Tạ Như Hạc rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm vẻ mặt mất tự nhiên của cô, nét mặt hơi sững sờ. Cơ mặt co rút, ngón tay không tự chủ giật giật, thấp giọng hỏi : Yêu sớm?
Đây là lần đầu tiên Thư Niệm nói những lời như vậy.
Ngoại trừ kịch bản lồng tiếng, trong trí nhớ của anh, cô chưa làm qua chuyện gì trái với lương tâm, nói với cô chuyện không đúng thành đúng, thậm chí cô còn vì thế mà xin lỗi.
Đây là chuyện có một không hai.
Thư Niệm vốn là ngượng ngùng, lúc này lại nghe được anh hỏi lại, liền nhìn cũng không dám nhìn. Cô lập tức cúi đầu thấp xuống, ảo não nhưng không muốn rút lại lời nói vừa rồi, không có lên tiếng, tự kiểm điểm lại mình.
Tạ Như Hạc cong khóe môi, biết mà vẫn còn hỏi: Em muốn yêu sớm với ai?
Thư Niệm không ngẩng đầu, không thấy được vẻ mặt lúc này của Tạ Như Hạc, không biết anh có phải là thật sự không biết đáp án. Cô không mở miệng, chỉ có thể cúi đầu ăn mì, giả bộ như không nghe thấy gì.
Giọng của anh mang theo ý cười, tiếp tục hỏi: Không thể nói?
Trầm mặc hai giây.
Thư Niệm gắp miếng thịt bò vào trong bát của anh, cứng nhắc dời để tài, mơ hồ không nói rõ: Mau ăn đi, nếu không thì một lúc sau mì nguội, ăn không ngon nữa.
Tạ Như Hạc rõ ràng, có thể nói ra như vậy, đối với cô mà nói, việc này phải đấu tranh nội tâm rất nhiều. Anh không tiếp tục đùa cô nữa, ý xấu quét sạch.
Anh nhìn miếng thịt bò đặt trên bát mình, bình tĩnh hai giây: Anh biết rồi.
Thư Niệm cho là đề tài đã được thay đổi, vô thức thở nhẹ ra.
Tạ Như Hạc lại nói: Anh cũng cảm thấy..
Hả?
Cũng cái gì.
Cũng cảm thấy mì nguội rồi liền ăn không ngon hả?
Thư Niệm không có hiểu anh đang nói cái gì, buồn bực ngẩng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt đen láy của anh.
Im lặng đối mặt.
Đuôi mắt Tạ Như Hạc khẽ nhếch, lông mi tinh mịn in dưới mắt bóng mờ mờ, ánh mắt chuyên chú mà lại đa tình. Sau đó, anh khẽ cười một tiếng: Cùng em yêu sớm, rất tốt.
_____ Anh cũng hiểu được, chuyện yêu sớm với em là tốt vô cùng
Tim Thư Niệm trật một nhịp, vốn là lúng túng xấu hổ cũng không biết tiêu tán đi từ lúc nào. Vành tai cô đỏ lên, miệng khẽ mở, À một tiếng.
Nói xong lời này, Tạ Như Hạc cũng không có lên tiếng nữa.
Thư Niệm ăn cái gì cũng rất chậm, cắn một miếng mà nhai hết nửa ngày rồi mới nuốt vào. Cô cắn cắn môi, len lén nhìn về hướng Tạ Như Hạc. Nhớ tới lời anh nói vừa rồi, cô do dự nói: Anh đừng vì những lời của ông bà mà không vui.
Mặt Tạ Như Hạc không thay đổi gật đầu.
Bọn họ nói sai, anh đừng nghe.
Ừ.
Thư Niệm không nghĩ ở sau lưng nói xấu người khác, chỉ là nhỏ giọng thì thầm lấy: Hơn nữa còn đẩy anh.
Trong giọng nói của cô đều là sự oán hận. Đại khái bởi vì đó đều là những người thân thích của anh, cũng có thể là do cô không biết mắng chửi người khác như thế nào, những lời nói ra cũng không tính là quá phận.
Nhưng cảm xúc không vui đều là vì anh.
Giống như là đang thay anh phát tiết cảm xúc, nói ra hết những bất mãn.
Tạ Như Hạc nhàn nhạt đáp lời cô, khóe miệng hơi nâng lên.
Tay Thư Niệm nắm chặt đôi đũa, cảm thấy mình nói những lời này nghe rất buồn cười, còn có chút không biết lượng sức. Thanh âm của cô thấp xuống, không có lực lực nói: Về sau nếu còn gặp chuyện như thế này, em sẽ che chở cho anh.
...
