Thị vệ gác cổng thấy tiểu nam hài mang theo khí chất cao quý đằng trước, vốn y định tiến lên tra hỏi lại thấy Long Ám xoay người bỏ đi, một túi hương nhỏ bên hông rơi ra từ thắt lưng nhưng có vẻ cậu không phát hiện ra vẫn cứ sải bước rời khỏi. Lòng hiếu kỳ nổi lên, thay vì thị vệ gác cổng gọi Long Ám để chỉ cho cậu cái túi hương bị rơi mất thì y lại quyết định lặng lẽ đợi cậu khuất bóng hẳn sau ngã rẽ những căn nhà bá tánh bình dân kia rồi mới nhặt lấy túi hương.
Hai tên thị vệ tụm đầu sát với nhau vui vẻ như bắt được vàng cùng mở cái túi nào đâu hay biết Long Ám đang đứng trên tàn cây âm thầm quan sát bọn chúng, trong lòng mỉa mai: Để xem các ngươi đọc xong thứ trong đó rồi sẽ có vẻ mặt như thế nào? .
Quả nhiên đúng như Long Ám đoán, hai tên thị vệ vừa đọc xong bức thư bên trong mặt mũi xám ngoét, đó là bức thư của Hạ Tử Lân chính tay viết ngụ ý mời Long Ám ghé thăm phủ. Một tên thị vệ vội vàng chạy vào trong tìm A Phúc bẩm báo lại sự tình, tên còn lại thì gọi thêm người hỗ trợ tìm kiếm thân ảnh ban nãy của Long Ám.
Lúc này Long Ám mới từ trên tán cây ung dung nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, thong thả rảo bước tìm quán trà ngồi lại nhấp môi chút trà giải khát. Huyết tộc từ lai thuần trở xuống tuy không thể ăn thức ăn của con người nhưng nước uống thì cơ thể vẫn có thể tiếp thu vào được. Việc bây giờ của Long Ám chỉ cần chờ đợi đám thủ hạ của Hạ Tử Lân tìm đến, dù là tìm đến bắt cậu hay mời cậu đến gặp chủ tử của chúng cũng như nhau.
Rốt cuộc thì cũng tìm tới bởi chỗ ngồi của Long Ám khá bắt mắt, cả bọn nhìn thấy Long Ám đang nhàn tản thưởng trà thì lại gần tuốt gươm đồng loạt chỉa vào cậu, một tên trong số đó lên tiếng: Mời tiểu công tử cùng chúng ta về phủ Nhiếp chính vương có việc. . Dân chúng vừa thấy quan binh tràn vào phô trương thanh thế, muốn bắt người, ai ai lại muốn bản thân bị vạ lây nên liền nhanh chóng rời đi, tất nhiên có những kẽ nhân cơ hội náo loạn mà quỵt tiền lão bản.
Long Ám liếc mắt quan sát ở đây chỉ tầm 20 người, bình tĩnh từ tốn đứng dậy vuốt phẳng vạt áo một chút rồi đáp: Các vị quan sai không cần động đao động kiếm với bản thiếu như vậy chứ? Dù sao bản thiếu nào có giết người phóng hỏa hay làm gì phạm pháp, có phải không? . Nhún vai tỏ vẻ vô tội, Long Ám nói tiếp: Muốn bản thiếu theo các vị về cũng được, có điều bản thiếu tự mình có thể đi được, không cần chạm vào người bản thiếu. .
Thị vệ thấy Long Ám tuy rằng hợp tác nhưng trong lòng khó chịu bởi thái độ khinh người của cậu, từ khi Hiền vương trở thành Nhiếp chính vương thì con mắt của bọn chúng đã cao hơn cái đầu, luôn nhìn từ trên nhìn xuống nào có để bá tánh bình dân vào trong mắt.
