có xem bình luận chưa? Đại đa số đều là người lý trí, ngoài trừ một số phần marketing...
Tạ Như Hạc không nói chuyện.
Hai người cùng nhau vào thang máy.
Phương Văn Thừa tự mình nói một tràng lời, trong câu chữ ý tứ hàm xúc rõ ràng, ngoài mặt là an ủi, trên thực tế là hi vọng anh bỏ qua cho, cũng không cần đem hắn nấu chín.
Thang máy dừng lại ở từng mười sáu.
Tạ Như Hạc nhấc chân đi ra ngoài, không có nữa điểm muốn đáp lại ý tứ của hắn. Anh dùng vân tay để mở cửa, thời điểm đang muốn đi vào, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Phương Văn Thừa đang đi phía sau anh.
Phương Văn Thừa vội vàng nói: Thiếu gia, có chuyện gì sao?
Một lần nữa Tạ Như Hạc rũ mắt xuống, chỉ chỉ khóa cửa: Đem vân tay cậu xoá bỏ.
...
Tiến độ hoàn thành nhanh đến, đạo diễn dứt khoát để Thư Nệm thu ba phân đoạn cuối cho xong. Thời điểm cô bước ra khỏi lều, một ngày này đã gần trôi qua.
Bầu trời tối xuống, giống như chồng chất từng miếng vãi đen, nhuộm dày đặc sương mù.
Thừ Niệm lấy điện thoại từ trong túi ra, do dự có nên hay không liên lạc Tạ Như Hạc.
Không đợi cô suy nghĩ xong, ánh mắt Thư Niệm vừa nhấc, lấp tức chú ý tới bóng dáng Tạ Như Hạc. Lúc này anh đang đứng bên cạnh thang máy, không có việc gì làm, liền yên lặng đứng ở đó.
Thư Niệm sửng sốt một chút, vội vàng bước tới: Anh đến bao lâu rồi?
Tạ Như Hạc vươn tay vuốt vuốt tóc cô: Không lâu lắm.
Thư Niệm nhỏ giọng nói: Bình thường giờ nay em mới tan làm.
Tạ Như hạc ừ một tiếng, không quá để ý; Bên ngoài rất lạnh, mau đeo găng tay vào.
À...à, được.
Thư Niệm lấy găng tay ra, thời điểm đang muốn đeo vào.
Đột nhiên Tạ Như Hạc cầm lấy túi của cô, khoác lên vị trí ở khuỷu tay. Anh nhận lấy găng tay, đem tay áo cô kéo lên một chút, đầu ngón tay lạnh lẽo lơ đãng tiếp xúc với làn da lộ ra của cô.
Thư Niệm mở đôi mắt to tròn, nhìn chằm chằm anh, không có hoạt động.
Dung mạo của anh tuấn tú, hàng lông mi đều giống như thanh bàn chải nhỏ, vô cùng đẹp. Vành môi thẳng, bộ dáng chuyên chú mà nghiêm túc, chậm rãi đeo găng tay vào cho cô, sau đó đem ống tay áo của cô kéo xuống.
Giống như một đứa trẻ không biết làm gì, Thư Niệm ngoan ngoãn chờ anh đeo vào cho mình.
Sau đó, Tạ Như Hạc rất tự nhiên nắm tay của cô, bước vào thang máy.
Hai người đều không phải người nói nhiều.
Trước kia cùng một chỗ, bình thường đều là Thư Niệm chủ động tìm chủ đề, nói một chút chuyện xảy ra gần đây của chính mình, hoặc là hỏi một chút tình hình gần đây của anh. Giống như giao lưu giữa những người bạn bình thường.
Thời điểm quan hệ hai người tiến sang một bước mới, ngược lại cô không biết nên ở chung như thế nào.
Chính là mỗi ngày đều muốn gặp anh.
Thời điểm nhìn thấy anh sẽ cảm thấy rất vui vẻ, cũng sẽ cảm thấy khẩn trương.
Nghĩ muốn lại gần anh một chút, lại sợ việc ấy không có chừng mực.
Nhớ tới việc hôm nay nhà sản xuất nói cùng cô, Thư Niệm dứt khoác đem chuyện này thành một đề tài, hỏi: Anh còn nhớ rõ nhà sản xuất phim không?