Chúng ta cùng ra ngoài. Thư Niệm thật sự nói: Nếu như còn gặp nữa, em sẽ tận lực không sợ. Kia là người nhà Tạ Như Hạc.
Cùng anh có quan hệ máu mủ thân thiết, cho dù không muốn tận trách nhiệm với người nhà , nhưng người ngoài nhìn vào mà nói, bọn họ vẫn là ông bà của Tạ Như Hạc,là chú của anh, là trưởng bối của anh.
Đối với các hành động vô lễ, có lẽ Tạ Như Hạc không có cách nào làm được.
Vậy thì để cô làm giúp anh.
Tạ Như Hạc đã ăn hết mì, nghe cô nói như thế, cầm khăn tay lên lau sạch sẽ. Anh nhìn về phía cô, đột nhiên nhớ tới phản ứng của cô lúc nhìn thấy anh bị Tạ Ký đánh bị thương.
Giống như hiện tại.
Đều là biết rõ có thể bản thân sẽ bị thương, lại vẫn như cũ nguyện ý đứng trước mặt, che chở cho anh.
Là có thể để cho trái tim của anh mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Những năm gần đây, anh kì thật trải qua không vui vẻ cho lắm. Mặc dù được làm những việc mình thích, vừa vặn bên cạnh không có những người khác, trôi qua trống trải mà buồn tẻ. Cảm thấy thế giới đều thật tối tăm, không có ánh sáng mặt trời.
Những cái kia đều không có cảm giác rõ rệt, nhưng lại bị cô lúc lơ đãng bổ sung vào.
Trong đầu hiện lên cảnh lúc anh gặp lại cô.
Hiện tại nhớ lại, anh vẫn như cũ cảm thấy mình thật may mắn.
Ngày đó, bởi vì bác sĩ của anh có việc, anh bị Phương Văn Thừa đưa đến bệnh viện làm trị liệu. Lại vì bên ngoài mưa rất to, Phương Văn Thừa động tác quá chậm, anh ở cổng bệnh viện đợi một lúc lâu.
Cho đến lúc, nghe thấy tiếng của Thư Niệm.
Vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy cô đứng ngược chiều sáng, nhìn qua có vẻ hơi mờ mịt.
Qúa khứ đã qua dường như là một giấc mơ.
Lo lắng là mơ.
Như cho dù đấy là một giấc mơ, thì giấc mơ ấy cũng kéo dài đến tận hôm nay.
Làm cho cô giờ phút này thật sự rõ ràng ở trước mặt anh.
Yết hầu Tạ Như Hạc khô khốc, xoa xoa đầu cô, nét mặt ôn hòa: Ừ, em che chở cho anh.
- ---
Trừ lúc vừa uống thuốc xong sẽ có cảm giác khó chịu, về sau cũng không còn có cảm giác gì.Ngẫu nhiên Thư Niệm sẽ quên uống thuốc, đều là Tạ Như Hạc đúng giờ nhắc nhở cô. Nhưng tác dụng của thuốc, cũng chỉ là làm dịu đi một vài triệu chứng, giảm bớt đi cảm giác thống khổ.
Nhiều khi, Thư Niệm không khống chế được cảm xúc của mình, sẽ đột nhiên phát cáu, gào khóc, cảm xúc tương phản rất lớn. Cũng đôi khi cảm xúc sa sút, không buồn ăn.
Thời điểm phát tác hoảng sợ, đều là Tạ Như Hạc ở bên chăm sóc cô. Nghe tiếng cô thất kinh hoảng loạn cầu cứu cùng tiếng khóc, dẫn đến phản ứng biến hóa của cơ thể, việc anh có thể làm chỉ là không ngừng trấn an.
Mà phần lớn thời gian, Thư Niệm đều là rất bình thường.
Mặc dù lo lắng lần tiếp theo sẽ phát tác, lại bởi vậy mà lo nghĩ. Có thể nghĩ đã có người chăm sóc, có người cùng với cô vượt qua quãng thời gian đen tối này, kỳ thật cũng cảm thấy không có khó khăn như vậy.
Trừ những lúc cần thiết phải đi ra ngoài, còn lại hai người đều ngây ngốc ở trong nhà.
Chỉ có tuần đầu tiên, bởi vì lo lắng cho tình huống của Thư Niệm, Tạ Như Hạc nói dối, để Thư Niệm ngủ chung phòng với anh.
Về sau, Thư Niệm phát hiện đi đứng của Tạ Như Hạc không có vấn đề, rõ ràng anh là bởi vì lo lắng cho cô nên mới nói ra những lời này, liền uyển chuyển nói với anh cho mình ra ngủ ở phòng khác.Hai người vô cùng tôn trọng nhau, chung sống vui vẻ.
