Long Ám đang ói đến xây xẩm mặt mày thì nghe giọng nói quan tâm của Long Tử Nguyệt sau lưng: Có đáng giá không? , Long Ám bận làm chính sự cũng không có đáp lời tỷ tỷ ngay được. Sau một hồi đã tống khứ hết mấy thứ không nên tồn tại trong bụng ra sắc mặt hơi tái đi vài phần nhìn tỷ tỷ, ánh mắt khẽ rũ xuống: Sao tỷ lại ở đây? .
Long Tử Nguyệt ngâm nga kể lể: Sau khi đệ bỏ chạy thì tỷ suy nghĩ xem nên đến trực tiếp cửa lớn mà tính sổ hay là trực tiếp bay vào trong hạ độc với hai tên kia, đang vô thức bước đi nhằm hướng Vương phủ thì nghe thấy tiếng của đệ đang nói chuyện với thủ vệ Vương phủ. Tò mò nên lén bám theo đệ sẵn tiện nếu tên súc sinh kia dám tổn thương đệ ta nhất định khiến hắn sống không được mà chết cũng không xong.
Ngừng một lúc ánh mắt xẹt qua gương mặt nhợt nhạt kia rồi nhàn nhạt lên tiếng: Không nghĩ tới cái tên kia vậy mà lại là phụ thân của đệ, việc đệ muốn làm tỷ tuyệt không ngăn cản nếu như cần tỷ giúp đỡ cái gì thì cứ nói với tỷ, tỷ ở khách điếm Hưng Gia.Nhớ không được để bản thân gặp nguy hiểm. Đệ mà dám chết thử xem, tỷ nhất định đem xác đệ cho chó ăn. Hừ hừ.. nói xong còn phụng phịu xoay người dậm chân bạch bạch bỏ đi, Long Tử Nguyệt thật ra còn bận một số việc nên không tiện ra mặt quậy phá cùng Long Ám rồi.
Long Ám quay về Vương phủ ngủ lấy sức, còn Long Tử Nguyệt thì quay về khách điếm Hưng Gia suy nghĩ lại một số chi tiết vụn vặt tích góp trong trí nhớ của Vô Tình. Ngồi trên giường tập trung tinh lực thử điều khiển luồng khí trong người, mà lúc Long Tử Nguyệt tiếp nhận ký ức của Vô Tình kết thúc đã dày vò nàng đau đến muốn hồn lìa khỏi xác nọ. Dạo gần đây Long Tử Nguyệt cảm thấy luồng khí này càng ngày càng khó hiểu, có lúc nó hoạt động đột ngột khiến cơ thể Long Tử Nguyệt bị đau đến tê dại ra.
Ngồi đây có lẽ không ổn rồi, vội vàng nhảy ra từ cửa sổ, trên đường buổi tối khá là vắng vẻ Long Tử Nguyệt nhìn quan quất thấy có một tên cướp chuẩn bị đâm con dao sắc lẹm kia vào thiếu phụ đang thu dọn bàn ghế quầy mỳ.
Long Tử Nguyệt phi người nhanh về hướng đó túm chặt lấy cổ tên cướp lôi đi, thiếu phụ còn đang hoảng sợ vì bị uy hiếp bỗng cảm thấy một cái bóng đen mang theo cơn gió thoang thoảng mùi hương hoa nhài nhẹ phớt qua trước mặt, chớp mắt một cái liền không thấy bóng dáng tên cướp nguy hiểm ban nãy đâu cả. Thiếu phụ còn tưởng bản thân bị hoa mắt đưa tay lên dụi vài lần cũng không thấy gì, trong lòng nhỏ giọng cảm thán Có lẽ do làm việc cả ngày mệt mỏi nên thật sinh ra ảo giác mất rồi.
Nói về tên cướp xấu số xuất hành đi cướp không coi ngày nọ, sau khi bị Long Tử Nguyệt túm đi, còn đang ngơ ngẩn không hiểu vì sao lại thấy chân gã không chạm đất, mà quang cảnh xung quanh lùi thật nhanh về phía sau, nhoáng cái đã thấy thân ảnh thiếu phụ chỉ còn lại là một chấm nhỏ đen thùi ở đằng xa kia.