Tạ Như Hạc có chút suy tư, gật đầu: Ừ.
Tiếng nói của Thư Niệm tinh tế, nho nhỏ, thuật lại lời nói của nhà sản xuất phim: Hôm nay anh ta cùng em thu kịch bản của nhà sản xuất phim. Sau đó anh ta hỏi em có muốn hay không quay trước sân khấu, gần đây anh ta có một kế hoạch quay một bộ phim trên mạng, muốn tìm một số thí sinh có khuôn mặt ưa nhìn.
Tạ Như Hạc không quá kinh ngạc, chỉ hỏi là: Em muốn đi sao?
Không có. Thư Niệm nghiêm túc nói, Em không thích hợp xuất hiện ở trước mặt ống kính, sẽ rất khẩn trương. Với lại em chỉ thích việc lồng tiếng nha, hi vọng người khác thích em là bởi vì âm thanh của em, sẽ rất có cảm giác thành công.
Nhìn thấy hai mắt cô sáng rực, không biết vì điều gì, Tạ Như Hạc đột nhiên rất muốn sờ sờ đầu của cô.
Em muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Một lát sau, Thư Niệm đột nhiên phát hiện.
Nói như vậy nhất định cho rằng chính là, nếu như cô đi làm diễn viên, giống như người khác thích cô là bởi vì khuôn mặt của cô. Thư Niệm sợ anh hiểu lầm mình, nhỏ giọng bổ sung: Còn có, dáng dấp em cũng không có đẹp như thế.
Trong giới giải trí thật sự nhiều người quá đẹp.
Thư Niệm cũng không muốn đi bêu xấu chính mình.
Nghe nói như thế, Tạ Như Hạc dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô. Đèn đường phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp, rơi ở trên người anh, trong mắt anh biểu hiện ánh sáng nhỏ vụn, chuyên chú mà dịu dàng.
Cặp mắt đào hoa trời sinh mang theo điểm mê hoặc lòng người, lúc này gióng như là đang phóng điện, tinh tế nhìn cô chăm chú.
Thư Niệm bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi không được tự nhiên: Sao thế?
Tạ Như Hạc thu hồi tầm mắt lại: Không cần khiêm tốn.
Thư Niệm sững sờ.
Lại đi đến một đoạn đường lớn.
Thư niệm bị anh dắt đi, trong đầu không ngừng lặp lại bốn chữ anh vừa mới nói kia, nhất thời có chút mơ hồ, không biết anh vì cái gì đột nhiên thốt ra như vậy.
Trì độn nửa ngày, Thư Niệm rốt cuộc hiểu rõ ý nghĩa lời anh nói.
Khuôn mặt chớp mắt một cái đỏ bừng lên, cơ hồ muốn bốc khói.
Tình trạng ngây ngô như thế này không sai biệt lắm kéo dài khoảng một tuần lễ, Thư Niệm mới hơi chút quen với việc thay đổi thân phận giữa hai người, thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài cử chỉ thân mật.
Cô cảm thấy thời gian hiện tại đang trôi qua rất nhanh, đặc biệt rất vui vẻ.
Mỗi ngày sau khi thức dậy, Thư Niệm không cần điều chỉnh tình cảm của chính mình, không còn cần phải nghĩ thới giới bên ngoài có bao nhiêu đáng sợ, có bao nhiêu người xấu từ một nơi bí mật nào đó xuất hiện. Những điều nơm nớp lo sợ kia, có lẽ đã giống như không còn sót lại chút gì.
Thư Niệm chỉ cần thoa lên màu son mình thích, thay đổi quần áo đẹp. Mang theo tâm trạng mong đợi, dùng sức đẩy cửa ra, đi ra ngoài gặp người mình muốn gặp.
Về sau khi tỉnh giấc nhìn thấy người đầu tiên chính là anh.
Trước khi ngủ nhìn thấy người cuối cùng cũng là anh.
Ngẫu nhiên sẽ cho Thư Niệm một loại cảm giác giống như thời điểm quay về thời cấp hai, khoảng thời gian không buồn không lo trước kia.
