Edit by Mowx ~ Beta by Vee
Tạ Như Hạc cao hơn Thư Niệm một cái đầu nên mỗi lúc nhìn cô đều phải cố gắng cúi người xuống. Giống như không hiểu ý cô là gì, khuôn mặt anh không có chút biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại mang vài phần dò xét.
Thấy anh vẫn không muốn mở miệng nói chuyện như trước, Thư Niệm rất phiền muộn: Tại sao anh lại không nói chuyện?
...
Thư Niệm từ trước tới giờ cũng chưa từng gặp loại tình huống này. Đối phương cũng không phải là không để ý tới cô, lúc nghe cô gọi anh sẽ dừng lại. Cũng không phải coi cô thành không khí, sẽ nghe cô nói chuyện, chỉ có điều là sẽ không đáp lời.
Anh như vậy là không lịch sự Thư Niệm bắt đầu giáo huấn, Em nói với anh nhiều như vậy, sao anh vẫn không để ý tới em chứ?
Ánh mắt Tạ Như Hạc hơi thay đổi, vẫn không nói chuyện như cũ.
Nói đến đây, Thư Niệm đột nhiên nghĩ ra điều gì, trở nên hơi bất an: Không phải là anh không nói chuyện được chứ...
Nghe vậy, mí mắt Tạ Như Hạc giật giật, hàng mi tinh tế khẽ run nhẹ.
Phản ứng của anh lại làm cho ý nghĩ của Thư Niệm càng thêm kiên định.
Nếu như anh không thể nói chuyện, vậy có thể dùng ngôn ngữ cơ thể để nói với em mà. Thư Niệm cảm thấy vừa rồi mình quá mức hùng hổ dọa người nên không dám nhìn anh, Em cũng không cố ý...
Tạ Như Hạc không nhìn cô, sắc mặt hững hờ như trước. Giống như không quá quan tâm để ý tới cô, nhưng cũng không có xu hướng muốn rời đi.
Thư Niệm trầm mặc, lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận. Thật lâu sau, cô kiên trì nói tiếp: Hôm qua anh ở bên ngoài nhà chú Lý Hoành làm gì thế? Em có thấy anh đứng đó một lát.
...
Cô tựa như là bị không khí bao phủ, một chút gợn sóng cũng không có.
Thư Niệm nhíu mày, một lần nữa nắm lấy cổ tay của anh, ghé sát, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói: Chú Lý Hoành không trả cho anh tiền công là không đúng, nhưng anh cũng không thể làm ra chuyện như vậy được.
Nghe cô nói như thế, Tạ Như Hạ rốt cục cũng có động tĩnh. Anh nhìn về phía Thư Niệm, trong ánh mắt xẹt qua một tia mờ mịt.
Thư Niệm cũng không có chú ý tới, chỉ là phối hợp nói: Đến lúc đấy chú ấy đi kiểm tra phanh của xe đạp, phát hiện không hợp lý, sau đó đi tìm anh thì làm sao bây giờ?
...
Anh nhất định không thể làm chuyện xấu. Thư Niệm trở nên nghiêm túc, Bởi vì mặc kệ như thế nào, coi như lần này may mắn trốn thoát, nhưng cuối cùng thì vẫn sẽ....
Biểu cảm của Tạ Như Hạc dần dần trở nên sáng rõ. Liên tưởng tới lời nói của Thư Niệm trước đó, cuối cùng anh cũng hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của cô, sắc mặt tối dần. Không có nghe cô nói tiếp, trực tiếp hất tay của cô ra khỏi cổ tay mình.
Bộp một tiếng ---
Một giây này, xung quanh dường như dừng lại.
Ánh mắt Tạ Như Hạc như bị đóng một lớp băng, âm u mang theo vài phần uất khí. Anh mấp máy môi, thần sắc không chút che giấu sự chán ghét cùng vẻ tự giễu.
Sau đó, không để ý tới biểu cảm sửng sốt của Thư Niệm, quay đầu rời đi.
...
...
Bởi vì cú điện thoại tối qua kia, Thư Niệm liền...mất ngủ!