Tầm mắt đảo đảo thì thấy bản thân gã đang bị nam nhân hắc y là Long Tử Nguyệt lôi đi, con dao ban nãy cũng bị nàng cướp mất. Tên cướp trợn mắt hoảng sợ với tốc độ nhanh đến hoa mắt của Long Tử Nguyệt, một mạch đến khu đất trống nào đó không có ai ở thì bị Long Tử Nguyệt thô bạo ném cho ngã nhào trên đất chấn động đến thổ huyết.
Long Tử Nguyệt ngâm nga kể lể: Sau khi đệ bỏ chạy thì tỷ suy nghĩ xem nên đến trực tiếp cửa lớn mà tính sổ hay là trực tiếp bay vào trong hạ độc với hai tên kia, đang vô thức bước đi nhằm hướng Vương phủ thì nghe thấy tiếng của đệ đang nói chuyện với thủ vệ Vương phủ. Tò mò nên lén bám theo đệ sẵn tiện nếu tên súc sinh kia dám tổn thương đệ ta nhất định khiến hắn sống không được mà chết cũng không xong.
Ngừng một lúc ánh mắt xẹt qua gương mặt nhợt nhạt kia rồi nhàn nhạt lên tiếng: Không nghĩ tới cái tên kia vậy mà lại là phụ thân của đệ, việc đệ muốn làm tỷ tuyệt không ngăn cản nếu như cần tỷ giúp đỡ cái gì thì cứ nói với tỷ, tỷ ở khách điếm Hưng Gia.Nhớ không được để bản thân gặp nguy hiểm. Đệ mà dám chết thử xem, tỷ nhất định đem xác đệ cho chó ăn. Hừ hừ.. nói xong còn phụng phịu xoay người dậm chân bạch bạch bỏ đi, Long Tử Nguyệt thật ra còn bận một số việc nên không tiện ra mặt quậy phá cùng Long Ám rồi.
Long Ám quay về Vương phủ ngủ lấy sức, còn Long Tử Nguyệt thì quay về khách điếm Hưng Gia suy nghĩ lại một số chi tiết vụn vặt tích góp trong trí nhớ của Vô Tình. Ngồi trên giường tập trung tinh lực thử điều khiển luồng khí trong người, mà lúc Long Tử Nguyệt tiếp nhận ký ức của Vô Tình kết thúc đã dày vò nàng đau đến muốn hồn lìa khỏi xác nọ. Dạo gần đây Long Tử Nguyệt cảm thấy luồng khí này càng ngày càng khó hiểu, có lúc nó hoạt động đột ngột khiến cơ thể Long Tử Nguyệt bị đau đến tê dại ra.
Ngồi đây có lẽ không ổn rồi, vội vàng nhảy ra từ cửa sổ, trên đường buổi tối khá là vắng vẻ Long Tử Nguyệt nhìn quan quất thấy có một tên cướp chuẩn bị đâm con dao sắc lẹm kia vào thiếu phụ đang thu dọn bàn ghế quầy mỳ.
Long Tử Nguyệt phi người nhanh về hướng đó túm chặt lấy cổ tên cướp lôi đi, thiếu phụ còn đang hoảng sợ vì bị uy hiếp bỗng cảm thấy một cái bóng đen mang theo cơn gió thoang thoảng mùi hương hoa nhài nhẹ phớt qua trước mặt, chớp mắt một cái liền không thấy bóng dáng tên cướp nguy hiểm ban nãy đâu cả. Thiếu phụ còn tưởng bản thân bị hoa mắt đưa tay lên dụi vài lần cũng không thấy gì, trong lòng nhỏ giọng cảm thán Có lẽ do làm việc cả ngày mệt mỏi nên thật sinh ra ảo giác mất rồi.
Nói về tên cướp xấu số xuất hành đi cướp không coi ngày nọ, sau khi bị Long Tử Nguyệt túm đi, còn đang ngơ ngẩn không hiểu vì sao lại thấy chân gã không chạm đất, mà quang cảnh xung quanh lùi thật nhanh về phía sau, nhoáng cái đã thấy thân ảnh thiếu phụ chỉ còn lại là một chấm nhỏ đen thùi ở đằng xa kia.
Tầm mắt đảo đảo thì thấy bản thân gã đang bị nam nhân hắc y là Long Tử Nguyệt lôi đi, con dao ban nãy cũng bị nàng cướp mất. Tên cướp trợn mắt hoảng sợ với tốc độ nhanh đến hoa mắt của Long Tử Nguyệt, một mạch đến khu đất trống nào đó không có ai ở thì bị Long Tử Nguyệt thô bạo ném cho ngã nhào trên đất chấn động đến thổ huyết.
/300
|