Từ chỗ Bạch Trưởng lão có thể thấy được bây giờ trong Thiên Phạt tổng cộng có: Trưởng lão bốn người, Đại nghi trượng có mười hai người, Tiểu nghi trượng có bốn mươi ba người, thêm vào đó còn có rất nhiều kẻ khác, như vậy tính ra, Thiên Phạt liên bang lại cũng có thể coi như một tổ chức có thực lực tương đối lớn. Trong đó, đứng bên Vân Trung Khiếu có bốn vị Đại nghi trượng, họ tự xưng là Lam sắc Thiên Phạt, vừa nghe thấy nó, Tang Thiên lập tức phát hoả.
“Mẹ nó chứ! Cả Thiên Phạt Đại nghi trượng chỉ có mười hai người, chỉ có bốn người đi theo Vân Trung Khiếu, đám nghiệp chướng, ít người như thế này, thời gian dài đã qua đi mà Bạch Trưởng lão người vẫn chưa thiêu chết được hắn sao? Hơn nữa còn muốn làm cái gì mà chọn Phạt chủ cho năm năm, Mẹ nó! Não bị con lừa đá đi mất rồi”.
“Vân Trung Khiếu cấu kết với Lam Huyết đồng minh, sau lưng có sự ủng hộ của Lam Huyết đồng minh, trước đây khi chúng tôi chuẩn bị diệt tận gốc cái đám phản đồ Vân Trung Khiếu, nhưng vừa chuẩn bị ra tay thì người của chúng tôi lại chịu sự áp chế của đám người không cùng một thế lực, căn bản hoàn toàn không có quyền động thủ trong tay”.
“Trong Thiên Phạt người bất luận là Trưởng lão hay Đại nghi trượng, thậm chí là Tiểu nghi trượng trong thực tế đều có một thân phận với quyền lực tương đương, Harrison chỉ là một Tiểu nghi trượng, mà thân phận của hắn trong thực tế lại là Ty trưởng Ty chấp pháp của bộ an toàn T2, mới chỉ là một Tiểu nghi trượng mà đã như vậy, ta nghĩ thân phận Đại nghi trượng sẽ càng không nhỏ”.
Bạch Trưởng lão vẻ mặt hết cách liên tục thỉnh tội, “Không có quyền động thủ, chúng tôi cũng đã từng thử vũ lực cá nhân để giải quyết, nhưng hiệu quả không như mong muốn, đám Vân Trung Khiếu trải qua việc Lam Huyết cải tạo lại mình, sức chiến đấu bây giờ vô cùng kinh người”.
Tang Thiên nghe thấy liền lắc đầu, bực tức, thở dài.
“Người ta đều nói con người già sẽ thành tinh, ngươi mới sống được bao năm mà tại sao càng ngày càng ngốc vậy”.
Bạch Trưởng lão trước mặt đang ngồi một cách quy củ, rất hiền lành ngồi tiếp thu phê bình của người thanh niên. Thở mạnh cũng không dám.
“Lam Huyết đồng minh cũng quả là lợi hại, họ trong liên bang cũng thuộc một tổ chức tà ác, liên bang tại sao thành lập lục bộ thần bí, tình hình của tất cả các tổ chức trong liên bang như thế nào thì lục bộ thần bí đều có hồ sơ tỉ mỉ. Có thể nói bây giờ tình hình của Thiên Phạt, lục bộ thần bí thậm chí còn có thể biết rõ hơn ngươi”.
“Làm sao có thể như thế được!” Bạch Trưởng lão vô cùng ngạc nhiên.
Tang Thiên chỉ có thể ngầm than thở về sự hiểu biết quá của Bạch Trưởng lão đối với tình hình của lục bộ thần bí ở liên bang. Đương nhiên, điều này cũng không thể trách Bạch Trưởng lão, trong cả một liên bang, ngoài một số người già ra, còn có mấy người hiểu được lục bộ huyền bí trong truyền thuyết.
“Thế giới này quá phức tạp, rất nhiều thứ mà chính phủ liên bang cũng không thể quản lí được. Trật tự dưới đất chính là một trong số đó, chính phủ liên bang không có cách nào để tham sự vào sự tồn tại của trật tự trong lòng đất, cho nên, họ chỉ có thể làm cho trật tự dưới lòng đất duy trì được sự cân bằng, cũng chính là nói, sự tồn tại của một số tổ chức là được chính phủ liên bang ‘cho phép’.”
