Tầm mắt Long Tử Nguyệt nhìn thấy Vô Phong đang ngồi đằng kia mà nhìn nàng luân phiên bị đám ăn mày cường bạo, con ngươi mở lớn trừng trừng khóa chặt thân ảnh của Vô Phong và đáy mắt. Tròng mắt bất ngờ chuyển sang màu đỏ, Vô Phong cũng nhận ra sự thay đổi màu mắt của Long Tử Nguyệt trong lòng đã đề cao cảnh giác lên rất nhiều lần.
Vô Phong cũng không dám khinh địch tuy rằng hiện tại Long Tử Nguyệt đang vô cùng yếu ớt, tứ chi dù bị trói chặt, trên cổ cũng nhiều thêm một dây xích xích chặt vào mặt đất, Vô Phong không có quên cái lần nọ Long Tử Nguyệt chỉ kém một chút là lấy mạng của hắn, lúc ấy nàng còn có một tia lý trí, nhưng hiện tại thì có lẽ lý trí đã bị thù hận lấp đầy rồi...
Long Tử Nguyệt đau đớn thét lên một tiếng, có một dòng khí lưu chuyển liên tục trong cơ thể nàng, thân nhiệt dần dần nóng lên, lần này là không phải do xuân dược tạo thành mà chính là dòng khí này ban đầu đã khiến Long Tử Nguyệt đau đến chết đi sống lại nọ.
Đám ăn mày đang nhấp nhô trên thân thể lõa lồ của Long Tử Nguyệt bỗng nhiên đều ngừng lại, khóe miệng tràn ra một tia máu vô cùng quỷ dị, hòa với màu máu ở hạ thân của Long Tử Nguyệt, bọn ăn mày nào đang tiếp túc với thân thể của Long Tử Nguyệt tất cả đều trực tiếp bị luồng khí của nàng bức chết.
Vô Phong thấy cảnh tượng bọn ăn mày đang áp Long Tử Nguyệt dưới thân đều ngã sang một bên, ánh mắt vẫn còn nữa nhắm nữa mở mà hưởng thụ mỹ vị từ thú vui xác thịt, bất đắc kỳ tử, toàn bộ chết không nhắm mắt...
Vô Phong cẩn trọng đứng dậy vô thức lùi về sau một bước, tầm mắt không rời khỏi thân thể đầy dấu vết xanh xanh tím tím, thê thảm đến không nỡ nhìn của Long Tử Nguyệt.
Sau khi giải quyết đám ăn mày xong, Long Tử Nguyệt xoay đầu đem tầm mắt dừng lại trên thân ảnh của Vô Phong đằng kia, khóe miệng nở một nụ cười thật tươi nhỏ giọng như nỉ non, lại như oán trách: Phong...đến đây với ta nào! .
Vậy mà thật sự Vô Phong lại từ từ đi lại, chỉ là vừa đi được tới phía giường Long Tử Nguyệt đang nằm được vài bước Vô Phong bỗng tỉnh táo hẳn lại. Hắn vừa rồi bị nàng thôi miên sao? Không thể nào, Huyết tộc không thể thôi miên Huyết tộc được, kể cả có là Huyết tộc trực thuộc trực tiếp nhánh dưới của chính bản thân kẻ đó cũng không thể làm như vậy được
Đó cũng trở thành lý do mà phụ mẫu Long Tử Nguyệt mới phải cho hắn uống cấm dược để quên hết chuyện lúc trước, trở thành Huyết tộc chỉ biết nghe lệnh của người chuyển hóa mình, lại nói Vô Phong cũng không phải do Long Tử Nguyệt chuyển hóa từ con người thành Huyết tộc, việc hắn bị thôi miên này hoàn toàn khiến nội tâm hắn chấn động mạnh.
Long Tử Nguyệt thấy Vô Phong tỉnh táo lại được ngay trước khi đến gần, nàng có chút bất ngờ nhưng nàng không có bỏ qua dễ dàng như vậy, lại nhỏ giọng gọi lần nữa: Phong, muội yêu huynh. Lại đây với muội đi, thật đau nha.... .
Vô Phong bị Long Tử Nguyệt thôi miên bởi hắn bất cẩn nhìn vào mắt nàng, hắn cũng không có ngu đến độ một lỗi lầm mà tái phạm đến hai lần, tất nhiên thì lần này Vô Phong không có nhìn vào mắt của Long Tử Nguyệt, đối với câu lệnh của nàng hiển nhiên không còn tác dụng rồi.
Mắt thấy Vô Phong chỉ mắc lừa một lần đầu quả thật Long Tử Nguyệt đã đánh giá thấp bản lĩnh của hắn, Long Tử Nguyệt cũng không dùng cách này nữa, ánh mắt nàng tuy đổi màu nhưng lần này Long Tử Nguyệt không có mất đi lý trí trái lại lại vô cùng tỉnh táo.
Long Tử Nguyệt nhớ trong đoạn ký ức của Vô Tình lúc ở cùng với phụ mẫu của nàng ta, hai phu thê bọn họ có nói cho Vô Tình biết sau này dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì thì nhất định không được lấy mạng của Vô Phong, người khác có thể giết được hắn nhưng chỉ riêng Vô Tình là không giết được, còn vì sao không thể lấy mạng thì bọn họ cũng không giải thích rõ ràng, có lẽ bọn họ cũng không biết vì sao đi...