Nằm trên giường lật qua lật lại, từ từ nhắm hai mắt nhưng cũng không có chút xíu nào buồn ngủ. Mãi đến khi trời gần sáng cô mới miễn cưỡng thiếp đi.
Ngày thứ hai, Thư Niệm ngủ đến một giờ chiều mới rời giường.
Cô vào phòng bếp tùy tiện xử lí tìm chút đồ ăn lót dạ, rồi lại đến phòng khách, uống hai viên thuốc cảm mạo mới cảm thấy cổ họng đỡ ngứa ngáy hơn những ngày trước một chút. Cô ho hai tiếng, sau đó đần độn mà A---- vài tiếng, cảm giác trạng thái cổ họng cũng không sai lệch lắm so với dự kiến.
Liền nuốt tiếp một viên đường Tỳ Ba vào miệng rồi đi ra cửa.
Bên ngoài trời đã ngừng mưa, nhưng mặt đất vẫn cứ ẩm ướt như cũ, bầu trời xám xịt u ám. Trong không khí còn mang theo một tầng khí ẩm, tựa như muốn mang theo gió lạnh tiến vào sâu bên trong.
Tuy nói trời không còn quá lạnh, nhưng vì đây là thời kì giao mùa, cũng là thời điểm dễ phát sinh bệnh cao nhất. Thân thể Thư Niệm lại yếu đuối, bản thân không muốn mình bị cảm nặng hơn nên trên người bọc hai chiếc áo lông cừu, kèm thêm một chiếc áo khoác màu nâu nhạt dài ngang gối. Cô đem mình gói lại cực kì chặt chẽ. Bất quá trong thời tiết như vậy, quả thực có chút... hơi nhiều.
Lên xe buýt, Thư Niệm tìm chỗ sau cùng rồi ngồi xuống.
Lúc này cô cũng cảm thấy có chút nóng, mồ hôi bắt đầu rịn ra trán nên cô vô thức đem cổ áo kéo xuống một chút.
Dựa theo địa chỉ mà giáo sư đã đưa cho, Thư Niệm xuống xe tại phía Bắc của Thành phố. Đây là lần đầu tiên cô tới phòng thu âm này nên không thể nào biết đường, liền đi theo sự chỉ dẫn của điện thoại di động, đi đến toà nhà cao ốc tại ngã tư đường Kim Lĩnh.
Đi thang máy lên tầng năm.
Xác nhận được vị trí, Thư Niệm đứng bên ngoài không nhúc nhích, gửi cho giáo sư một tin nhắn ngắn. Không lâu sau đấy, một người phụ nữ hơn 40 tuổi mở cửa, bà ta trông có vẻ nóng vội, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, tóc được búi lên cao nhìn rất lão luyện.
Bà ấy đi ra, cùng Thư Niệm chào hỏi.
Thư Niệm cung kính gọi: Cô Hoàng.
Người phụ nữ trước mắt là giáo viên dạy kịch thời đại học của cô - Hoàng Lệ Chi.
Bà nhìn Thư Niệm, cười nói: Em tới rồi à? Nơi này có một nhân vật, em đi thử giọng xem có thích hợp hay không.
Thư Niệm vâng dạ, liền vội vàng đi theo bà.
Hoàng Lệ Chi đưa cô tới trong phòng điều khiển, gặp đạo diễn phối âm.
Bây giờ, Thư Niệm đã không thể giống như trước, có thể ứng xử bình thường với người khác, cô hơi sợ việc xã giao, lúc cùng người khác trò chuyện liền khẩn trương đổ mồ hôi. Cô liếm nhẹ môi, bắt bản thân ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của đạo diễn, lúng túng tự giới thiệu về mình.
Tôi là Lý Khánh, cô cứ gọi tôi đạo diễn Lý là được rồi. Lý Khánh cười cười, thái độ không mấy thân thiện, đưa một tờ giấy A4 cho cô, Vậy, thử cái này trước đi.
Thư Niệm vội vàng tiếp nhận, mắt khẽ đảo qua nội dung trên tờ A4.