Bạch Trưởng lão ngồi trên địa vị cao đã lâu, cho dù cũng đoán ra được những điều này, nhưng rốt cuộc cũng không có cách nào động chạm được đến lục bộ thần bí.
“Cho nên, đánh cho ta, ra sức đánh, không cần phải để ý đến bất kì cái gì, chỉ cần giết chết Vân Trung Khiếu cho ta.”
Nhảy lên một chút, Bạch Trưởng lão đứng lên, hét to một tiếng, lúc này ngươi ta dường như không phải là ngươi lão tóc hoa râm, mà là một tướng quân trinh chiến lâu ngày trên sa trường, toàn thân toát lên một chí khí dũng mãnh.
Nếu như trước đây còn có điều kiêng kị, thì khi Tang Thiên nói ra những lời này, những điều kiêng kị trong Bạch Trưởng lão đã lập tức tiêu tan, ngươi ta cũng không biết người đối diện rốt cuộc mạnh như thế nào, nhưng, nếu như người này nói ngày mai sẽ đi diệt thánh đường, Bạch Trưởng lão cũng tin tưởng không nghi ngờ gì nữa.
“Hỉ Lương Và Tuyết Yêu có quan hệ gì?”
“Tôi cũng không biết rõ, năm đó sau khi Tuyết Yêu phạt chủ rời đi đã giao cho tôi một bức thư. Sau khi tôi mở ra mới biết cô ấy muốn ta ba năm sau đi tìm một người, ba năm sau tôi đã tìm thấy người ấy, người đó đã giao Hỉ Lương cho tôi”.
***
Hỉ Lương từ trong ánh trăng mờ mở hai mắt ra, đó là do bị tiếng cười lớn ha ha làm tỉnh giấc.
Cô ấy quay người lại nhìn, phát hiện mình đang nằm trên giường, căn phòng này chính là của cô ấy. “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mình không phải là đã bị tên biến thái đó bắt đi rồi sao? Tại sao lại ở đây?” Cô ấy lắc lắc cái đầu, dụi dụi mắt, nhìn thấy Lạc Dao đang ngồi bên cạnh giường, mà Bạch Trưởng lão lại đang đi lững thững ở trong phòng.
“Ha ha ha ha!”
Bạch Trưởng lão đang đi lại trong phòng, đồng thời cứ cách một hai phút lại ngẩng đầu cười lớn, cười rất sảng khoái.
“Bạch gia gia làm sao vậy?” Hỉ Lương từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy Bạch Trưởng lão bình thường luôn nghiêm túc lại cười lớn như mắc bệnh thần kinh vậy, Không ai trả lời cô ấy, Lạc Dao ngồi đó nghiêng nghiêng đầu, giống như đang rơi vào trầm tư vậy, cảm tháy như có người đẩn mình, cô ấy quay ra nhìn, “Sao? À! Hỉ Lương, cháu tỉnh rồi à.”
“Dì Dao, xảy ra chuyện gì vậy? Con không phải là đã bị tên đó bắt đi sao?”
Lạc Dao lắc đầu cười, “Dì cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây.”
Lạc Dao chỉ nhớ mình và Bạch Trưởng lão cùng xông vào nhà Tang Thiên, rồi Bạch Trưởng lão lại thất thanh đau khổ khóc lên, giống như đã gặp được người thân xa cách lâu ngày, sau đó… sau đó Lạc Dao không biết gì nữa. Thật đáng chết! Bạch Trưởng lão tại sao khi nhìn thấy Tang Thiên lại khóc thất thanh như vậy?
Lúc đó Lạc Dao có thể nhìn thấy dáng vẻ khi Bạch Trưởng lão khóc thất thanh giống như cảm giác khi ôm đầy một bụng ấm ức thì đột nhiên lại gặp được trưởng bối.
“Ha ha ha ha! Người ấy đã về rồi! Người ấy thật sự đã trở về rồi”.
Người ấy?