Mỗi ngày đúng giờ rời giường đúng giờ đi ngủ. Sau khi rời giường, nhanh chóng uống xong ly sữa mẹ đưa cho cô, cắp sách trên lưng, nhanh chóng đi ra ngoài, cười hì hì cũng không biết Tạ Như Hạc đợi mình bao lâu, sau đó nghiêm túc hỏi anh đã làm bài tập xong hay chưa.
Đúng là một quảng thời gian tốt bao nhiêu.
Suốt một tuần đều làm việc trong studio, thỉnh thoảng còn phải tăng ca để đuổi kịp tiến độ. Sau khi thu đoạn kịch này xong, Thư Niệm cũng không còn công việc nào nữa.
Được nghĩ mấy ngày, Thư Niệm cùng Tạ Như Hạc bàn bạc có nên hay không ra ngoài chơi, nhưng bởi vì trời lạnh, mấy kế hoạch nghĩ tới đều phải bác bỏ.
Cuối cùng, Tạ Như Hạc chỉ đề nghị cho cô ở nhà nghĩ ngơi thật tốt.
Thư Niệm có chút thất vọng, nhưng cũng không có nói cái gì thêm.
Cô chỉ đáp lại một tiếng, ở trên giường vô cùng buồn chán lăn vài vòng, rất nhanh liền ôm chăn mềm đến phòng khách, tìm một vài bộ hài kịch để xem. Bởi vì tất cả tâm tư đều đặt ở trên điện thoại di động, nửa bộ phim đã trôi qua, Thư Niệm cũng không biết kể về nội dung gì.
Nhưng người bên đầu điện thoại kia lại không gọi cô.
Thư Niệm khó chịu mà thở hắt ra, nhịn không được đạp đạp chân.
Vừa đúng vào lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Thư Niệm dừng lại, không khỏi có loại suy đoán, là một dự cảm vô cùng mãnh liệt. Cô cầm điện thoại di động lên đi đến trước cửa, theo hướng mắt mèo nhìn ra phía ngoài.
Có thể thấy rõ người đứng ở bên ngoài là Tạ Như Hạc.
Thư Niệm lập tức mở cửa.
Hôm nay Tạ Như Hạc ăn mặc rất đơn giản. Áo khác màu đen kéo cao đến cổ, quần thể thao rộng rãi, nhìn giống như sinh viên đại học. Anh tiến vào cửa, đem giày tháo ra, hỏi; Sao lại không bận áo khoác vào.
Phòng khách nhà Thư Niệm không có máy điều hòa, mặc dù cửa sổ đóng chặt, nhiệt độ vẫn rất lạnh.
Hiển nhiên không nghĩ là anh sẽ tới, Thư Niệm chỉ ngây ngốc chỉ vào ghế sô pha; Em vừa mới ở trong chăn ra.
Tạ Như Hạc gật đầu, đem áo khoác cởi ra bọc trên người cô: Mang bánh ngọt đến cho em.
Anh bước đến hướng ghế sô pha.
Thư Niệm đi theo phía sau anh. giống như một cái đuôi nhỏ.
Ngồi vào trên ghế sa lon.
Tạ Như Hạc lấy bánh ngọt trong túi ra, tháo ra, để một cái ở trước mặt Thư Niệm
Thư Niệm vừa ăn cơm trưa xong không được bao lâu, giờ phút này còn ăn không vô, không có đụng vào. Cô hoàn toàn không có khắc chế được bộ đáng cao hứng của chính mình, cười híp mắt, muốn đi đến cầm tay của anh.
Tạ Như Hạc gần như là lập tức tránh đi.
Thư Niệm không kịp có phản ửng.
Tạ Như Hạc vừa mới ở bên ngoài hứng gió, tay lạnh đến cứng đờ, sợ cô không vui, anh thấp giọng giải thích rõ: Tay của anh đang rất lạnh.
...
Anh nhìn về phía Thư Niệm, bên tai khá nóng, chậm rãi bổ sung thêm câu: Một lát sau lại cầm.
Thư Niệm không có nghe lời nói của anh, vẫn như cũ tiến tới nắm chặt tay của anh, hai cánh tay đều dùng tới, muốn sưởi ấm cho anh.