Lý Khánh nói: Chuẩn bị xong liền đi vào trong thử âm.
Kỳ thật cũng không có quá nhiều thời gian cho cô chuẩn bị.
Thư Niệm cũng biết rất rõ đạo lý này, cô từ từ nhắm hai mắt để ổn định lại cảm xúc rồi bước nhanh vào phòng thu âm bên trong...
Không gian phòng thu âm cũng không tính là lớn, bên trong còn có bốn năm người. Trong phòng bịt kín, không khí không lưu thông nên mùi có chút ẩm mốc khó ngửi. Điều kiện không được tốt lắm, điều hoà vẫn mở, nhưng cũng nóng bức đến khó chịu.
Thư Niệm đi đến trước micro, đeo tai nghe lên.
Màn hình trước mắt bắt đầu chuyển động.
Bình thường trước lúc cô chính thức thử âm, cô sẽ được xem một số hình ảnh.
Để cô quan sát và hồi tưởng lại.
Bên tai là nguyên âm của diễn viên lúc quay chụp. Cô phải nhớ kỹ từng khẩu hình của diễn viên, mỗi hơi thở, thời điểm nói chuyện, lúc há miệng, toàn bộ đều phải trùng khớp.
Bên trong phòng thu âm nhiều người, nhưng lại yên ắng vô cùng.
Thư Niệm rất khẩn trương, không gian chật hẹp, người lại đông, vốn là thiếu dưỡng khí. Giờ phút này cô cảm thấy mình gần như không thở nổi.
Tiếng nói trong tai nghe kết thúc, hình ảnh trước mắt cũng ngừng lại.
Trong phòng điều khiển truyền đến thanh âm của Lý Khánh: Chuẩn bị xong chưa?
Thư Niệm nuốt một ngụm nước bọt, xiết chặt tờ giấy trong tay: Được rồi ạ.
Hình ảnh trước mắt không một tiếng động.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào mình trong gương, thần sắc hững hờ, hốc mắt dần dần đỏ, im lặng rơi nước mắt. Mà Thư Niệm bên ngoài, vành mắt cũng đỏ dần lên, như là bắt đầu nhập tâm vào đoạn phim.
....
Buổi thử âm kết thúc, Thư Niệm chủ động lùi về phía sau. Cảm xúc của cô vẫn chưa thể ổn định lại, trong cổ họng nhịn không được phát ra những tiếng nghẹn ngào khe khẽ.
Thư Niệm vuốt vuốt mắt, ra khỏi phòng thu âm.
Rất tốt, vậy vai này tôi chọn cô. Lý Khánh có vẻ rất hài lòng, biểu cảm so với vừa nãy hòa hoãn không ít, Đi sửa sang lại một chút đi, đợi lát nữa tôi đưa kịch bản cho cô, ngày hôm nay không có cảnh diễn của cô, ngày mai mới bắt đầu.
Đại khái chỉ là một vai diễn phụ nhỏ trong bộ phim, cũng không quan trọng.
Lý Khánh trực tiếp quyết định, cũng không cần cho sản xuất bên kia xem qua.
Thư Niệm mím môi, nhỏ giọng đáp: Vâng, cảm ơn đạo diễn rất nhiều.
Bởi vì tin tức này, tâm tình Thư Niệm tốt lên không ít.
Bên trong phòng thu âm không có nhà vệ sinh, Thư Niệm lên tầng trên tìm nhà vệ sinh công cộng. Trên đường đi, cô mới phát hiện ra tầng này cơ bản đều là phòng thu âm.
Thư Niệm rửa mặt, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, do dự một chút rồi lấy cây son ra thoa lên môi. Cô cũng không có ý định đi về, theo như thường lệ, thì cô đều sẽ ngây ngốc đến mười hai giờ khuya.
Coi như mình không có công việc, cũng có thể nghe người khác phối âm một chút, tiếp thu thêm kinh nghiệm.
Bên cạnh có hai cô gái đang trang điểm.
Một người trong đó đột nhiên mở miệng: Ngày hôm nay hình như Lê Thịnh có tới đây nha, hay là chúng ta cùng đi xem trộm một chút? Tôi rất thích anh ấy!
