Mãi cho tới khi tiên hoàng bất chợt lâm bệnh nặng, thần trí chợt tỉnh táo đôi chút nhớ đến Vưu quý phi còn có một Bát hoàng tử, đứa nhỏ có rất nhiều nét tương đồng với hắn cả về khuôn mặt lẫn tính tình. Âm thầm cho người gọi Hạ Tử Lân đến tẩm cung, tiên hoàng thẩn thận đánh giá đứa nhỏ mà hắn đã luôn không nhớ ra sự tồn tại của nó nay đã bắt đầu trổ mã, song có lẽ do bị lãng quên quá lâu biểu cảm Hạ Tử Lân lạnh nhạt hờ hững vấn an: Nhi thần tham kiến phụ hoàng. .
Tiên hoàng nghe giọng nói Hạ Tử Lân không có độ ấm cũng không nóng giận: Miễn lễ, Lân nhi không trách trẫm bỏ rơi ngươi chứ? , Hạ Tử Lân tuy cung kính đáp bất quá dáng vẻ vẫn bình thản mỉa mai hắn bộc lộ phần nào nội tâm hắn: Nhi thần không dám, phụ hoàng ngày đêm bận việc quốc gia đại sự, nhi thần còn nhỏ không đủ sức giúp gì cho người được nên phải cố gắng không để phụ hoàng phải bận lòng vì nhi thần. . Tiên hoàng nói: Lân nhi lại gần phụ hoàng chút, đây bồi phụ hoàng nói chuyện phiếm một lát. .
Dăm ba câu chuyện phiếm nhỏ, tiên hoàng thật sự vô cùng ưa thích Hạ Tử Lân, thích cái cách hài tử này trả lời giải quyết các vấn đề hóc búa mà hắn đưa ra đều hợp tình hợp lẽ, hắn cất lời: Lân nhi có muốn làm thái tử không? , Hạ Tử Lân lắc đầu nhỏ: Phụ hoàng xem trọng nhi thần rồi, nhi thần thấy hoàng huynh giỏi hơn nhi thần rất nhiều mặt, phụ hoàng vẫn là nên lập hoàng huynh làm thái tử thôi. . Có ai là không ham muốn được ngồi lên long ỷ, nhưng hài tử này vừa nghe tới liền từ chối thẳng thừng không chút do dự, không giống giả vờ lấy lui làm tiến mà bộ dạng tỏ ra cực kỳ chán ghét ngai vàng.
Tiên hoàng đành hỏi: Vậy ý của Lân nhi như thế nào? , Hạ Tử Lân ngập ngừng không nói, dù sao cũng chỉ là một tiểu hài, cho dù có trưởng thành sớm tính cách già dặn song khả năng che giấu tâm tư có phần hạn chế. Cân nhắc giây lát, Hạ Tử Lân hạ quyết tâm nói: Nhi thần chỉ muốn làm vương gia, xin phụ hoàng chấp thuận. , tiên hoàng trầm tư chốc lát rồi lấy bên trong cái hốc nhỏ ở long sàng một khối lệnh bài đưa cho Hạ Tử Lân: Cố gắng chăm chỉ luyện võ, phụ hoàng muốn Lân nhi tiếp nhận hổ phù trở thành Hiền vương gia, nếu sau này Thiền nhi có làm gì sai, con có thể dùng thứ này bảo hộ chính mình. . Thời gian về sau, sức khỏe tiên hoàng càng lúc càng trở nên xấu đi, biết bản thân sống không bao lâu nữa thì quy thiên thì tiên hoàng nhận được kết quả cuộc điều tra, về thân phận thật sự của Hạ Bạch Thiền chỉ là dã chủng, kết tinh cuộc tình sủng thiếp và một thị vệ trong cung. Còn Hạ Tử Lân mới thật sự là long chủng nhưng dã chủng thì có phụ hoàng sủng lên tận trời song long chủng lại bị bỏ quên nơi thâm cung tràn đầy nguy hiểm lẫn bẫy rập chết người.