Nét mặt của Tạ Như Hạc ngưng lại, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Một lát sau, Tạ Như Hạc vẫn sợ cô sẽ bị cảm lạnh, đúng lúc nhìn thấy túi chườm nóng đang ở bên cạnh, anh do dự nói: Có túi chườm nóng.
Thư Niệm nhìn sang, dừng lại hai giây, lại thu tầm mắt lại: Tay của em cũng rất ấm áp.
Tạ Như Hạc nói: Ừ?
Trong tiếng nói mơ hồ không rõ, nho nhỏ nhưng nhấn mạnh: Hẳn là so với túi chườm nóng ấm áp hơn.
Nghe nói như thế, Tạ Như Hạc nhìn về phía cô, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Không biết đây là tật xấu gì của mình, cô chính là muốn cùng anh tiếp xúc thân mật, nhưng lại sợ anh không thích. Thư Niệm nước một ngụm nước bọt, tự cho là rất khéo léo: Anh có thể xem em như túi chườm nóng.
...
Trong một cái chớp mắt phòng khách trở nên yên tĩnh.
Là như vậy sao. Giống như là nhịn không được, Tạ như Hạc nở một nụ cười kéo dài, trong mắt lóe ánh sáng rực rỡ, tốc độ nói chậm chạp, tận lực kéo dài âm thanh, Được.
Thư Niệm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Tạ Như Hạc nắm chặt cổ tay của cô, kéo vào hướng trong ngực.
Thư Niệm không có chút nào phòng bị, cả người bổ nhào vào trước ngực anh, cô nửa quỳ ở trên ghế sa lon, hai tay chống vào bờ vai của anh, vội vàng hấp tấp hỏi: Sao, làm sao vậy?
Một tay Tâ Như Hạc hơi đỡ lấy lưng của cô, khẽ rũ đầu xuống,cùng đụng vào tầm mắt của cô. Âm thanh của anh khàn khàn, hững hờ, mơ hồ như mang theo ý cười.
Anh thích ôm túi chườm nóng.
Thư Niệm nhìn chằm chằm hàng chữ kia vài giây, đôi mắt chớp chớp, sau đó giương mắt nhìn về phía Tạ Như Hạc. Chú ý tới vẻ mặt căng thẳng của anh, cô chẳng biết nói nên lời: Em biết đây là giả.
Tạ Như Hạc tựa hồ có chút khó mở miệng: Anh lo lắng em sẽ tin việc này.
... Mặc dù cảm thấy không nên, Thư Niệm vẫn không khỏi muốn cười.
Tạ Như Hạc không nói thêm nữa: Anh không quấy rầy em, trở về đi.
Thư Niệm giữ chặt anh, hỏi: Tại sao lại đột nhiên lên hot search?
Cô không có chơi Weibo, không rõ ràng lắm trước kia anh có xảy ra những chuyện tương tự, lúc này lo lắng có phải là anh chọc phải người nào, có thể hay không đối với anh có ảnh hưởng.
Đối mặt với ánh mắt khẩn trương của cô, Tạ Như Hạc nhẹ giọng trấn an: Chỉ là một số trò marketing, không cần lo lắng.
Ra khỏi tòa cao ốc, Tạ Như Hạc ngồi ở ghế phụ bên cạnh Phương Văn Thừa. Tâm tình của anh hiển nhiên đang rất kém, toàn thân mang theo uất khí, ngay cả âm thanh đóng cửa xe đều lớn thêm không ít.
Phịch một tiếng, dọa đến trái tim Phương Văn Thừa nhảy thẳng lên.
Phương Văn Thừa nuốt một ngụm nước bọt, kiên trì nói: Thiếu gia, hot seach đã hạ xuống. Tôi tìm người đều tra, nghe nói người vạch trần bọn hắn chính là người đại diện của Lê Thịnh.
Mí mắt Tạ Như Hạc giật giật: Ai?
Phương Văn Thưà vội vàng giải thích: Chính là việc trước kia khiến cho ngài sửa ca khúc...