Làm sao mà vào được cơ chứ.
Aizz, tôi đã nói là một chút cơ mà. Nghe nói anh ấy lần này tới là để thử âm ca khúc do A Hạc viết.
Thư Niệm đi bên ngoài cửa, nghe được cái tên này, cô vô thức quay đầu, sắc mặt sững sờ. Rất nhanh sau đó, cô lấy lại tinh thần, dùng sức lắc đầu, cũng không có ở lại nghe tiếp.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Thư Niệm quay về đường cũ. Đi thẳng, rẽ trái hai lần là có thể về tới phòng thu âm vừa rồi.
Trên đường, cô không khỏi nghĩ tới hôm qua khi Tạ Như Hạc gọi lại cú điện thoại kia.
Sau đó cô nói cái gì, quả thực cô cũng không nhớ rõ nữa. Giống như là có nói, mà hình như là không nói gì. Đại khái là nói tiếng xin lỗi, sau đó liền cúp điện thoại.
Nhưng lời nói của người bên kia điện thoại, Thư Niệm vẫn nhớ rất rõ ràng.
Anh nói, cô nhận lầm người.
Trước đó cô gọi điện thoại, đối phương không có nhận. Sau đó lại gọi lại rồi hỏi ai vậy.
Cô hỏi, là Tạ Như Hạc sao?
Anh nói, cô nhận nhầm người.
Thư Niệm cũng không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không.
Cô cảm thấy nếu như người bên kia không phải là Tạ Như Hạc, theo như tình huống bình thường, đối phương không phải sẽ nói Cô nhầm số rồi hay sao?
Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, Thư Niệm xoay người.
Khoé mắt chú ý tới phía trước có hai bóng người, Thư Niệm giương mắt, nhìn thấy phía trước có hai người một đứng, một ngồi.
Một người đứng đấy, một người lại ngồi trên xe lăn.
Lại là gương mặt quen thuộc kia.
Hình ảnh ngày hôm ấy, quả thực không phải ảo giác của cô.
Tạ Như Hạc hôm nay mặc đồ có chút lười biếng, một chiếc áo màu đen rộng thùng thình, phối với quần thường màu xám. Người trước mặt tựa hồ như đang nói với anh cái gì đó, anh một chút kiên nhẫn cũng không có, lại bày ra một biểu cảm âm trầm, lạnh nhạt.
Qủa thực là một bộ dáng không vui.
Không lâu sau.
Tạ Như Hạc đột nhiên cong môi, đôi mắt đen nhuộm nhiều sắc thái, tất cả đều là giễu cợt. Anh xùy khẽ một tiếng, cười như không cười mà nói rằng Hát không được vậy tôi đổi người là được rồi, không phải sao?
...
Người đứng trước mặt anh thần thái cung kính, nhưng giọng điệu lại có chút nóng nảy.
Tạ Như Hạc lười không buồn nghe. Giống như dùng ánh mắt còn lại chú ý tới thân ảnh của cô, ánh mắt xẹt qua, nhìn về phía Thư Niệm.
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt dừng lại.
Cảm xúc của Thư Niệm đã khôi phục hơn nửa, nhưng vành mắt vẫn đỏ ửng lên, khóe mắt cụp xuống tiu nghỉu. Da cô rất trắng, càng làm cho vành mắt đỏ lựng thêm rõ ràng.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Không đến một giây.
Lần này Thư Niệm đem ánh mắt dời đi trước, im lặng không lên tiếng đi qua hai người bọn họ, tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng của cô, Tạ Như Hạc thu lại vẻ trào phúng trên mặt, trong mắt lộ ra một tia không biết làm sao. Đầu ngón tay anh giật giật, yết hầu khẽ di chuyển lên xuống.
Lực đạo trên tay khẽ tăng thêm, xe lăn cũng theo đó mà di chuyển rồi dừng lại.
