Long Tử Nguyệt nói xong thì đứng dậy, quay đầu nhìn U Minh Lang Vương đang nằm đó, mở to đôi mắt màu lam lạnh lẽo đang phát sáng, trừng trừng nhìn vào những miếng thịt nai nướng đã chín trên lá: Tiểu U ngươi thử mà đụng vào số thịt đó ngươi xem ta xử lý ngươi như thế nào!!
U Minh Lang Vương chép chép cái miệng, lộ ra những giọt nước trong suốt bên mép, cố gắng liếm sạch nước miếng của nó vì bị mất khống chế, tràn đầy ra ngoài. Nó mở miệng mang theo giọng nói đầy oán trách: Vì sao chủ nhân nướng thịt cho tên kia ăn, lại không cho Tiểu U ăn? Tiểu U chở hai người trên lưng thật sự rất vất vã đó... Còn có, con nai này cũng là do Tiểu U săn được nha...
Long Tử Nguyệt trợn mắt nhìn U Minh Lang Vương vẫn còn đang nằm lải nhải dưới đất, ánh mắt chủ nhân thật lạnh nha.... U Minh Lang Vương vội ngậm miệng. Long Tử Nguyệt gật đầu xem như khen nó ngoan ngoãn: Bản công tử đi ra ngoài một thời gian có lẽ sẽ không trở lại, ngươi ở đây với Tiểu U, nó sẽ bảo vệ ngươi. , dứt lời thì thân ảnh của Long Tử Nguyệt cũng đột ngột biến mất khiến Hạ Tử Lân có chút hoa mắt, thầm nhủ thân thủ nàng thật nhanh...
Đối với U Minh Lang Vương thì đây là vấn đề rất ư bình thường, dù sao cũng từng chứng kiến cảnh Long Tử Nguyệt chiến đấu, biết được tốc độ của Huyết tộc cỡ nào mau lẹ, Hạ Tử Lân cùng Tiểu U mắt to trừng mắt nhỏ, mắt đen trừng mắt lam một lúc, không nhịn được tò mò U Minh Lang Vương tiến lại gần Hạ Tử Lân nằm bẹp xuống bên cạnh hắn.
Hạ Tử Lân không hiểu U Minh Lang Vương đây là đang làm gì? Lại gần hắn nằm ý làm sao? Đang tính hỏi thì nghe U Minh Lang Vương nói: Ta là U Minh Lang Vương, một thần thú. Ngươi làm sao quen biết chủ nhân của ta vậy? Còn muốn giết chủ nhân? .Ngừng một lúc không thấy Hạ Tử Lân đáp lời, U Minh Lang Vương cũng không nói nữa, im lặng nhắm mắt cuộn người. Lỗ tai Hạ Tử Lân được yên tĩnh cũng nhắm mắt bắt đầu vận công trị nội thương của hắn. Long Tử Nguyệt trên đường từ rừng Tử Vong chạy ra đã phóng ám khí đánh dấu đoạn đường, hiện tại nàng đang quay về đó để đón Long Ám ra ngoài, nàng có việc cần nhờ Long Ám giúp một tay.
Sau khi Long Tử Nguyệt tìm được Long Ám, căn dặn cậu đi theo ám khí mà nàng đánh dấu dọc trên đường, đồng thời hủy đi hết dấu vết đó đi. Còn có Long Tử Nguyệt cần phải tìm Tiểu Ngân trở về, đã lâu rồi không thấy Tiểu Ngân, không biết có gặp nguy hiểm gì hay không.
Thời gian trôi qua nhàm chán trong sơn động khiến cho U Minh Lang Vương cả thân mình trở nên khó chịu, vốn bản tính hoang dã, chủ nhân lại bắt nó đi trông chừng con ma bệnh Hạ Tử Lân. Thương thế Hạ Tử Lân chưa khỏi hẳn, U Minh Lang Vương cũng không thể bỏ đi ra ngoài vận động, ánh mắt bực tức nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Lân dường như một giây sau liền nhào vào cắn xé hắn vậy.
Số thịt nai nướng Long Tử Nguyệt để lại trong động cũng vừa đủ cho Hạ Tử Lân dùng trong thời gian ngắn, hôm nay vừa vặn Hạ Tử Lân đã ăn đến miếng cuối cùng. Điều tức nội lực rối loạn trong người ổn thỏa, Hạ Tử Lân đứng dậy vươn vai định ra ngoài tìm chút gì đó để ăn thì nhìn thấy Long Ám đi tới, trên ta cầm theo hai ba con thỏ nhỏ đã được làm sạch.