A. Tạ Như Hạc kéo dài giọng nói, bình tĩnh nói, Lý do.
Gần đây Lê Thịnh bị vạch trần việc có con riêng, liên tục không thay đổi nằm ở vị trí thứ ba hot seach. Phương Văn Thừa đưa di động cho Tạ Như Hạc, cho anh nhìn nội dung phía trên, Đoán chừng là muốn tìm người đến thay đổi vị trí.
Về phần tại sao lại lấy A Hạc ra làm vật cản, đái khái là bởi vì tính tình của anh chọc phải quá nhiều người.
Phương Văn Thừa không dám đem lời này nói ra.
Tạ Như Hạc quét mắt, chợt đem di động ném tới bên cạnh. Anh cười khẽ, cặp mắt đào hoa xinh đẹp mang theo một tia lạnh, gằn từng chữ một: RẤT thú vị.
... Phương Văn Thừa rất thức thời giữ yên lặng.
Lấy ở đâu nhiều người không có đầu óc như vậy đến cản đường của tôi. Tạ Như Hạc lười biếng tựa trên ghế dựa, lành lạnh nói, Vậy thì bồi hắn ta chơi.
Phương Văn Thừa không dám thở mạnh một cái, tự hỏi nên đáp lời như thế nào.
Không đợi hắn suy nghĩ, Tạ Như Hạc đã nhắm nghiềm hai mắt.
Lái xe.
Một đường lái về hoa viên bên bờ sông Rhine.
Bên trong xe dị thường yên tĩnh, giống như còn mang theo một tia cứng ngắc. Nghĩ đến việc xảy ra trên Weibo, sơ lược lại lời nói của chính mình, Phương Văn Thừa luôn có cảm giác bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị nấu chín.
Vì muốn làm dịu bầu không khí, Phương văn Thừa ấn nút mở phát thanh.
Tạ Như Hạc nhíu mày, bệnh nghề nghiệp lại phát lên, cáu kỉnh hỏi: Đây là đang phát thứ rác rước gì.
... Phương Văn Thừa lập tức đóng phát thanh lại.
Đem chiếc xe đậu đến bãi đậu xe dưới đất, Phương Văn Thừa từ trên xe bước xuống cùng Tạ Như Hạc. Hắn chủ động nói: Thiếu gia, cậu có xem bình luận chưa? Đại đa số đều là người lý trí, ngoài trừ một số phần marketing...
Tạ Như Hạc không nói chuyện.
Hai người cùng nhau vào thang máy.
Phương Văn Thừa tự mình nói một tràng lời, trong câu chữ ý tứ hàm xúc rõ ràng, ngoài mặt là an ủi, trên thực tế là hi vọng anh bỏ qua cho, cũng không cần đem hắn nấu chín.
Thang máy dừng lại ở từng mười sáu.
Tạ Như Hạc nhấc chân đi ra ngoài, không có nữa điểm muốn đáp lại ý tứ của hắn. Anh dùng vân tay để mở cửa, thời điểm đang muốn đi vào, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Phương Văn Thừa đang đi phía sau anh.
Phương Văn Thừa vội vàng nói: Thiếu gia, có chuyện gì sao?
Một lần nữa Tạ Như Hạc rũ mắt xuống, chỉ chỉ khóa cửa: Đem vân tay cậu xoá bỏ.
...
Tiến độ hoàn thành nhanh đến, đạo diễn dứt khoát để Thư Nệm thu ba phân đoạn cuối cho xong. Thời điểm cô bước ra khỏi lều, một ngày này đã gần trôi qua.
Bầu trời tối xuống, giống như chồng chất từng miếng vãi đen, nhuộm dày đặc sương mù.
Thừ Niệm lấy điện thoại từ trong túi ra, do dự có nên hay không liên lạc Tạ Như Hạc.
Không đợi cô suy nghĩ xong, ánh mắt Thư Niệm vừa nhấc, lấp tức chú ý tới bóng dáng Tạ Như Hạc. Lúc này anh đang đứng bên cạnh thang máy, không có việc gì làm, liền yên lặng đứng ở đó.
Thư Niệm sửng sốt một chút, vội vàng bước tới: Anh đến bao lâu rồi?
Tạ Như Hạc vươn tay vuốt vuốt tóc cô: Không lâu lắm.