Tác giả có lời muốn nói: Vẫn là quất 100 cái hồng bao!! =w=
Lời editor: Haizz cuối cùng cũng xong một chương:( Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ~
21:22 p.m [ 01.12.18 ]
Tạ Như Hạc cao hơn Thư Niệm một cái đầu nên mỗi lúc nhìn cô đều phải cố gắng cúi người xuống. Giống như không hiểu ý cô là gì, khuôn mặt anh không có chút biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại mang vài phần dò xét.
Thấy anh vẫn không muốn mở miệng nói chuyện như trước, Thư Niệm rất phiền muộn: Tại sao anh lại không nói chuyện?
...
Thư Niệm từ trước tới giờ cũng chưa từng gặp loại tình huống này. Đối phương cũng không phải là không để ý tới cô, lúc nghe cô gọi anh sẽ dừng lại. Cũng không phải coi cô thành không khí, sẽ nghe cô nói chuyện, chỉ có điều là sẽ không đáp lời.
Anh như vậy là không lịch sự Thư Niệm bắt đầu giáo huấn, Em nói với anh nhiều như vậy, sao anh vẫn không để ý tới em chứ?
Ánh mắt Tạ Như Hạc hơi thay đổi, vẫn không nói chuyện như cũ.
Nói đến đây, Thư Niệm đột nhiên nghĩ ra điều gì, trở nên hơi bất an: Không phải là anh không nói chuyện được chứ...
Nghe vậy, mí mắt Tạ Như Hạc giật giật, hàng mi tinh tế khẽ run nhẹ.
Phản ứng của anh lại làm cho ý nghĩ của Thư Niệm càng thêm kiên định.
Nếu như anh không thể nói chuyện, vậy có thể dùng ngôn ngữ cơ thể để nói với em mà. Thư Niệm cảm thấy vừa rồi mình quá mức hùng hổ dọa người nên không dám nhìn anh, Em cũng không cố ý...
Tạ Như Hạc không nhìn cô, sắc mặt hững hờ như trước. Giống như không quá quan tâm để ý tới cô, nhưng cũng không có xu hướng muốn rời đi.
Thư Niệm trầm mặc, lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận. Thật lâu sau, cô kiên trì nói tiếp: Hôm qua anh ở bên ngoài nhà chú Lý Hoành làm gì thế? Em có thấy anh đứng đó một lát.
...
Cô tựa như là bị không khí bao phủ, một chút gợn sóng cũng không có.
Thư Niệm nhíu mày, một lần nữa nắm lấy cổ tay của anh, ghé sát, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói: Chú Lý Hoành không trả cho anh tiền công là không đúng, nhưng anh cũng không thể làm ra chuyện như vậy được.
Nghe cô nói như thế, Tạ Như Hạ rốt cục cũng có động tĩnh. Anh nhìn về phía Thư Niệm, trong ánh mắt xẹt qua một tia mờ mịt.
Thư Niệm cũng không có chú ý tới, chỉ là phối hợp nói: Đến lúc đấy chú ấy đi kiểm tra phanh của xe đạp, phát hiện không hợp lý, sau đó đi tìm anh thì làm sao bây giờ?
...
Anh nhất định không thể làm chuyện xấu. Thư Niệm trở nên nghiêm túc, Bởi vì mặc kệ như thế nào, coi như lần này may mắn trốn thoát, nhưng cuối cùng thì vẫn sẽ....
Biểu cảm của Tạ Như Hạc dần dần trở nên sáng rõ. Liên tưởng tới lời nói của Thư Niệm trước đó, cuối cùng anh cũng hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của cô, sắc mặt tối dần. Không có nghe cô nói tiếp, trực tiếp hất tay của cô ra khỏi cổ tay mình.
Bộp một tiếng ---
Một giây này, xung quanh dường như dừng lại.
Ánh mắt Tạ Như Hạc như bị đóng một lớp băng, âm u mang theo vài phần uất khí. Anh mấp máy môi, thần sắc không chút che giấu sự chán ghét cùng vẻ tự giễu.
Sau đó, không để ý tới biểu cảm sửng sốt của Thư Niệm, quay đầu rời đi.
...
...
Bởi vì cú điện thoại tối qua kia, Thư Niệm liền...mất ngủ!