Cứ như vậy qua vài tuần.
Nhân lúc anh đang ở đây được công chiếu tại tuần đầu tiên của tháng sáu.
Tạ Như Hạc sợ Thư Niệm thay đổi chủ ý, trước khi mua vé tầm một tuần, lại hỏi cô một lần.Thư Niệm đều đã nhanh quên chuyện này, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, xoắn xuýt lại nhát gan.Nghĩ đến hình tượng kia vừa bực bội mà tim lại đập nhanh, suy nghĩ đầu tiên là không muốn.
Trong rạp chiếu phim nhiều người lộn xộn, ánh sáng lại mờ mờ. Hơn nữa phim chiếu rạp truyền tải hình ảnh gì, cô cũng không rõ. Lại sẽ không xuất hiện một vài hình ảnh không tốt, làm cho cô liên tưởng đến sự việc trước đây, từ đó có cảm giác khó chịu.
Tổng kết lại sẽ phải cân nhắc rất nhiều.
Cũng bởi vì những lo nghĩ này mà mệt mỏi, không muốn suy nghĩ tiếp.
Lần này sau khi Thư Niệm cự tuyệt, Tạ Như Hạc cũng không nhắc lại chuyện này.
Lúc sắp kết thúc tháng năm, Thư Niệm nhận được một cú điện thoại. Là thời gian trước đạo diễn phối âm của cô nói có chút lời kịch cần xét duyệt nhưng mà muốn đổi, để Thư Niệm đi bổ sung lời thoại.
Nhận được cú điện thoại này, Thư Niệm mới ý tức được mình đã có một khoảng thời gian dài không đi phòng thu âm.
Đây là không có cách nào cự tuyệt làm việc, Thư Niệm lập tức đáp ứng.
Sau đó nói với Tạ Như Hạc chuyện này.
Nghe nói như thế, Tạ Như Hạc mặt mày không đổi quan sát Thư Niệm, cảm giác phản ứng của cô đối với lần này cũng không có gì kháng cự, anh mới thở phào nhẹ nhõm: Được, sáng mai anh đưa em đi.
Ngày thứ hai, hai người đúng giờ ra cửa.
Từ nhà Tạ Như Hạc ra phòng thu âm không quá xa, chỉ mất hơn 20 phút đi xe.
Mặt trời đã lên cao, nhiệt độ ngoài trời cũng vì vậy mà tăng lên. Đất xi măng như cái lồng hấp,bốc hơi nóng, không khí cũng bị nhiệt độ đốt thay đổi hình. Bên trong hơi thở còn nghe được cả mùi của cỏ xanh cùng bùn đất.
Lúc đầu nghĩ cứ trực tiếp đi qua, nhưng bởi vì thời tiết, Tạ Như Hạc gọi cho Phương Văn Thừa tới.Kỳ thật tình trạng hiện tại của anh đã có thể lái xe được bình thường. Nhưng bởi vì đã một thời gian dài không chạm vào xe, dạo này cũng không rảnh rỗi để luyện tập, cho nên gọi Phương Văn Thừa đến đón.
Xe chạy một đường tới dưới tầng phòng thu âm.
Thư Niệm xuống xe.
Mấy tuần này, trừ lúc ngủ, thời gian còn lại cơ bản cô với Tạ Như Hạc không có tách ra. Thư Niệm khẩn trương quay đầu, nhìn về phía Tạ Như Hạc bên trong xe, nhịn không được nói: Em sẽ xong nhanh thôi.
Tạ Như Hạc đang cùng Phương Văn Thừa giao phó chuyện công việc. Nghe nói như thế, anh nghiêng đầu, thấp giọng nói: Em đợi anh một chút. Sau đó anh lại nói với Phương Văn Thừa vài câu, rất nhanh liền xuống xe.
Thư Niệm ngẩng đầu nhìn anh, chần chờ nói: Anh xuống đây làm gì?
Tạ Như Hạc cầm một cái mũ từ trên xe xuống, giơ tay đội lên cho cô: Anh lên đó cùng em.
Tâm tình Thư Niệm trầm tĩnh lại, nháy mắt mấy cái: Sao lại mang mũ chứ..
Rất nắng. Tạ Như Hạc lẩm bẩm: Đừng để bị cảm nắng.
Vậy chúng ta hẳn là phải mang dù mới đúng.
Nghe vậy, Tạ Như Hạc liếc mắt nhìn cô một cái, giống như là đang suy nghĩ, rất nhanh liền gật đầu: Lần sau anh sẽ mang.