Hỉ Lương hoàn toàn không hiểu Bạch Trưởng lão đang nói gì, còn Lạc Dao lại như đoán ra được điều gì đó. Sau khi Bạch Trưởng lão gặp Tang Thiên lại khóc thất thanh, lẽ nào ‘người ấy’ mà Bạch Trưởng lão nói chính là Tang Thiên? Làm sao lại như thế được? Quá hoang đường, nhưng nếu như không thì tại sao vừa gặp mặt Tang Thiên, Bạch Trưởng lão lại kích động như vậy?
“Ha ha ha ha! Người ấy đã về rồi, Vân Trung Khiếu, ngươi, cái đồ con rùa. Ngươi đợi chết đi!”
Lạc Dao, Hỉ Lương rất kinh ngạc, họ đã từng gặp vị Trưởng lão của Thiên Phạt này, là bộ trưởng của bộ an toàn T2.
“Ngươi cho rằng cấu kết với Lam Huyết đồng minh thì có thể muốn gì được nấy sao, ta nói cho ngươi biết, Lam huyết đồng minh trước mặt người ấy chỉ là cái mông mà thôi! Năm đó người ấy nộ chiến với Lam Huyết lục gia, Lam Huyết đồng minh ở trên cao tầng ngay cả cái mặt cũng không dám ló ra!”
“Người ấy về rồi! Trở về rồi!”
Bạch Trưởng lão đang nói thì hai hàng nước mắt bỗng trào lên.
Hỉ Lương hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ hỏi: “Bạch gia gia,ngươi…ngươi làm sao vậy?”
Bạch Trưởng lão quệt nước mắt, cười gượng gạo nói “Không sao, Bạch gia gia hôm nay hơi xúc động, có chút thất thố, để mọi người cười rồi.”
“Người mà ngươi gọi là ‘người ấy’ lúc nãy chính là…? Lạc Dao hỏi.
“Không thể nói, không thể nói.”
***
Học viện quân sự Đông Phương, phòng của phó hiệu trưởng.
Tô Hàm nhăn nhăn mày, trên khuôn mặt đáng yêu hiện lên vẻ kính nể, khoanh hai cánh tay, đi một đôi giày cao gót màu đen trở về phòng làm việc, vừa đi vừa phát ra tiếng tiết tấu ‘lóc cóc lóc cóc’.
“Ta lúc ấy đã nói gì ý nhỉ, không nên làm anh quá xúc động, còn anh thì sao, anh…cái tên chẳng bao giờ chịu nghe lời, không chỉ ngang nhiên khiêu khích tỉnh uỷ, thậm chí còn động thủ với uỷ viên của tỉnh uỷ. Bây giờ thì tốt rồi đấy. Cái đám khốn kiếp của tỉnh uỷ muốn đến điều tra học viện Đông Phương chúng ta, lần điều tra này hiển nhiên chỉ là để cho có quá trình, đợi đến lúc chúng về nhất định sẽ viện ra đủ lí do để huỷ đi tư cách tham gia thi đấu của học viện Đông Phương chúng ta.”
Nằm ngửa trên ghế sofa, Tang Thiên đọc văn kiện điều tra do tỉnh uỷ đưa ra, uể oải trả lời, “Điều tra cho có quá trình thì cứ để chúng điều tra đi, huỷ thì huỷ đi.”
“Cái gì!” Nghe thấy câu đó, Tô Hàm liền nổi giận, mày liễu dựng lên nhìn chằm chằm vào Tang Thiên. “Anh vẫn coi như không ư, ta là phó hiệu trưởng của trường, ta phải làm rạng danh cho học viện quân sự Đông Phương, nếu như bị huỷ đi tư cách tham gia thi đấu, cái chức hiệu phó này của ta có còn làm tiếp được không? Bên ngoài sẽ nghĩ thế nào về học viện Đông Phương chúng ta đây?”
Nói rồi, Tô Hàm mở máy tính, trên màn hiển thị chỉ vào phần tin tức nói: “Anh tự xem bên ngoài đều nói học viện Đông Phương chúng ta như thế nào đi.”
“Đội Thiên Kiêu Mộng của học viện quân sự Đông Phương ngang nhiên khiêu khích tỉnh uỷ, ẩu đả uỷ viên, sau đó đánh bại Roland ma đế Francis, làm bị thương nguỵ quân tử Thiên Dật, thi triển uy chấn hổ gầm làm thương Fragrant Ersi, một huấn luyện viên hung hãn tột cùng, to gan ôm trời, lịch sử hiếm thấy, một ‘Tang Thiên hống hách’ như vậy đối với học viện quân sự Đông Phương mà nói là phúc hay là hoạ?”
