Long Tử Nguyệt nội tâm bật ngón tay cái khá khen cho tính khí mạnh mẽ này của Long Ám, ngoài miệng lại cất giọng nghi ngờ: Đệ tính khuấy kiểu gì? Không gia thế, ngoài thân thủ hơn người cùng một ít tiền liền muốn khuấy là không được rồi. Long Ám cũng không nói rõ chỉ nheo mắt tinh nghịch nhìn tỷ tỷ, sau đó ôm túi đồ trong tay nhảy lên nóc nhà phi thân chạy như bay trốn khỏi tầm mắt của nàng.
Long Tử Nguyệt nhìn bóng lưng của Long Ám cũng không có truy đuổi mà nhàn nhã đi ra khỏi cái ngõ nhỏ chật hẹp, tay phe phẩy chiết phiến làm lay động những sợi tóc thi thoảng làm lộ ra đóa bỉ ngạn yêu diễm kia, trong đầu suy tính vài thứ dẫm nhẹ bước chân đi trong vô thức.
Long Ám sau vài cú nhảy đã khuất dạng, quay đầu lại nhìn thì không thấy Long Tử Nguyệt bám theo tuy có chút thất vọng, vì tỷ tỷ không đi cùng chứng kiến cậu đi phá nhà phá cửa vị phụ thân nọ nhưng lại có chút cảm kích, ít ra tỷ ấy sẽ không xen vào việc này, cho cậu toàn quyền hành động cùng tín nhiệm, Long Ám thay một bộ y phục khác trong túi vải kia sau đó hướng cửa lớn của hai tên họ Vương ban nãy mà đến.
Đúng vậy, phụ thân của Long Ám ở rễ nhà họ Vương, cải họ Lương thành họ Vương, là phụ thân của Vương nhị thiếu cùng một cái muội muội đã bị Vương nhị thiếu ngộ sát lúc nhỏ cùng cha khác mẹ kia của cậu.
Thủ vệ đang canh cửa thì thấy có một nam hài mặc y phục đỏ chói nhìn cực kỳ quý khí, vẻ mặt non nớt đầy đáng yêu, mang theo ánh mắt tò mò đang tiến lại đứng ngắm nghía tấm biển treo trên cửa có hai chữ Vương phủ bọn họ nghiền ngẫm, ra chiều như là tìm đúng nơi rồi cái đầu nhỏ còn khẽ gật gù nữa.
Một trong hai tên thủ vệ liền tiến lại đuổi người: Ngươi là hài tử nhà ai mau quay về đi, nơi đây không phải nơi ngươi nên đến. Cẩn thận ta đánh cho mông ngươi nở hoa đó. . Long Ám bấy giờ mới chuyển ánh mắt về phía thủ vệ cất giọng nói đầy trẻ con của cậu: Vị ca ca này làm phiền huynh vào thông báo cho lão gia có nhi tử ở Phượng thành xa xôi đến tìm, hy vọng phụ thân đại nhân ra gặp mặt một cái. , nói xong khẽ đưa chút ít bạc vụn cho thủ vệ nọ.
Thủ vệ thấy có bạc tuy hơi nghi ngờ nhưng cũng liền nhẹ giọng lại bảo: Được rồi, chờ ta một chút để ta vào thông báo. Còn có gặp được hay không thì ta không đảm bảo. , thủ vệ vừa xoay người chuẩn bị đi thì Long Ám gọi lại đưa cho thủ vệ một gói vải nhỏ, nhờ vả đưa cho vị phụ thân đại nhân kia.
Thủ vệ đi thông báo rồi, Long Ám nhàn nhạt đi qua đi lại vài vòng ngắm người đi qua kẻ đi lại giết thời gian thi thoảng lắng tai nghe xem có nghe thấy được âm thanh gì không nhưng tiếc là không nghe ra gì cả ngoài tiếng bước chân của nha hoàn cùng nô tài trong phủ.
Thủ vệ vào báo với quản gia đồng thời cũng hối lộ một ít cho lão nhờ lão đưa cái gói vải nhỏ nhỏ cho lão gia đang nằm trên giường bệnh, lão quản gia nhìn thấy bạc thì cũng vui vẻ nhận rồi tiện tay mang chén thuốc vừa sắc xong sang sương phòng Vương lão gia.