Thư Niệm chỉ chỉ tòa nhà cao ốc, Đi qua đấy rất nhanh nha
Em đi vào thấy nóng có thể cởi, lúc đi ra thì đội lên. Tạ Như Hạc chỉnh mũ cho cô, nhìn vài giây: Hình như vẫn hơi rộng..
Không rộng. Đột nhiên tâm tình Thư Niệm rất tốt, ngẩng đầu. Sợ mũ sẽ rơi, cô vô thức đưa tay giữ đầu, khóe mắt cong cong: Rất vừa.
Sửa lại lời thoại kì thực cũng chỉ là ghi lại những lời thoại quan trọng, không mất nhiều thời gian là bao.
Tạ Như Hạc không thể vào trong, Thư Niệm đi dạo một vòng, tìm cho anh một chỗ để ngồi, dặn anh ngồi ở đây chờ cô giống nhứ dặn một đứa trẻ, sau đó liền tiến vào phòng thu âm.
Thư Niệm có một khoảng thời gian dài không lồng tiếng, mà cô lại có chút khó tập trung, tốn thời gian hơn so với tưởng tượng một chút. Sợ Tạ Như Hạc chờ lâu, xong xuôi cô liền nói lời tạm biệt với đạo diễn.
Vì dù đội sao thì mũ cũng rơi, Thư Niệm ở trong rạp liền tháo mũ xuống. Trước khi ra ngoài, cô nghĩ nghĩ rồi lại đem mũ đội lên.
Ra khỏi tòa nhà, Thư Niệm nhìn về hướng của Tạ Như Hạc.
Anh vẫn ngồi ở vị trí cũ, bên cạnh xuất hiện một cô gái.
Bước chân Thư Niệm dừng lại, đứng tại chỗ xem hai người bọn họ.
Người con gái mặc một chiếc váy có đai ở thắt lưng, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, thiết kế ôm eo, phác họa ra một dáng người mỹ lệ. Cô ta lấy tóc búi toàn bộ lên cao thành một búi nhỏ, cái trán trơn bóng, dưới đáy mắt cười cong cong.
Là Lâm Kỳ Kỳ.
Tạ Như Hạc ngồi nguyên tại chỗ, cụp mắt nhìn vào điện thoại.
Lâm Kỳ Kỳ đứng cách anh tầm một mét, đang cùng anh nói gì đó.
Hình ảnh rất hài hòa.
Thư Niệm liếm liếm môi, chậm rãi đi tới. Trong đầu của cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, có chút thất thần. Không biết vì cái gì, thậm chí không có dũng khí để đi qua.
Không hiểu sao cảm thấy không vui cùng chút ủy khuất.
Cô cúi đầu, đứng tại chỗ một giây, mới một lần nữa nhấc chân đi về phía trước.
Đi đến lúc cách hai người họ năm mét.
Đại khái là dùng ánh mắt còn lại chú ý tới sự tồn tại của cô, Tạ Như Hạc giương mắt, nhìn lại, lạnh nhạt trong chớp mắt tan rã. Một giây sau, anh đứng dậy, thấp giọng hỏi: Thu xong rồi? Nghe anh nói, nhìn theo ánh mắt anh.
Lâm Kỳ Kỳ thu hồi lại lời nói còn chưa nói xong, cũng nhìn về phía Thư Niệm. Cô ta tựa hồ không nhớ quá rõ Thư Niệm, nhưng lại cảm thấy quen mắt, dùng ánh mắt xoi mói nhìn kĩ cô.
Thư Niệm gật gật đầu.
Không đợi được Tạ Như Hạc tiếp tục nói chuyện, Thư Niệm giương mắt, vừa vặn bắt gặp anh sượt qua bờ vai của cô, đi về phía sau cô. Sau đó đối mặt với ánh mắt của Lâm Kỳ Kỳ. Không biết là bởi vì nguyên nhân gì, lại mang theo vài phần không thiện ý.
Thư Niệm nhếch môi, thu hồi ánh mắt.
Không biết anh vì cái gì cứ thế mà đi.
Tâm tình Thư Niệm không tốt lắm, muốn quay đầu nhìn lại. Cùng lúc đó, tầm mắt cô bị vành mũ che lại, đầu lại được đội mũ.
Tạ Như Hạc đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm bộ dáng ngây ngô của cô.
Mũ rơi mà cũng không biết.
Thư Niệm vô thức sờ sờ lên mũ, rầu rĩ nói: Nó lớn quá.
Tạ Như Hạc sửng sốt một chút: Không vui?
Thư Niệm cúi đầu, không muốn thừa nhận Không có...
Nhìn ra cô đang nói dối, Tạ Như Hạc nghĩ nghĩ: Kia đi thôi.
Thư Niệm hỏi: Về nhà sao?