Nằm trên giường lật qua lật lại, từ từ nhắm hai mắt nhưng cũng không có chút xíu nào buồn ngủ. Mãi đến khi trời gần sáng cô mới miễn cưỡng thiếp đi.
Ngày thứ hai, Thư Niệm ngủ đến một giờ chiều mới rời giường.
Cô vào phòng bếp tùy tiện xử lí tìm chút đồ ăn lót dạ, rồi lại đến phòng khách, uống hai viên thuốc cảm mạo mới cảm thấy cổ họng đỡ ngứa ngáy hơn những ngày trước một chút. Cô ho hai tiếng, sau đó đần độn mà A---- vài tiếng, cảm giác trạng thái cổ họng cũng không sai lệch lắm so với dự kiến.
Liền nuốt tiếp một viên đường Tỳ Ba vào miệng rồi đi ra cửa.
Bên ngoài trời đã ngừng mưa, nhưng mặt đất vẫn cứ ẩm ướt như cũ, bầu trời xám xịt u ám. Trong không khí còn mang theo một tầng khí ẩm, tựa như muốn mang theo gió lạnh tiến vào sâu bên trong.
Tuy nói trời không còn quá lạnh, nhưng vì đây là thời kì giao mùa, cũng là thời điểm dễ phát sinh bệnh cao nhất. Thân thể Thư Niệm lại yếu đuối, bản thân không muốn mình bị cảm nặng hơn nên trên người bọc hai chiếc áo lông cừu, kèm thêm một chiếc áo khoác màu nâu nhạt dài ngang gối. Cô đem mình gói lại cực kì chặt chẽ. Bất quá trong thời tiết như vậy, quả thực có chút... hơi nhiều.
Lên xe buýt, Thư Niệm tìm chỗ sau cùng rồi ngồi xuống.
Lúc này cô cũng cảm thấy có chút nóng, mồ hôi bắt đầu rịn ra trán nên cô vô thức đem cổ áo kéo xuống một chút.
Dựa theo địa chỉ mà giáo sư đã đưa cho, Thư Niệm xuống xe tại phía Bắc của Thành phố. Đây là lần đầu tiên cô tới phòng thu âm này nên không thể nào biết đường, liền đi theo sự chỉ dẫn của điện thoại di động, đi đến toà nhà cao ốc tại ngã tư đường Kim Lĩnh.
Đi thang máy lên tầng năm.
Xác nhận được vị trí, Thư Niệm đứng bên ngoài không nhúc nhích, gửi cho giáo sư một tin nhắn ngắn. Không lâu sau đấy, một người phụ nữ hơn 40 tuổi mở cửa, bà ta trông có vẻ nóng vội, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, tóc được búi lên cao nhìn rất lão luyện.
Bà ấy đi ra, cùng Thư Niệm chào hỏi.
Thư Niệm cung kính gọi: Cô Hoàng.
Người phụ nữ trước mắt là giáo viên dạy kịch thời đại học của cô - Hoàng Lệ Chi.
Bà nhìn Thư Niệm, cười nói: Em tới rồi à? Nơi này có một nhân vật, em đi thử giọng xem có thích hợp hay không.
Thư Niệm vâng dạ, liền vội vàng đi theo bà.
Hoàng Lệ Chi đưa cô tới trong phòng điều khiển, gặp đạo diễn phối âm.
Bây giờ, Thư Niệm đã không thể giống như trước, có thể ứng xử bình thường với người khác, cô hơi sợ việc xã giao, lúc cùng người khác trò chuyện liền khẩn trương đổ mồ hôi. Cô liếm nhẹ môi, bắt bản thân ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của đạo diễn, lúng túng tự giới thiệu về mình.
Tôi là Lý Khánh, cô cứ gọi tôi đạo diễn Lý là được rồi. Lý Khánh cười cười, thái độ không mấy thân thiện, đưa một tờ giấy A4 cho cô, Vậy, thử cái này trước đi.
Thư Niệm vội vàng tiếp nhận, mắt khẽ đảo qua nội dung trên tờ A4.
Lý Khánh nói: Chuẩn bị xong liền đi vào trong thử âm.