Vưu quý phi luôn tìm mọi cách thâu tóm toàn bộ thế lực trong triều về tay bà do vậy tiên hoàng ngay cả di chiếu truyền ngôi không thể nào giao đến tận tay cho Hạ Tử Lân, tiên hoàng đành phải lập một bản di chiếu giả khác thay thế vào đó nhằm đảm bảo an toàn tính mạng cho Hạ Tử Lân. Sau này điều tra về thân thế của bản thân, Hạ Tử Lân chỉ mới phát hiện ra bản thân mình chính là long chủng còn Hạ Bạch Thiền được sinh ra bởi cuộc tình vụng trộm của mẫu phi mà bà ta dành trọn trái tim cho trái thị vệ đó.
Tiên hoàng nghe giọng nói Hạ Tử Lân không có độ ấm cũng không nóng giận: Miễn lễ, Lân nhi không trách trẫm bỏ rơi ngươi chứ? , Hạ Tử Lân tuy cung kính đáp bất quá dáng vẻ vẫn bình thản mỉa mai hắn bộc lộ phần nào nội tâm hắn: Nhi thần không dám, phụ hoàng ngày đêm bận việc quốc gia đại sự, nhi thần còn nhỏ không đủ sức giúp gì cho người được nên phải cố gắng không để phụ hoàng phải bận lòng vì nhi thần. . Tiên hoàng nói: Lân nhi lại gần phụ hoàng chút, đây bồi phụ hoàng nói chuyện phiếm một lát. .
Dăm ba câu chuyện phiếm nhỏ, tiên hoàng thật sự vô cùng ưa thích Hạ Tử Lân, thích cái cách hài tử này trả lời giải quyết các vấn đề hóc búa mà hắn đưa ra đều hợp tình hợp lẽ, hắn cất lời: Lân nhi có muốn làm thái tử không? , Hạ Tử Lân lắc đầu nhỏ: Phụ hoàng xem trọng nhi thần rồi, nhi thần thấy hoàng huynh giỏi hơn nhi thần rất nhiều mặt, phụ hoàng vẫn là nên lập hoàng huynh làm thái tử thôi. . Có ai là không ham muốn được ngồi lên long ỷ, nhưng hài tử này vừa nghe tới liền từ chối thẳng thừng không chút do dự, không giống giả vờ lấy lui làm tiến mà bộ dạng tỏ ra cực kỳ chán ghét ngai vàng.
Tiên hoàng đành hỏi: Vậy ý của Lân nhi như thế nào? , Hạ Tử Lân ngập ngừng không nói, dù sao cũng chỉ là một tiểu hài, cho dù có trưởng thành sớm tính cách già dặn song khả năng che giấu tâm tư có phần hạn chế. Cân nhắc giây lát, Hạ Tử Lân hạ quyết tâm nói: Nhi thần chỉ muốn làm vương gia, xin phụ hoàng chấp thuận. , tiên hoàng trầm tư chốc lát rồi lấy bên trong cái hốc nhỏ ở long sàng một khối lệnh bài đưa cho Hạ Tử Lân: Cố gắng chăm chỉ luyện võ, phụ hoàng muốn Lân nhi tiếp nhận hổ phù trở thành Hiền vương gia, nếu sau này Thiền nhi có làm gì sai, con có thể dùng thứ này bảo hộ chính mình. . Thời gian về sau, sức khỏe tiên hoàng càng lúc càng trở nên xấu đi, biết bản thân sống không bao lâu nữa thì quy thiên thì tiên hoàng nhận được kết quả cuộc điều tra, về thân phận thật sự của Hạ Bạch Thiền chỉ là dã chủng, kết tinh cuộc tình sủng thiếp và một thị vệ trong cung. Còn Hạ Tử Lân mới thật sự là long chủng nhưng dã chủng thì có phụ hoàng sủng lên tận trời song long chủng lại bị bỏ quên nơi thâm cung tràn đầy nguy hiểm lẫn bẫy rập chết người.
Vưu quý phi luôn tìm mọi cách thâu tóm toàn bộ thế lực trong triều về tay bà do vậy tiên hoàng ngay cả di chiếu truyền ngôi không thể nào giao đến tận tay cho Hạ Tử Lân, tiên hoàng đành phải lập một bản di chiếu giả khác thay thế vào đó nhằm đảm bảo an toàn tính mạng cho Hạ Tử Lân. Sau này điều tra về thân thế của bản thân, Hạ Tử Lân chỉ mới phát hiện ra bản thân mình chính là long chủng còn Hạ Bạch Thiền được sinh ra bởi cuộc tình vụng trộm của mẫu phi mà bà ta dành trọn trái tim cho trái thị vệ đó.
/300
|