Vô Phong cũng không dám khinh địch tuy rằng hiện tại Long Tử Nguyệt đang vô cùng yếu ớt, tứ chi dù bị trói chặt, trên cổ cũng nhiều thêm một dây xích xích chặt vào mặt đất, Vô Phong không có quên cái lần nọ Long Tử Nguyệt chỉ kém một chút là lấy mạng của hắn, lúc ấy nàng còn có một tia lý trí, nhưng hiện tại thì có lẽ lý trí đã bị thù hận lấp đầy rồi...
Long Tử Nguyệt đau đớn thét lên một tiếng, có một dòng khí lưu chuyển liên tục trong cơ thể nàng, thân nhiệt dần dần nóng lên, lần này là không phải do xuân dược tạo thành mà chính là dòng khí này ban đầu đã khiến Long Tử Nguyệt đau đến chết đi sống lại nọ.
Đám ăn mày đang nhấp nhô trên thân thể lõa lồ của Long Tử Nguyệt bỗng nhiên đều ngừng lại, khóe miệng tràn ra một tia máu vô cùng quỷ dị, hòa với màu máu ở hạ thân của Long Tử Nguyệt, bọn ăn mày nào đang tiếp túc với thân thể của Long Tử Nguyệt tất cả đều trực tiếp bị luồng khí của nàng bức chết.
Vô Phong thấy cảnh tượng bọn ăn mày đang áp Long Tử Nguyệt dưới thân đều ngã sang một bên, ánh mắt vẫn còn nữa nhắm nữa mở mà hưởng thụ mỹ vị từ thú vui xác thịt, bất đắc kỳ tử, toàn bộ chết không nhắm mắt...
Vô Phong cẩn trọng đứng dậy vô thức lùi về sau một bước, tầm mắt không rời khỏi thân thể đầy dấu vết xanh xanh tím tím, thê thảm đến không nỡ nhìn của Long Tử Nguyệt.
Sau khi giải quyết đám ăn mày xong, Long Tử Nguyệt xoay đầu đem tầm mắt dừng lại trên thân ảnh của Vô Phong đằng kia, khóe miệng nở một nụ cười thật tươi nhỏ giọng như nỉ non, lại như oán trách: Phong...đến đây với ta nào! .
Vậy mà thật sự Vô Phong lại từ từ đi lại, chỉ là vừa đi được tới phía giường Long Tử Nguyệt đang nằm được vài bước Vô Phong bỗng tỉnh táo hẳn lại. Hắn vừa rồi bị nàng thôi miên sao? Không thể nào, Huyết tộc không thể thôi miên Huyết tộc được, kể cả có là Huyết tộc trực thuộc trực tiếp nhánh dưới của chính bản thân kẻ đó cũng không thể làm như vậy được
Đó cũng trở thành lý do mà phụ mẫu Long Tử Nguyệt mới phải cho hắn uống cấm dược để quên hết chuyện lúc trước, trở thành Huyết tộc chỉ biết nghe lệnh của người chuyển hóa mình, lại nói Vô Phong cũng không phải do Long Tử Nguyệt chuyển hóa từ con người thành Huyết tộc, việc hắn bị thôi miên này hoàn toàn khiến nội tâm hắn chấn động mạnh.
Long Tử Nguyệt thấy Vô Phong tỉnh táo lại được ngay trước khi đến gần, nàng có chút bất ngờ nhưng nàng không có bỏ qua dễ dàng như vậy, lại nhỏ giọng gọi lần nữa: Phong, muội yêu huynh. Lại đây với muội đi, thật đau nha.... .
Vô Phong bị Long Tử Nguyệt thôi miên bởi hắn bất cẩn nhìn vào mắt nàng, hắn cũng không có ngu đến độ một lỗi lầm mà tái phạm đến hai lần, tất nhiên thì lần này Vô Phong không có nhìn vào mắt của Long Tử Nguyệt, đối với câu lệnh của nàng hiển nhiên không còn tác dụng rồi.
Mắt thấy Vô Phong chỉ mắc lừa một lần đầu quả thật Long Tử Nguyệt đã đánh giá thấp bản lĩnh của hắn, Long Tử Nguyệt cũng không dùng cách này nữa, ánh mắt nàng tuy đổi màu nhưng lần này Long Tử Nguyệt không có mất đi lý trí trái lại lại vô cùng tỉnh táo.
Long Tử Nguyệt nhớ trong đoạn ký ức của Vô Tình lúc ở cùng với phụ mẫu của nàng ta, hai phu thê bọn họ có nói cho Vô Tình biết sau này dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì thì nhất định không được lấy mạng của Vô Phong, người khác có thể giết được hắn nhưng chỉ riêng Vô Tình là không giết được, còn vì sao không thể lấy mạng thì bọn họ cũng không giải thích rõ ràng, có lẽ bọn họ cũng không biết vì sao đi...
/300
|