Không phải. Tạ Như Hạc nghiêm túc nói: Mua mũ cho em.
Đây là lần đầu tiên Thư Niệm nói những lời như vậy.
Ngoại trừ kịch bản lồng tiếng, trong trí nhớ của anh, cô chưa làm qua chuyện gì trái với lương tâm, nói với cô chuyện không đúng thành đúng, thậm chí cô còn vì thế mà xin lỗi.
Đây là chuyện có một không hai.
Thư Niệm vốn là ngượng ngùng, lúc này lại nghe được anh hỏi lại, liền nhìn cũng không dám nhìn. Cô lập tức cúi đầu thấp xuống, ảo não nhưng không muốn rút lại lời nói vừa rồi, không có lên tiếng, tự kiểm điểm lại mình.
Tạ Như Hạc cong khóe môi, biết mà vẫn còn hỏi: Em muốn yêu sớm với ai?
Thư Niệm không ngẩng đầu, không thấy được vẻ mặt lúc này của Tạ Như Hạc, không biết anh có phải là thật sự không biết đáp án. Cô không mở miệng, chỉ có thể cúi đầu ăn mì, giả bộ như không nghe thấy gì.
Giọng của anh mang theo ý cười, tiếp tục hỏi: Không thể nói?
Trầm mặc hai giây.
Thư Niệm gắp miếng thịt bò vào trong bát của anh, cứng nhắc dời để tài, mơ hồ không nói rõ: Mau ăn đi, nếu không thì một lúc sau mì nguội, ăn không ngon nữa.
Tạ Như Hạc rõ ràng, có thể nói ra như vậy, đối với cô mà nói, việc này phải đấu tranh nội tâm rất nhiều. Anh không tiếp tục đùa cô nữa, ý xấu quét sạch.
Anh nhìn miếng thịt bò đặt trên bát mình, bình tĩnh hai giây: Anh biết rồi.
Thư Niệm cho là đề tài đã được thay đổi, vô thức thở nhẹ ra.
Tạ Như Hạc lại nói: Anh cũng cảm thấy..
Hả?
Cũng cái gì.
Cũng cảm thấy mì nguội rồi liền ăn không ngon hả?
Thư Niệm không có hiểu anh đang nói cái gì, buồn bực ngẩng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt đen láy của anh.
Im lặng đối mặt.
Đuôi mắt Tạ Như Hạc khẽ nhếch, lông mi tinh mịn in dưới mắt bóng mờ mờ, ánh mắt chuyên chú mà lại đa tình. Sau đó, anh khẽ cười một tiếng: Cùng em yêu sớm, rất tốt.
_____ Anh cũng hiểu được, chuyện yêu sớm với em là tốt vô cùng
Tim Thư Niệm trật một nhịp, vốn là lúng túng xấu hổ cũng không biết tiêu tán đi từ lúc nào. Vành tai cô đỏ lên, miệng khẽ mở, À một tiếng.
Nói xong lời này, Tạ Như Hạc cũng không có lên tiếng nữa.
Thư Niệm ăn cái gì cũng rất chậm, cắn một miếng mà nhai hết nửa ngày rồi mới nuốt vào. Cô cắn cắn môi, len lén nhìn về hướng Tạ Như Hạc. Nhớ tới lời anh nói vừa rồi, cô do dự nói: Anh đừng vì những lời của ông bà mà không vui.
Mặt Tạ Như Hạc không thay đổi gật đầu.
Bọn họ nói sai, anh đừng nghe.
Ừ.
Thư Niệm không nghĩ ở sau lưng nói xấu người khác, chỉ là nhỏ giọng thì thầm lấy: Hơn nữa còn đẩy anh.
Trong giọng nói của cô đều là sự oán hận. Đại khái bởi vì đó đều là những người thân thích của anh, cũng có thể là do cô không biết mắng chửi người khác như thế nào, những lời nói ra cũng không tính là quá phận.
Nhưng cảm xúc không vui đều là vì anh.
Giống như là đang thay anh phát tiết cảm xúc, nói ra hết những bất mãn.
Tạ Như Hạc nhàn nhạt đáp lời cô, khóe miệng hơi nâng lên.
Tay Thư Niệm nắm chặt đôi đũa, cảm thấy mình nói những lời này nghe rất buồn cười, còn có chút không biết lượng sức. Thanh âm của cô thấp xuống, không có lực lực nói: Về sau nếu còn gặp chuyện như thế này, em sẽ che chở cho anh.
...
Chúng ta cùng ra ngoài. Thư Niệm thật sự nói: Nếu như còn gặp nữa, em sẽ tận lực không sợ. Kia là người nhà Tạ Như Hạc.