Thư Niệm nhỏ giọng nói: Bình thường giờ nay em mới tan làm.
Tạ Như hạc ừ một tiếng, không quá để ý; Bên ngoài rất lạnh, mau đeo găng tay vào.
À...à, được.
Thư Niệm lấy găng tay ra, thời điểm đang muốn đeo vào.
Đột nhiên Tạ Như Hạc cầm lấy túi của cô, khoác lên vị trí ở khuỷu tay. Anh nhận lấy găng tay, đem tay áo cô kéo lên một chút, đầu ngón tay lạnh lẽo lơ đãng tiếp xúc với làn da lộ ra của cô.
Thư Niệm mở đôi mắt to tròn, nhìn chằm chằm anh, không có hoạt động.
Dung mạo của anh tuấn tú, hàng lông mi đều giống như thanh bàn chải nhỏ, vô cùng đẹp. Vành môi thẳng, bộ dáng chuyên chú mà nghiêm túc, chậm rãi đeo găng tay vào cho cô, sau đó đem ống tay áo của cô kéo xuống.
Giống như một đứa trẻ không biết làm gì, Thư Niệm ngoan ngoãn chờ anh đeo vào cho mình.
Sau đó, Tạ Như Hạc rất tự nhiên nắm tay của cô, bước vào thang máy.
Hai người đều không phải người nói nhiều.
Trước kia cùng một chỗ, bình thường đều là Thư Niệm chủ động tìm chủ đề, nói một chút chuyện xảy ra gần đây của chính mình, hoặc là hỏi một chút tình hình gần đây của anh. Giống như giao lưu giữa những người bạn bình thường.
Thời điểm quan hệ hai người tiến sang một bước mới, ngược lại cô không biết nên ở chung như thế nào.
Chính là mỗi ngày đều muốn gặp anh.
Thời điểm nhìn thấy anh sẽ cảm thấy rất vui vẻ, cũng sẽ cảm thấy khẩn trương.
Nghĩ muốn lại gần anh một chút, lại sợ việc ấy không có chừng mực.
Nhớ tới việc hôm nay nhà sản xuất nói cùng cô, Thư Niệm dứt khoác đem chuyện này thành một đề tài, hỏi: Anh còn nhớ rõ nhà sản xuất phim
Tạ Như Hạc có chút suy tư, gật đầu: Ừ.
Tiếng nói của Thư Niệm tinh tế, nho nhỏ, thuật lại lời nói của nhà sản xuất phim: Hôm nay anh ta cùng em thu kịch bản của nhà sản xuất phim. Sau đó anh ta hỏi em có muốn hay không quay trước sân khấu, gần đây anh ta có một kế hoạch quay một bộ phim trên mạng, muốn tìm một số thí sinh có khuôn mặt ưa nhìn.
Tạ Như Hạc không quá kinh ngạc, chỉ hỏi là: Em muốn đi sao?
Không có. Thư Niệm nghiêm túc nói, Em không thích hợp xuất hiện ở trước mặt ống kính, sẽ rất khẩn trương. Với lại em chỉ thích việc lồng tiếng nha, hi vọng người khác thích em là bởi vì âm thanh của em, sẽ rất có cảm giác thành công.
Nhìn thấy hai mắt cô sáng rực, không biết vì điều gì, Tạ Như Hạc đột nhiên rất muốn sờ sờ đầu của cô.
Em muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Một lát sau, Thư Niệm đột nhiên phát hiện.
Nói như vậy nhất định cho rằng chính là, nếu như cô đi làm diễn viên, giống như người khác thích cô là bởi vì khuôn mặt của cô. Thư Niệm sợ anh hiểu lầm mình, nhỏ giọng bổ sung: Còn có, dáng dấp em cũng không có đẹp như thế.
Trong giới giải trí thật sự nhiều người quá đẹp.
Thư Niệm cũng không muốn đi bêu xấu chính mình.
Nghe nói như thế, Tạ Như Hạc dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô. Đèn đường phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp, rơi ở trên người anh, trong mắt anh biểu hiện ánh sáng nhỏ vụn, chuyên chú mà dịu dàng.
Cặp mắt đào hoa trời sinh mang theo điểm mê hoặc lòng người, lúc này gióng như là đang phóng điện, tinh tế nhìn cô chăm chú.
