Mộc quản gia nghe vậy vội vã liếc qua sắc mặt nam nhân mặc tử y kia, thấy khuôn mặt hắn nổi lên tia hứng thú, Mộc quản gia liền hiểu lầm rằng vì được Long Tử Nguyệt gợi ý đi nơi khác nên mới vui mừng, lão vội vã chen lời: Long công tử là khách quý, vị này đi cùng công tử tất nhiên cũng là khách quý, nhị vị đã nể mặt lão gia tới đây làm quản gia như ta làm sao lại có thể để nhị vị chưa vào được cửa đã rời đi như vậy cho được. Lão gia mà biết sẽ trách lão già này vô dụng mất. .
Mộc quả gia nói rồi làm cái thủ thế mời Long Tử Nguyệt cùng nam tử mặc tử y tiến vào Vương phủ, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa người ta đã giận dỗi bỏ đi thì cái chức quản gia này Mộc lão không cần làm nữa rồi.
Lúc Vương Chiêu Lâm đang hỏi chuyện Long Ám thì thấy Mộc quản gia đã dẫn người tiến vào đại sảnh, Long Ám thấy không khí bỗng chốc im lặng đến đáng sợ, khẽ quay đầu nhìn ra cửa vào đại sảnh thì thấy Long Tử Nguyệt cùng cái nam tử lam y mấy đêm hôm trước nằm ườn ra trên giường của tỷ tỷ vào cùng.
Khuôn mặt Long Ám vừa lóe lên tia vui mừng đột nhiên trở nên âm trầm đáng sợ, mà Vương An Duy lúc này cũng vô ý nhìn lướt qua thấy vẻ mặt Long Ám bỗng chốc cuộn cuộn nổi lên sát khí, trong lòng Vương An Duy âm thầm kêu gào: Kìa, mọi người nhìn kìa, cái dã chủng kia lộ ra bản chất khát máu của nó rồi kìa, đừng bị vẻ ngoài ngây thơ kia mà mắc lừa nó, mau nhìn a.... , chỉ là không ai nghe được tiếng lòng của gã hết.
Long Tử Nguyệt vừa vào cửa lớn của Vương phủ thì cánh tay đã vòng qua vòng eo của tử y nam tử, ôm hắn dính vào người nàng, thị vệ đi đằng sau ánh mắt nhìn Long Tử Nguyệt như muốn phun lửa đốt cháy Long Tử Nguyệt thành tro tàn.
Nam tử mặc tử y lúc đầu thân thể có hơi cương cứng, nhưng cũng để yên cho Long Tử Nguyệt ôm eo hắn, ánh mắt thâm thúy đánh giá quang cảnh. Mộc quản gia đi đằng trước dẫn đường thi thoảng cũng xoay người lại quan sát sắc mặt hai vị khách đằng sau.
Ban đầu, Mộc quản gia nghe Long Tử Nguyệt gọi nam nhân kia là nam sủng, lão không mấy tin tưởng lắm nhưng hiện tại liếc mắt thấy cánh tay của Long Tử Nguyệt đang ôm vòng eo của nam nhân kia, mà hắn cũng không có cự tuyệt nàng ôm. Dù không muốn tin nhưng sự thật đã bày ra trước mắt Mộc quản gia, khiến trái tim già nua của lão cũng lỗi vài nhịp, một người tựa như yêu nghiệt như vậy lại đoạn tụ, thật sự phí hoài dung mạo a...
Vương Chiêu Lâm thấy một hắc y nam tử đang ôm eo tử y nam tử đi vào đáy mắt có vẻ tối lại, nghe gia đinh thì thầm thông báo bên tai rằng nam tử hắc y là Long công tử, còn tử y nam tử là....nam sủng.
Sắc mặt Long Ám đã lên đến đỉnh điểm, sải chân bước về phía Long Tử Nguyệt mặc kệ những ánh mắt xung quanh cậu, đối với cậu hiện tại sự danh tiết cùng an nguy của tỷ tỷ là quan trọng nhất, việc khuấy đục gì đó đã bị Long Ám vứt hết ra sau đầu rồi.
Long Tử Nguyệt thấy Long Ám đang hùng hổ xông tới đây thì có chút chột dạ, khóe mắt nàng liếc sang tử y nam tử, chỉ thấy hắn cong khóe miệng câu lên một nụ cười đầy thâm ý như có như không cho nàng.
Xong rồi... , trong lòng Long Tử Nguyệt nhảy dựng lên vội buông eo nam tử kia ra, giang hai tay chuẩn bị ôm Long Ám như mọi khi, thì bị Long Ám lách mình nhẹ nhàng tránh đi cái ôm kia, ánh mắt sắc lạnh đánh giá nam tử tử y trước mặt. Tuy là ngước nhìn nhưng lại không có cảm giác thấp hèn hơn bao nhiêu, tầm mắt mang theo ý tứ dò xét cùng cảnh giác.