“Phó hiệu trường học viện quân sự Đông Phương - Tô Hàm, trẻ tuổi xinh đẹp tài hoa bộc lộ, năm đó một câu “Thả ít mà tốt” đã làm cho rất nhiều huấn luyện viên trong liên bang phẫn nộ, bây giờ không quản việc phản đối của số Đông, cho Tang Thiên đảm nhiệm chức huấn luyện mà còn đối với việc hống hách của Tang Thiên cũng bao che, quan hệ của hai người này có thể thấy là không bình thường chút nào. Một phó hiệu trưởng xinh đẹp như vậy, một Tang huấn luyện viên hống hách như vậy, để một đôi tình nhân như vậy điều khiển học viện quân sự Đông Phương, quả không biết…”
Đọc đến đây, Tô hàm lập tức tắt ngay, khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện ra một vẻ ngượng ngùng, nhưng trong chốc lát lại biến mất luôn.
“Cái đám khốn kiếp của tỉnh uỷ ngày mai sẽ đến kiểm tra, còn nữa, ta đã nói chuyện này cho Mạc lão, người ấy sáng ngỳa mai sẽ đến đây, hừ! Mạc lão xem ra tức giận rồi. Xem anh sẽ phải nói thế nào với người ấy đây.”
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc reo lên.
“Tô, Tô hiệu phó, bộ an toàn T2…”
“Bộ an toàn T2? Anh nói rõ xem nào, bộ môn nào của bộ an toàn T2? Họ đến học viện chúng ta làm cái gì?”
Trong liên bang, bộ an toàn T2 là một bộ có thực quyền, không giống như bộ cảnh sát, thứ mà cảnh sát duy trì là trị an cngươi dân, nhưng nếu như gặp phải những án đặc biệt thì sẽ chuyển cho bộ an toàn T2, còn nhiệm vụ của bộ an toàn T2 chính là phụ trách xử lí những án trọng đại tương đối đặc biệt. Trong liên bang, bộ an toàn T2 bị người ta gọi là ‘Bộ đội ôn thần’ , chỉ cần có người của bộ an toàn T2 đến thì chắc chắn là ko có chuyện gì tốt đẹp, trong lòng mọi cngươi dân, sự căm ghét bộ này còn cao hơn nhiều so với cảnh sát.
“Không, không phải.” Giọng người canh cửa có chút sợ sệt.
“Không cái gì? Anh nói rõ xem nào.”
“Bộ trưởng của bộ an toàn T2, bộ trưởng Bạch Sủng Lâm!”
Cái gì?
Điện thoại dập xuống, Tô Hàm rơi vào trầm tư, mọi người đều nói bộ an toàn T2 là ôn thần, mà lần này đến lại là thủ lĩnh của ôn thần.
Cô ấy vội suy nghĩ đến tất cả những việc xảy ra gần đây ở học viện quân sự Đông Phương, dường như không có điểm nào không thoả đáng cả? Làm sao lại có thể đưa được bộ trưởng bộ an toàn T2 đến đây, nghĩ đi nghĩ lại, điều duy nhất không thoả đáng chỉ có trong cuộc thi đấu trong đại sảnh, Tang Thiên đã có những hành vi bạo lực.
“Tang Thiên!”
Nghe thấy tiếng của Tô Hàm, Tang Thiên ngóc đầu dậy, có chút không hiểu nhìn cô ta.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hàm, thần sắc có chút phức tạp, cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào Tang Thiên. “Anh chạy trốn đi!”
“Mẹ nó chứ! Cả Thiên Phạt Đại nghi trượng chỉ có mười hai người, chỉ có bốn người đi theo Vân Trung Khiếu, đám nghiệp chướng, ít người như thế này, thời gian dài đã qua đi mà Bạch Trưởng lão người vẫn chưa thiêu chết được hắn sao? Hơn nữa còn muốn làm cái gì mà chọn Phạt chủ cho năm năm, Mẹ nó! Não bị con lừa đá đi mất rồi”.