Thư Niệm bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi không được tự nhiên: Sao thế?
Tạ Như Hạc thu hồi tầm mắt lại: Không cần khiêm tốn.
Thư Niệm sững sờ.
Lại đi đến một đoạn đường lớn.
Thư niệm bị anh dắt đi, trong đầu không ngừng lặp lại bốn chữ anh vừa mới nói kia, nhất thời có chút mơ hồ, không biết anh vì cái gì đột nhiên thốt ra như vậy.
Trì độn nửa ngày, Thư Niệm rốt cuộc hiểu rõ ý nghĩa lời anh nói.
Khuôn mặt chớp mắt một cái đỏ bừng lên, cơ hồ muốn bốc khói.
Tình trạng ngây ngô như thế này không sai biệt lắm kéo dài khoảng một tuần lễ, Thư Niệm mới hơi chút quen với việc thay đổi thân phận giữa hai người, thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài cử chỉ thân mật.
Cô cảm thấy thời gian hiện tại đang trôi qua rất nhanh, đặc biệt rất vui vẻ.
Mỗi ngày sau khi thức dậy, Thư Niệm không cần điều chỉnh tình cảm của chính mình, không còn cần phải nghĩ thới giới bên ngoài có bao nhiêu đáng sợ, có bao nhiêu người xấu từ một nơi bí mật nào đó xuất hiện. Những điều nơm nớp lo sợ kia, có lẽ đã giống như không còn sót lại chút gì.
Thư Niệm chỉ cần thoa lên màu son mình thích, thay đổi quần áo đẹp. Mang theo tâm trạng mong đợi, dùng sức đẩy cửa ra, đi ra ngoài gặp người mình muốn gặp.
Về sau khi tỉnh giấc nhìn thấy người đầu tiên chính là anh.
Trước khi ngủ nhìn thấy người cuối cùng cũng là anh.
Ngẫu nhiên sẽ cho Thư Niệm một loại cảm giác giống như thời điểm quay về thời cấp hai, khoảng thời gian không buồn không lo trước kia.
Mỗi ngày đúng giờ rời giường đúng giờ đi ngủ. Sau khi rời giường, nhanh chóng uống xong ly sữa mẹ đưa cho cô, cắp sách trên lưng, nhanh chóng đi ra ngoài, cười hì hì cũng không biết Tạ Như Hạc đợi mình bao lâu, sau đó nghiêm túc hỏi anh đã làm bài tập xong hay chưa.
Đúng là một quảng thời gian tốt bao nhiêu.
Suốt một tuần đều làm việc trong studio, thỉnh thoảng còn phải tăng ca để đuổi kịp tiến độ. Sau khi thu đoạn kịch này xong, Thư Niệm cũng không còn công việc nào nữa.
Được nghĩ mấy ngày, Thư Niệm cùng Tạ Như Hạc bàn bạc có nên hay không ra ngoài chơi, nhưng bởi vì trời lạnh, mấy kế hoạch nghĩ tới đều phải bác bỏ.
Cuối cùng, Tạ Như Hạc chỉ đề nghị cho cô ở nhà nghĩ ngơi thật tốt.
Thư Niệm có chút thất vọng, nhưng cũng không có nói cái gì thêm.
Cô chỉ đáp lại một tiếng, ở trên giường vô cùng buồn chán lăn vài vòng, rất nhanh liền ôm chăn mềm đến phòng khách, tìm một vài bộ hài kịch để xem. Bởi vì tất cả tâm tư đều đặt ở trên điện thoại di động, nửa bộ phim đã trôi qua, Thư Niệm cũng không biết kể về nội dung gì.
Nhưng người bên đầu điện thoại kia lại không gọi cô.
Thư Niệm khó chịu mà thở hắt ra, nhịn không được đạp đạp chân.
Vừa đúng vào lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Thư Niệm dừng lại, không khỏi có loại suy đoán, là một dự cảm vô cùng mãnh liệt. Cô cầm điện thoại di động lên đi đến trước cửa, theo hướng mắt mèo nhìn ra phía ngoài.