Kỳ thật cũng không có quá nhiều thời gian cho cô chuẩn bị.
Thư Niệm cũng biết rất rõ đạo lý này, cô từ từ nhắm hai mắt để ổn định lại cảm xúc rồi bước nhanh vào phòng thu âm bên trong...
Không gian phòng thu âm cũng không tính là lớn, bên trong còn có bốn năm người. Trong phòng bịt kín, không khí không lưu thông nên mùi có chút ẩm mốc khó ngửi. Điều kiện không được tốt lắm, điều hoà vẫn mở, nhưng cũng nóng bức đến khó chịu.
Thư Niệm đi đến trước micro, đeo tai nghe lên.
Màn hình trước mắt bắt đầu chuyển động.
Bình thường trước lúc cô chính thức thử âm, cô sẽ được xem một số hình ảnh.
Để cô quan sát và hồi tưởng lại.
Bên tai là nguyên âm của diễn viên lúc quay chụp. Cô phải nhớ kỹ từng khẩu hình của diễn viên, mỗi hơi thở, thời điểm nói chuyện, lúc há miệng, toàn bộ đều phải trùng khớp.
Bên trong phòng thu âm nhiều người, nhưng lại yên ắng vô cùng.
Thư Niệm rất khẩn trương, không gian chật hẹp, người lại đông, vốn là thiếu dưỡng khí. Giờ phút này cô cảm thấy mình gần như không thở nổi.
Tiếng nói trong tai nghe kết thúc, hình ảnh trước mắt cũng ngừng lại.
Trong phòng điều khiển truyền đến thanh âm của Lý Khánh: Chuẩn bị xong chưa?
Thư Niệm nuốt một ngụm nước bọt, xiết chặt tờ giấy trong tay: Được rồi ạ.
Hình ảnh trước mắt không một tiếng động.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào mình trong gương, thần sắc hững hờ, hốc mắt dần dần đỏ, im lặng rơi nước mắt. Mà Thư Niệm bên ngoài, vành mắt cũng đỏ dần lên, như là bắt đầu nhập tâm vào đoạn phim.
....
Buổi thử âm kết thúc, Thư Niệm chủ động lùi về phía sau. Cảm xúc của cô vẫn chưa thể ổn định lại, trong cổ họng nhịn không được phát ra những tiếng nghẹn ngào khe khẽ.
Thư Niệm vuốt vuốt mắt, ra khỏi phòng thu âm.
Rất tốt, vậy vai này tôi chọn cô. Lý Khánh có vẻ rất hài lòng, biểu cảm so với vừa nãy hòa hoãn không ít, Đi sửa sang lại một chút đi, đợi lát nữa tôi đưa kịch bản cho cô, ngày hôm nay không có cảnh diễn của cô, ngày mai mới bắt đầu.
Đại khái chỉ là một vai diễn phụ nhỏ trong bộ phim, cũng không quan trọng.
Lý Khánh trực tiếp quyết định, cũng không cần cho sản xuất bên kia xem qua.
Thư Niệm mím môi, nhỏ giọng đáp: Vâng, cảm ơn đạo diễn rất nhiều.
Bởi vì tin tức này, tâm tình Thư Niệm tốt lên không ít.
Bên trong phòng thu âm không có nhà vệ sinh, Thư Niệm lên tầng trên tìm nhà vệ sinh công cộng. Trên đường đi, cô mới phát hiện ra tầng này cơ bản đều là phòng thu âm.
Thư Niệm rửa mặt, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, do dự một chút rồi lấy cây son ra thoa lên môi. Cô cũng không có ý định đi về, theo như thường lệ, thì cô đều sẽ ngây ngốc đến mười hai giờ khuya.
Coi như mình không có công việc, cũng có thể nghe người khác phối âm một chút, tiếp thu thêm kinh nghiệm.
Bên cạnh có hai cô gái đang trang điểm.
Một người trong đó đột nhiên mở miệng: Ngày hôm nay hình như Lê Thịnh có tới đây nha, hay là chúng ta cùng đi xem trộm một chút? Tôi rất thích anh ấy!