Cùng anh có quan hệ máu mủ thân thiết, cho dù không muốn tận trách nhiệm với người nhà , nhưng người ngoài nhìn vào mà nói, bọn họ vẫn là ông bà của Tạ Như Hạc,là chú của anh, là trưởng bối của anh.
Đối với các hành động vô lễ, có lẽ Tạ Như Hạc không có cách nào làm được.
Vậy thì để cô làm giúp anh.
Tạ Như Hạc đã ăn hết mì, nghe cô nói như thế, cầm khăn tay lên lau sạch sẽ. Anh nhìn về phía cô, đột nhiên nhớ tới phản ứng của cô lúc nhìn thấy anh bị Tạ Ký đánh bị thương.
Giống như hiện tại.
Đều là biết rõ có thể bản thân sẽ bị thương, lại vẫn như cũ nguyện ý đứng trước mặt, che chở cho anh.
Là có thể để cho trái tim của anh mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Những năm gần đây, anh kì thật trải qua không vui vẻ cho lắm. Mặc dù được làm những việc mình thích, vừa vặn bên cạnh không có những người khác, trôi qua trống trải mà buồn tẻ. Cảm thấy thế giới đều thật tối tăm, không có ánh sáng mặt trời.
Những cái kia đều không có cảm giác rõ rệt, nhưng lại bị cô lúc lơ đãng bổ sung vào.
Trong đầu hiện lên cảnh lúc anh gặp lại cô.
Hiện tại nhớ lại, anh vẫn như cũ cảm thấy mình thật may mắn.
Ngày đó, bởi vì bác sĩ của anh có việc, anh bị Phương Văn Thừa đưa đến bệnh viện làm trị liệu. Lại vì bên ngoài mưa rất to, Phương Văn Thừa động tác quá chậm, anh ở cổng bệnh viện đợi một lúc lâu.
Cho đến lúc, nghe thấy tiếng của Thư Niệm.
Vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy cô đứng ngược chiều sáng, nhìn qua có vẻ hơi mờ mịt.
Qúa khứ đã qua dường như là một giấc mơ.
Lo lắng là mơ.
Như cho dù đấy là một giấc mơ, thì giấc mơ ấy cũng kéo dài đến tận hôm nay.
Làm cho cô giờ phút này thật sự rõ ràng ở trước mặt anh.
Yết hầu Tạ Như Hạc khô khốc, xoa xoa đầu cô, nét mặt ôn hòa: Ừ, em che chở cho anh.
- ---
Trừ lúc vừa uống thuốc xong sẽ có cảm giác khó chịu, về sau cũng không còn có cảm giác gì.Ngẫu nhiên Thư Niệm sẽ quên uống thuốc, đều là Tạ Như Hạc đúng giờ nhắc nhở cô. Nhưng tác dụng của thuốc, cũng chỉ là làm dịu đi một vài triệu chứng, giảm bớt đi cảm giác thống khổ.
Nhiều khi, Thư Niệm không khống chế được cảm xúc của mình, sẽ đột nhiên phát cáu, gào khóc, cảm xúc tương phản rất lớn. Cũng đôi khi cảm xúc sa sút, không buồn ăn.
Thời điểm phát tác hoảng sợ, đều là Tạ Như Hạc ở bên chăm sóc cô. Nghe tiếng cô thất kinh hoảng loạn cầu cứu cùng tiếng khóc, dẫn đến phản ứng biến hóa của cơ thể, việc anh có thể làm chỉ là không ngừng trấn an.
Mà phần lớn thời gian, Thư Niệm đều là rất bình thường.
Mặc dù lo lắng lần tiếp theo sẽ phát tác, lại bởi vậy mà lo nghĩ. Có thể nghĩ đã có người chăm sóc, có người cùng với cô vượt qua quãng thời gian đen tối này, kỳ thật cũng cảm thấy không có khó khăn như vậy.
Trừ những lúc cần thiết phải đi ra ngoài, còn lại hai người đều ngây ngốc ở trong nhà.
Chỉ có tuần đầu tiên, bởi vì lo lắng cho tình huống của Thư Niệm, Tạ Như Hạc nói dối, để Thư Niệm ngủ chung phòng với anh.
Về sau, Thư Niệm phát hiện đi đứng của Tạ Như Hạc không có vấn đề, rõ ràng anh là bởi vì lo lắng cho cô nên mới nói ra những lời này, liền uyển chuyển nói với anh cho mình ra ngủ ở phòng khác.Hai người vô cùng tôn trọng nhau, chung sống vui vẻ.
Cứ như vậy qua vài tuần.