Long Ám ăn mặc trang phục không phải vải vóc trong cung, càng không phải loại vải đắt tiền mấy vị quan trong triều hay dùng, bất quá bộ dáng mang vẻ ta đây coi thường thị vệ bọn họ, tức giận ngùn ngụt tên thị vệ vừa lên tiếng ban nãy quát thẳng vào mặt cậu: Ngươi tự cho ngươi là ai mà có quyền ra điều kiện với bọn ta? Tên dân đen như ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ lành lặn nhập thiên lao của phủ Nhiếp chính vương, càng khỏi phải kể đến sẽ toàn mạng bước trở ra ngoài. .
Hai tên thị vệ tụm đầu sát với nhau vui vẻ như bắt được vàng cùng mở cái túi nào đâu hay biết Long Ám đang đứng trên tàn cây âm thầm quan sát bọn chúng, trong lòng mỉa mai: Để xem các ngươi đọc xong thứ trong đó rồi sẽ có vẻ mặt như thế nào? .
Quả nhiên đúng như Long Ám đoán, hai tên thị vệ vừa đọc xong bức thư bên trong mặt mũi xám ngoét, đó là bức thư của Hạ Tử Lân chính tay viết ngụ ý mời Long Ám ghé thăm phủ. Một tên thị vệ vội vàng chạy vào trong tìm A Phúc bẩm báo lại sự tình, tên còn lại thì gọi thêm người hỗ trợ tìm kiếm thân ảnh ban nãy của Long Ám.
Lúc này Long Ám mới từ trên tán cây ung dung nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, thong thả rảo bước tìm quán trà ngồi lại nhấp môi chút trà giải khát. Huyết tộc từ lai thuần trở xuống tuy không thể ăn thức ăn của con người nhưng nước uống thì cơ thể vẫn có thể tiếp thu vào được. Việc bây giờ của Long Ám chỉ cần chờ đợi đám thủ hạ của Hạ Tử Lân tìm đến, dù là tìm đến bắt cậu hay mời cậu đến gặp chủ tử của chúng cũng như nhau.
Rốt cuộc thì cũng tìm tới bởi chỗ ngồi của Long Ám khá bắt mắt, cả bọn nhìn thấy Long Ám đang nhàn tản thưởng trà thì lại gần tuốt gươm đồng loạt chỉa vào cậu, một tên trong số đó lên tiếng: Mời tiểu công tử cùng chúng ta về phủ Nhiếp chính vương có việc. . Dân chúng vừa thấy quan binh tràn vào phô trương thanh thế, muốn bắt người, ai ai lại muốn bản thân bị vạ lây nên liền nhanh chóng rời đi, tất nhiên có những kẽ nhân cơ hội náo loạn mà quỵt tiền lão bản.
Long Ám liếc mắt quan sát ở đây chỉ tầm 20 người, bình tĩnh từ tốn đứng dậy vuốt phẳng vạt áo một chút rồi đáp: Các vị quan sai không cần động đao động kiếm với bản thiếu như vậy chứ? Dù sao bản thiếu nào có giết người phóng hỏa hay làm gì phạm pháp, có phải không? . Nhún vai tỏ vẻ vô tội, Long Ám nói tiếp: Muốn bản thiếu theo các vị về cũng được, có điều bản thiếu tự mình có thể đi được, không cần chạm vào người bản thiếu. .
Thị vệ thấy Long Ám tuy rằng hợp tác nhưng trong lòng khó chịu bởi thái độ khinh người của cậu, từ khi Hiền vương trở thành Nhiếp chính vương thì con mắt của bọn chúng đã cao hơn cái đầu, luôn nhìn từ trên nhìn xuống nào có để bá tánh bình dân vào trong mắt.
Long Ám ăn mặc trang phục không phải vải vóc trong cung, càng không phải loại vải đắt tiền mấy vị quan trong triều hay dùng, bất quá bộ dáng mang vẻ ta đây coi thường thị vệ bọn họ, tức giận ngùn ngụt tên thị vệ vừa lên tiếng ban nãy quát thẳng vào mặt cậu: Ngươi tự cho ngươi là ai mà có quyền ra điều kiện với bọn ta? Tên dân đen như ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ lành lặn nhập thiên lao của phủ Nhiếp chính vương, càng khỏi phải kể đến sẽ toàn mạng bước trở ra ngoài. .
/300
|