Làm sao mà vào được cơ chứ.
Aizz, tôi đã nói là một chút cơ mà. Nghe nói anh ấy lần này tới là để thử âm ca khúc do A Hạc viết.
Thư Niệm đi bên ngoài cửa, nghe được cái tên này, cô vô thức quay đầu, sắc mặt sững sờ. Rất nhanh sau đó, cô lấy lại tinh thần, dùng sức lắc đầu, cũng không có ở lại nghe tiếp.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Thư Niệm quay về đường cũ. Đi thẳng, rẽ trái hai lần là có thể về tới phòng thu âm vừa rồi.
Trên đường, cô không khỏi nghĩ tới hôm qua khi Tạ Như Hạc gọi lại cú điện thoại kia.
Sau đó cô nói cái gì, quả thực cô cũng không nhớ rõ nữa. Giống như là có nói, mà hình như là không nói gì. Đại khái là nói tiếng xin lỗi, sau đó liền cúp điện thoại.
Nhưng lời nói của người bên kia điện thoại, Thư Niệm vẫn nhớ rất rõ ràng.
Anh nói, cô nhận lầm người.
Trước đó cô gọi điện thoại, đối phương không có nhận. Sau đó lại gọi lại rồi hỏi ai vậy.
Cô hỏi, là Tạ Như Hạc sao?
Anh nói, cô nhận nhầm người.
Thư Niệm cũng không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không.
Cô cảm thấy nếu như người bên kia không phải là Tạ Như Hạc, theo như tình huống bình thường, đối phương không phải sẽ nói Cô nhầm số rồi hay sao?
Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, Thư Niệm xoay người.
Khoé mắt chú ý tới phía trước có hai bóng người, Thư Niệm giương mắt, nhìn thấy phía trước có hai người một đứng, một ngồi.
Một người đứng đấy, một người lại ngồi trên xe lăn.
Lại là gương mặt quen thuộc kia.
Hình ảnh ngày hôm ấy, quả thực không phải ảo giác của cô.
Tạ Như Hạc hôm nay mặc đồ có chút lười biếng, một chiếc áo màu đen rộng thùng thình, phối với quần thường màu xám. Người trước mặt tựa hồ như đang nói với anh cái gì đó, anh một chút kiên nhẫn cũng không có, lại bày ra một biểu cảm âm trầm, lạnh nhạt.
Qủa thực là một bộ dáng không vui.
Không lâu sau.
Tạ Như Hạc đột nhiên cong môi, đôi mắt đen nhuộm nhiều sắc thái, tất cả đều là giễu cợt. Anh xùy khẽ một tiếng, cười như không cười mà nói rằng Hát không được vậy tôi đổi người là được rồi, không phải sao?
...
Người đứng trước mặt anh thần thái cung kính, nhưng giọng điệu lại có chút nóng nảy.
Tạ Như Hạc lười không buồn nghe. Giống như dùng ánh mắt còn lại chú ý tới thân ảnh của cô, ánh mắt xẹt qua, nhìn về phía Thư Niệm.
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt dừng lại.
Cảm xúc của Thư Niệm đã khôi phục hơn nửa, nhưng vành mắt vẫn đỏ ửng lên, khóe mắt cụp xuống tiu nghỉu. Da cô rất trắng, càng làm cho vành mắt đỏ lựng thêm rõ ràng.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Không đến một giây.
Lần này Thư Niệm đem ánh mắt dời đi trước, im lặng không lên tiếng đi qua hai người bọn họ, tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng của cô, Tạ Như Hạc thu lại vẻ trào phúng trên mặt, trong mắt lộ ra một tia không biết làm sao. Đầu ngón tay anh giật giật, yết hầu khẽ di chuyển lên xuống.
Lực đạo trên tay khẽ tăng thêm, xe lăn cũng theo đó mà di chuyển rồi dừng lại.
Tác giả có lời muốn nói: Vẫn là quất 100 cái hồng bao!! =w=
Lời editor: Haizz cuối cùng cũng xong một chương:( Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ~
21:22 p.m [ 01.12.18 ]
/87
|