Lương An Duy hiện là Vương An Duy đang nằm đọc sách trên giường, hé mắt thấy quản gia trên khay bưng một chén thuốc cùng một cái gói vải gì đó, tò mò hỏi thì lão quản gia thuật lại lời của thủ vệ ban nãy. Nét mặt Vương An Duy khẽ cứng ngắc nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, bảo lão quản gia đem đồ lại gần giường rồi phất tay cho lão lui ra ngoài.
Long Tử Nguyệt nhìn bóng lưng của Long Ám cũng không có truy đuổi mà nhàn nhã đi ra khỏi cái ngõ nhỏ chật hẹp, tay phe phẩy chiết phiến làm lay động những sợi tóc thi thoảng làm lộ ra đóa bỉ ngạn yêu diễm kia, trong đầu suy tính vài thứ dẫm nhẹ bước chân đi trong vô thức.
Long Ám sau vài cú nhảy đã khuất dạng, quay đầu lại nhìn thì không thấy Long Tử Nguyệt bám theo tuy có chút thất vọng, vì tỷ tỷ không đi cùng chứng kiến cậu đi phá nhà phá cửa vị phụ thân nọ nhưng lại có chút cảm kích, ít ra tỷ ấy sẽ không xen vào việc này, cho cậu toàn quyền hành động cùng tín nhiệm, Long Ám thay một bộ y phục khác trong túi vải kia sau đó hướng cửa lớn của hai tên họ Vương ban nãy mà đến.
Đúng vậy, phụ thân của Long Ám ở rễ nhà họ Vương, cải họ Lương thành họ Vương, là phụ thân của Vương nhị thiếu cùng một cái muội muội đã bị Vương nhị thiếu ngộ sát lúc nhỏ cùng cha khác mẹ kia của cậu.
Thủ vệ đang canh cửa thì thấy có một nam hài mặc y phục đỏ chói nhìn cực kỳ quý khí, vẻ mặt non nớt đầy đáng yêu, mang theo ánh mắt tò mò đang tiến lại đứng ngắm nghía tấm biển treo trên cửa có hai chữ Vương phủ bọn họ nghiền ngẫm, ra chiều như là tìm đúng nơi rồi cái đầu nhỏ còn khẽ gật gù nữa.
Một trong hai tên thủ vệ liền tiến lại đuổi người: Ngươi là hài tử nhà ai mau quay về đi, nơi đây không phải nơi ngươi nên đến. Cẩn thận ta đánh cho mông ngươi nở hoa đó. . Long Ám bấy giờ mới chuyển ánh mắt về phía thủ vệ cất giọng nói đầy trẻ con của cậu: Vị ca ca này làm phiền huynh vào thông báo cho lão gia có nhi tử ở Phượng thành xa xôi đến tìm, hy vọng phụ thân đại nhân ra gặp mặt một cái. , nói xong khẽ đưa chút ít bạc vụn cho thủ vệ nọ.
Thủ vệ thấy có bạc tuy hơi nghi ngờ nhưng cũng liền nhẹ giọng lại bảo: Được rồi, chờ ta một chút để ta vào thông báo. Còn có gặp được hay không thì ta không đảm bảo. , thủ vệ vừa xoay người chuẩn bị đi thì Long Ám gọi lại đưa cho thủ vệ một gói vải nhỏ, nhờ vả đưa cho vị phụ thân đại nhân kia.
Thủ vệ đi thông báo rồi, Long Ám nhàn nhạt đi qua đi lại vài vòng ngắm người đi qua kẻ đi lại giết thời gian thi thoảng lắng tai nghe xem có nghe thấy được âm thanh gì không nhưng tiếc là không nghe ra gì cả ngoài tiếng bước chân của nha hoàn cùng nô tài trong phủ.
Thủ vệ vào báo với quản gia đồng thời cũng hối lộ một ít cho lão nhờ lão đưa cái gói vải nhỏ nhỏ cho lão gia đang nằm trên giường bệnh, lão quản gia nhìn thấy bạc thì cũng vui vẻ nhận rồi tiện tay mang chén thuốc vừa sắc xong sang sương phòng Vương lão gia.
Lương An Duy hiện là Vương An Duy đang nằm đọc sách trên giường, hé mắt thấy quản gia trên khay bưng một chén thuốc cùng một cái gói vải gì đó, tò mò hỏi thì lão quản gia thuật lại lời của thủ vệ ban nãy. Nét mặt Vương An Duy khẽ cứng ngắc nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, bảo lão quản gia đem đồ lại gần giường rồi phất tay cho lão lui ra ngoài.
/300
|