U Minh Lang Vương chép chép cái miệng, lộ ra những giọt nước trong suốt bên mép, cố gắng liếm sạch nước miếng của nó vì bị mất khống chế, tràn đầy ra ngoài. Nó mở miệng mang theo giọng nói đầy oán trách: Vì sao chủ nhân nướng thịt cho tên kia ăn, lại không cho Tiểu U ăn? Tiểu U chở hai người trên lưng thật sự rất vất vã đó... Còn có, con nai này cũng là do Tiểu U săn được nha...
Long Tử Nguyệt trợn mắt nhìn U Minh Lang Vương vẫn còn đang nằm lải nhải dưới đất, ánh mắt chủ nhân thật lạnh nha.... U Minh Lang Vương vội ngậm miệng. Long Tử Nguyệt gật đầu xem như khen nó ngoan ngoãn: Bản công tử đi ra ngoài một thời gian có lẽ sẽ không trở lại, ngươi ở đây với Tiểu U, nó sẽ bảo vệ ngươi. , dứt lời thì thân ảnh của Long Tử Nguyệt cũng đột ngột biến mất khiến Hạ Tử Lân có chút hoa mắt, thầm nhủ thân thủ nàng thật nhanh...
Đối với U Minh Lang Vương thì đây là vấn đề rất ư bình thường, dù sao cũng từng chứng kiến cảnh Long Tử Nguyệt chiến đấu, biết được tốc độ của Huyết tộc cỡ nào mau lẹ, Hạ Tử Lân cùng Tiểu U mắt to trừng mắt nhỏ, mắt đen trừng mắt lam một lúc, không nhịn được tò mò U Minh Lang Vương tiến lại gần Hạ Tử Lân nằm bẹp xuống bên cạnh hắn.
Hạ Tử Lân không hiểu U Minh Lang Vương đây là đang làm gì? Lại gần hắn nằm ý làm sao? Đang tính hỏi thì nghe U Minh Lang Vương nói: Ta là U Minh Lang Vương, một thần thú. Ngươi làm sao quen biết chủ nhân của ta vậy? Còn muốn giết chủ nhân? .Ngừng một lúc không thấy Hạ Tử Lân đáp lời, U Minh Lang Vương cũng không nói nữa, im lặng nhắm mắt cuộn người. Lỗ tai Hạ Tử Lân được yên tĩnh cũng nhắm mắt bắt đầu vận công trị nội thương của hắn. Long Tử Nguyệt trên đường từ rừng Tử Vong chạy ra đã phóng ám khí đánh dấu đoạn đường, hiện tại nàng đang quay về đó để đón Long Ám ra ngoài, nàng có việc cần nhờ Long Ám giúp một tay.
Sau khi Long Tử Nguyệt tìm được Long Ám, căn dặn cậu đi theo ám khí mà nàng đánh dấu dọc trên đường, đồng thời hủy đi hết dấu vết đó đi. Còn có Long Tử Nguyệt cần phải tìm Tiểu Ngân trở về, đã lâu rồi không thấy Tiểu Ngân, không biết có gặp nguy hiểm gì hay không.
Thời gian trôi qua nhàm chán trong sơn động khiến cho U Minh Lang Vương cả thân mình trở nên khó chịu, vốn bản tính hoang dã, chủ nhân lại bắt nó đi trông chừng con ma bệnh Hạ Tử Lân. Thương thế Hạ Tử Lân chưa khỏi hẳn, U Minh Lang Vương cũng không thể bỏ đi ra ngoài vận động, ánh mắt bực tức nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Lân dường như một giây sau liền nhào vào cắn xé hắn vậy.
Số thịt nai nướng Long Tử Nguyệt để lại trong động cũng vừa đủ cho Hạ Tử Lân dùng trong thời gian ngắn, hôm nay vừa vặn Hạ Tử Lân đã ăn đến miếng cuối cùng. Điều tức nội lực rối loạn trong người ổn thỏa, Hạ Tử Lân đứng dậy vươn vai định ra ngoài tìm chút gì đó để ăn thì nhìn thấy Long Ám đi tới, trên ta cầm theo hai ba con thỏ nhỏ đã được làm sạch.
/300
|