Vương Chiêu Lâm thấy Long Tử Nguyệt đột nhiên buông eo nam sủng, đưa tay sắp ôm được Long Ám vào lòng thì cậu lại né tránh, thì có chút khó hiểu về mối quan hệ này nhưng cũng không có lên tiếng nói gì. Tất cả mọi người ở đây đều bị một màn nam nhân hắc y ôm eo nam nhân bận tử y, rồi lại bị một màn cự tuyệt cái ôm của hắc y nam tử dành cho tiểu thiếu gia làm cho hồ đồ cả một đám.
Mộc quả gia nói rồi làm cái thủ thế mời Long Tử Nguyệt cùng nam tử mặc tử y tiến vào Vương phủ, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa người ta đã giận dỗi bỏ đi thì cái chức quản gia này Mộc lão không cần làm nữa rồi.
Lúc Vương Chiêu Lâm đang hỏi chuyện Long Ám thì thấy Mộc quản gia đã dẫn người tiến vào đại sảnh, Long Ám thấy không khí bỗng chốc im lặng đến đáng sợ, khẽ quay đầu nhìn ra cửa vào đại sảnh thì thấy Long Tử Nguyệt cùng cái nam tử lam y mấy đêm hôm trước nằm ườn ra trên giường của tỷ tỷ vào cùng.
Khuôn mặt Long Ám vừa lóe lên tia vui mừng đột nhiên trở nên âm trầm đáng sợ, mà Vương An Duy lúc này cũng vô ý nhìn lướt qua thấy vẻ mặt Long Ám bỗng chốc cuộn cuộn nổi lên sát khí, trong lòng Vương An Duy âm thầm kêu gào: Kìa, mọi người nhìn kìa, cái dã chủng kia lộ ra bản chất khát máu của nó rồi kìa, đừng bị vẻ ngoài ngây thơ kia mà mắc lừa nó, mau nhìn a.... , chỉ là không ai nghe được tiếng lòng của gã hết.
Long Tử Nguyệt vừa vào cửa lớn của Vương phủ thì cánh tay đã vòng qua vòng eo của tử y nam tử, ôm hắn dính vào người nàng, thị vệ đi đằng sau ánh mắt nhìn Long Tử Nguyệt như muốn phun lửa đốt cháy Long Tử Nguyệt thành tro tàn.
Nam tử mặc tử y lúc đầu thân thể có hơi cương cứng, nhưng cũng để yên cho Long Tử Nguyệt ôm eo hắn, ánh mắt thâm thúy đánh giá quang cảnh. Mộc quản gia đi đằng trước dẫn đường thi thoảng cũng xoay người lại quan sát sắc mặt hai vị khách đằng sau.
Ban đầu, Mộc quản gia nghe Long Tử Nguyệt gọi nam nhân kia là nam sủng, lão không mấy tin tưởng lắm nhưng hiện tại liếc mắt thấy cánh tay của Long Tử Nguyệt đang ôm vòng eo của nam nhân kia, mà hắn cũng không có cự tuyệt nàng ôm. Dù không muốn tin nhưng sự thật đã bày ra trước mắt Mộc quản gia, khiến trái tim già nua của lão cũng lỗi vài nhịp, một người tựa như yêu nghiệt như vậy lại đoạn tụ, thật sự phí hoài dung mạo a...
Vương Chiêu Lâm thấy một hắc y nam tử đang ôm eo tử y nam tử đi vào đáy mắt có vẻ tối lại, nghe gia đinh thì thầm thông báo bên tai rằng nam tử hắc y là Long công tử, còn tử y nam tử là....nam sủng.
Sắc mặt Long Ám đã lên đến đỉnh điểm, sải chân bước về phía Long Tử Nguyệt mặc kệ những ánh mắt xung quanh cậu, đối với cậu hiện tại sự danh tiết cùng an nguy của tỷ tỷ là quan trọng nhất, việc khuấy đục gì đó đã bị Long Ám vứt hết ra sau đầu rồi.
Long Tử Nguyệt thấy Long Ám đang hùng hổ xông tới đây thì có chút chột dạ, khóe mắt nàng liếc sang tử y nam tử, chỉ thấy hắn cong khóe miệng câu lên một nụ cười đầy thâm ý như có như không cho nàng.
Xong rồi... , trong lòng Long Tử Nguyệt nhảy dựng lên vội buông eo nam tử kia ra, giang hai tay chuẩn bị ôm Long Ám như mọi khi, thì bị Long Ám lách mình nhẹ nhàng tránh đi cái ôm kia, ánh mắt sắc lạnh đánh giá nam tử tử y trước mặt. Tuy là ngước nhìn nhưng lại không có cảm giác thấp hèn hơn bao nhiêu, tầm mắt mang theo ý tứ dò xét cùng cảnh giác.
Vương Chiêu Lâm thấy Long Tử Nguyệt đột nhiên buông eo nam sủng, đưa tay sắp ôm được Long Ám vào lòng thì cậu lại né tránh, thì có chút khó hiểu về mối quan hệ này nhưng cũng không có lên tiếng nói gì. Tất cả mọi người ở đây đều bị một màn nam nhân hắc y ôm eo nam nhân bận tử y, rồi lại bị một màn cự tuyệt cái ôm của hắc y nam tử dành cho tiểu thiếu gia làm cho hồ đồ cả một đám.
/300
|