Nhân lúc anh đang ở đây được công chiếu tại tuần đầu tiên của tháng sáu.
Tạ Như Hạc sợ Thư Niệm thay đổi chủ ý, trước khi mua vé tầm một tuần, lại hỏi cô một lần.Thư Niệm đều đã nhanh quên chuyện này, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, xoắn xuýt lại nhát gan.Nghĩ đến hình tượng kia vừa bực bội mà tim lại đập nhanh, suy nghĩ đầu tiên là không muốn.
Trong rạp chiếu phim nhiều người lộn xộn, ánh sáng lại mờ mờ. Hơn nữa phim chiếu rạp truyền tải hình ảnh gì, cô cũng không rõ. Lại sẽ không xuất hiện một vài hình ảnh không tốt, làm cho cô liên tưởng đến sự việc trước đây, từ đó có cảm giác khó chịu.
Tổng kết lại sẽ phải cân nhắc rất nhiều.
Cũng bởi vì những lo nghĩ này mà mệt mỏi, không muốn suy nghĩ tiếp.
Lần này sau khi Thư Niệm cự tuyệt, Tạ Như Hạc cũng không nhắc lại chuyện này.
Lúc sắp kết thúc tháng năm, Thư Niệm nhận được một cú điện thoại. Là thời gian trước đạo diễn phối âm của cô nói có chút lời kịch cần xét duyệt nhưng mà muốn đổi, để Thư Niệm đi bổ sung lời thoại.
Nhận được cú điện thoại này, Thư Niệm mới ý tức được mình đã có một khoảng thời gian dài không đi phòng thu âm.
Đây là không có cách nào cự tuyệt làm việc, Thư Niệm lập tức đáp ứng.
Sau đó nói với Tạ Như Hạc chuyện này.
Nghe nói như thế, Tạ Như Hạc mặt mày không đổi quan sát Thư Niệm, cảm giác phản ứng của cô đối với lần này cũng không có gì kháng cự, anh mới thở phào nhẹ nhõm: Được, sáng mai anh đưa em đi.
Ngày thứ hai, hai người đúng giờ ra cửa.
Từ nhà Tạ Như Hạc ra phòng thu âm không quá xa, chỉ mất hơn 20 phút đi xe.
Mặt trời đã lên cao, nhiệt độ ngoài trời cũng vì vậy mà tăng lên. Đất xi măng như cái lồng hấp,bốc hơi nóng, không khí cũng bị nhiệt độ đốt thay đổi hình. Bên trong hơi thở còn nghe được cả mùi của cỏ xanh cùng bùn đất.
Lúc đầu nghĩ cứ trực tiếp đi qua, nhưng bởi vì thời tiết, Tạ Như Hạc gọi cho Phương Văn Thừa tới.Kỳ thật tình trạng hiện tại của anh đã có thể lái xe được bình thường. Nhưng bởi vì đã một thời gian dài không chạm vào xe, dạo này cũng không rảnh rỗi để luyện tập, cho nên gọi Phương Văn Thừa đến đón.
Xe chạy một đường tới dưới tầng phòng thu âm.
Thư Niệm xuống xe.
Mấy tuần này, trừ lúc ngủ, thời gian còn lại cơ bản cô với Tạ Như Hạc không có tách ra. Thư Niệm khẩn trương quay đầu, nhìn về phía Tạ Như Hạc bên trong xe, nhịn không được nói: Em sẽ xong nhanh thôi.
Tạ Như Hạc đang cùng Phương Văn Thừa giao phó chuyện công việc. Nghe nói như thế, anh nghiêng đầu, thấp giọng nói: Em đợi anh một chút. Sau đó anh lại nói với Phương Văn Thừa vài câu, rất nhanh liền xuống xe.
Thư Niệm ngẩng đầu nhìn anh, chần chờ nói: Anh xuống đây làm gì?
Tạ Như Hạc cầm một cái mũ từ trên xe xuống, giơ tay đội lên cho cô: Anh lên đó cùng em.
Tâm tình Thư Niệm trầm tĩnh lại, nháy mắt mấy cái: Sao lại mang mũ chứ..
Rất nắng. Tạ Như Hạc lẩm bẩm: Đừng để bị cảm nắng.
Vậy chúng ta hẳn là phải mang dù mới đúng.
Nghe vậy, Tạ Như Hạc liếc mắt nhìn cô một cái, giống như là đang suy nghĩ, rất nhanh liền gật đầu: Lần sau anh sẽ mang.
Thư Niệm chỉ chỉ tòa nhà cao ốc, Đi qua đấy rất nhanh nha
Em đi vào thấy nóng có thể cởi, lúc đi ra thì đội lên. Tạ Như Hạc chỉnh mũ cho cô, nhìn vài giây: Hình như vẫn hơi rộng..