Có thể thấy rõ người đứng ở bên ngoài là Tạ Như Hạc.
Thư Niệm lập tức mở cửa.
Hôm nay Tạ Như Hạc ăn mặc rất đơn giản. Áo khác màu đen kéo cao đến cổ, quần thể thao rộng rãi, nhìn giống như sinh viên đại học. Anh tiến vào cửa, đem giày tháo ra, hỏi; Sao lại không bận áo khoác vào.
Phòng khách nhà Thư Niệm không có máy điều hòa, mặc dù cửa sổ đóng chặt, nhiệt độ vẫn rất lạnh.
Hiển nhiên không nghĩ là anh sẽ tới, Thư Niệm chỉ ngây ngốc chỉ vào ghế sô pha; Em vừa mới ở trong chăn ra.
Tạ Như Hạc gật đầu, đem áo khoác cởi ra bọc trên người cô: Mang bánh ngọt đến cho em.
Anh bước đến hướng ghế sô pha.
Thư Niệm đi theo phía sau anh. giống như một cái đuôi nhỏ.
Ngồi vào trên ghế sa lon.
Tạ Như Hạc lấy bánh ngọt trong túi ra, tháo ra, để một cái ở trước mặt Thư Niệm
Thư Niệm vừa ăn cơm trưa xong không được bao lâu, giờ phút này còn ăn không vô, không có đụng vào. Cô hoàn toàn không có khắc chế được bộ đáng cao hứng của chính mình, cười híp mắt, muốn đi đến cầm tay của anh.
Tạ Như Hạc gần như là lập tức tránh đi.
Thư Niệm không kịp có phản ửng.
Tạ Như Hạc vừa mới ở bên ngoài hứng gió, tay lạnh đến cứng đờ, sợ cô không vui, anh thấp giọng giải thích rõ: Tay của anh đang rất lạnh.
...
Anh nhìn về phía Thư Niệm, bên tai khá nóng, chậm rãi bổ sung thêm câu: Một lát sau lại cầm.
Thư Niệm không có nghe lời nói của anh, vẫn như cũ tiến tới nắm chặt tay của anh, hai cánh tay đều dùng tới, muốn sưởi ấm cho anh.
Nét mặt của Tạ Như Hạc ngưng lại, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Một lát sau, Tạ Như Hạc vẫn sợ cô sẽ bị cảm lạnh, đúng lúc nhìn thấy túi chườm nóng đang ở bên cạnh, anh do dự nói: Có túi chườm nóng.
Thư Niệm nhìn sang, dừng lại hai giây, lại thu tầm mắt lại: Tay của em cũng rất ấm áp.
Tạ Như Hạc nói: Ừ?
Trong tiếng nói mơ hồ không rõ, nho nhỏ nhưng nhấn mạnh: Hẳn là so với túi chườm nóng ấm áp hơn.
Nghe nói như thế, Tạ Như Hạc nhìn về phía cô, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Không biết đây là tật xấu gì của mình, cô chính là muốn cùng anh tiếp xúc thân mật, nhưng lại sợ anh không thích. Thư Niệm nước một ngụm nước bọt, tự cho là rất khéo léo: Anh có thể xem em như túi chườm nóng.
...
Trong một cái chớp mắt phòng khách trở nên yên tĩnh.
Là như vậy sao. Giống như là nhịn không được, Tạ như Hạc nở một nụ cười kéo dài, trong mắt lóe ánh sáng rực rỡ, tốc độ nói chậm chạp, tận lực kéo dài âm thanh, Được.
Thư Niệm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Tạ Như Hạc nắm chặt cổ tay của cô, kéo vào hướng trong ngực.
Thư Niệm không có chút nào phòng bị, cả người bổ nhào vào trước ngực anh, cô nửa quỳ ở trên ghế sa lon, hai tay chống vào bờ vai của anh, vội vàng hấp tấp hỏi: Sao, làm sao vậy?
Một tay Tâ Như Hạc hơi đỡ lấy lưng của cô, khẽ rũ đầu xuống,cùng đụng vào tầm mắt của cô. Âm thanh của anh khàn khàn, hững hờ, mơ hồ như mang theo ý cười.
Anh thích ôm túi chườm nóng.
/87
|