Không rộng. Đột nhiên tâm tình Thư Niệm rất tốt, ngẩng đầu. Sợ mũ sẽ rơi, cô vô thức đưa tay giữ đầu, khóe mắt cong cong: Rất vừa.
Sửa lại lời thoại kì thực cũng chỉ là ghi lại những lời thoại quan trọng, không mất nhiều thời gian là bao.
Tạ Như Hạc không thể vào trong, Thư Niệm đi dạo một vòng, tìm cho anh một chỗ để ngồi, dặn anh ngồi ở đây chờ cô giống nhứ dặn một đứa trẻ, sau đó liền tiến vào phòng thu âm.
Thư Niệm có một khoảng thời gian dài không lồng tiếng, mà cô lại có chút khó tập trung, tốn thời gian hơn so với tưởng tượng một chút. Sợ Tạ Như Hạc chờ lâu, xong xuôi cô liền nói lời tạm biệt với đạo diễn.
Vì dù đội sao thì mũ cũng rơi, Thư Niệm ở trong rạp liền tháo mũ xuống. Trước khi ra ngoài, cô nghĩ nghĩ rồi lại đem mũ đội lên.
Ra khỏi tòa nhà, Thư Niệm nhìn về hướng của Tạ Như Hạc.
Anh vẫn ngồi ở vị trí cũ, bên cạnh xuất hiện một cô gái.
Bước chân Thư Niệm dừng lại, đứng tại chỗ xem hai người bọn họ.
Người con gái mặc một chiếc váy có đai ở thắt lưng, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, thiết kế ôm eo, phác họa ra một dáng người mỹ lệ. Cô ta lấy tóc búi toàn bộ lên cao thành một búi nhỏ, cái trán trơn bóng, dưới đáy mắt cười cong cong.
Là Lâm Kỳ Kỳ.
Tạ Như Hạc ngồi nguyên tại chỗ, cụp mắt nhìn vào điện thoại.
Lâm Kỳ Kỳ đứng cách anh tầm một mét, đang cùng anh nói gì đó.
Hình ảnh rất hài hòa.
Thư Niệm liếm liếm môi, chậm rãi đi tới. Trong đầu của cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, có chút thất thần. Không biết vì cái gì, thậm chí không có dũng khí để đi qua.
Không hiểu sao cảm thấy không vui cùng chút ủy khuất.
Cô cúi đầu, đứng tại chỗ một giây, mới một lần nữa nhấc chân đi về phía trước.
Đi đến lúc cách hai người họ năm mét.
Đại khái là dùng ánh mắt còn lại chú ý tới sự tồn tại của cô, Tạ Như Hạc giương mắt, nhìn lại, lạnh nhạt trong chớp mắt tan rã. Một giây sau, anh đứng dậy, thấp giọng hỏi: Thu xong rồi? Nghe anh nói, nhìn theo ánh mắt anh.
Lâm Kỳ Kỳ thu hồi lại lời nói còn chưa nói xong, cũng nhìn về phía Thư Niệm. Cô ta tựa hồ không nhớ quá rõ Thư Niệm, nhưng lại cảm thấy quen mắt, dùng ánh mắt xoi mói nhìn kĩ cô.
Thư Niệm gật gật đầu.
Không đợi được Tạ Như Hạc tiếp tục nói chuyện, Thư Niệm giương mắt, vừa vặn bắt gặp anh sượt qua bờ vai của cô, đi về phía sau cô. Sau đó đối mặt với ánh mắt của Lâm Kỳ Kỳ. Không biết là bởi vì nguyên nhân gì, lại mang theo vài phần không thiện ý.
Thư Niệm nhếch môi, thu hồi ánh mắt.
Không biết anh vì cái gì cứ thế mà đi.
Tâm tình Thư Niệm không tốt lắm, muốn quay đầu nhìn lại. Cùng lúc đó, tầm mắt cô bị vành mũ che lại, đầu lại được đội mũ.
Tạ Như Hạc đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm bộ dáng ngây ngô của cô.
Mũ rơi mà cũng không biết.
Thư Niệm vô thức sờ sờ lên mũ, rầu rĩ nói: Nó lớn quá.
Tạ Như Hạc sửng sốt một chút: Không vui?
Thư Niệm cúi đầu, không muốn thừa nhận Không có...
Nhìn ra cô đang nói dối, Tạ Như Hạc nghĩ nghĩ: Kia đi thôi.
Thư Niệm hỏi: Về nhà sao?
Không phải. Tạ Như Hạc nghiêm túc nói: Mua mũ cho em.
/87
|