“Vân Trung Khiếu cấu kết với Lam Huyết đồng minh, sau lưng có sự ủng hộ của Lam Huyết đồng minh, trước đây khi chúng tôi chuẩn bị diệt tận gốc cái đám phản đồ Vân Trung Khiếu, nhưng vừa chuẩn bị ra tay thì người của chúng tôi lại chịu sự áp chế của đám người không cùng một thế lực, căn bản hoàn toàn không có quyền động thủ trong tay”.
“Trong Thiên Phạt người bất luận là Trưởng lão hay Đại nghi trượng, thậm chí là Tiểu nghi trượng trong thực tế đều có một thân phận với quyền lực tương đương, Harrison chỉ là một Tiểu nghi trượng, mà thân phận của hắn trong thực tế lại là Ty trưởng Ty chấp pháp của bộ an toàn T2, mới chỉ là một Tiểu nghi trượng mà đã như vậy, ta nghĩ thân phận Đại nghi trượng sẽ càng không nhỏ”.
Bạch Trưởng lão vẻ mặt hết cách liên tục thỉnh tội, “Không có quyền động thủ, chúng tôi cũng đã từng thử vũ lực cá nhân để giải quyết, nhưng hiệu quả không như mong muốn, đám Vân Trung Khiếu trải qua việc Lam Huyết cải tạo lại mình, sức chiến đấu bây giờ vô cùng kinh người”.
Tang Thiên nghe thấy liền lắc đầu, bực tức, thở dài.
“Người ta đều nói con người già sẽ thành tinh, ngươi mới sống được bao năm mà tại sao càng ngày càng ngốc vậy”.
Bạch Trưởng lão trước mặt đang ngồi một cách quy củ, rất hiền lành ngồi tiếp thu phê bình của người thanh niên. Thở mạnh cũng không dám.
“Lam Huyết đồng minh cũng quả là lợi hại, họ trong liên bang cũng thuộc một tổ chức tà ác, liên bang tại sao thành lập lục bộ thần bí, tình hình của tất cả các tổ chức trong liên bang như thế nào thì lục bộ thần bí đều có hồ sơ tỉ mỉ. Có thể nói bây giờ tình hình của Thiên Phạt, lục bộ thần bí thậm chí còn có thể biết rõ hơn ngươi”.
“Làm sao có thể như thế được!” Bạch Trưởng lão vô cùng ngạc nhiên.
Tang Thiên chỉ có thể ngầm than thở về sự hiểu biết quá của Bạch Trưởng lão đối với tình hình của lục bộ thần bí ở liên bang. Đương nhiên, điều này cũng không thể trách Bạch Trưởng lão, trong cả một liên bang, ngoài một số người già ra, còn có mấy người hiểu được lục bộ huyền bí trong truyền thuyết.
“Thế giới này quá phức tạp, rất nhiều thứ mà chính phủ liên bang cũng không thể quản lí được. Trật tự dưới đất chính là một trong số đó, chính phủ liên bang không có cách nào để tham sự vào sự tồn tại của trật tự trong lòng đất, cho nên, họ chỉ có thể làm cho trật tự dưới lòng đất duy trì được sự cân bằng, cũng chính là nói, sự tồn tại của một số tổ chức là được chính phủ liên bang ‘cho phép’.”
Bạch Trưởng lão ngồi trên địa vị cao đã lâu, cho dù cũng đoán ra được những điều này, nhưng rốt cuộc cũng không có cách nào động chạm được đến lục bộ thần bí.
“Cho nên, đánh cho ta, ra sức đánh, không cần phải để ý đến bất kì cái gì, chỉ cần giết chết Vân Trung Khiếu cho ta.”
Nhảy lên một chút, Bạch Trưởng lão đứng lên, hét to một tiếng, lúc này ngươi ta dường như không phải là ngươi lão tóc hoa râm, mà là một tướng quân trinh chiến lâu ngày trên sa trường, toàn thân toát lên một chí khí dũng mãnh.
Nếu như trước đây còn có điều kiêng kị, thì khi Tang Thiên nói ra những lời này, những điều kiêng kị trong Bạch Trưởng lão đã lập tức tiêu tan, ngươi ta cũng không biết người đối diện rốt cuộc mạnh như thế nào, nhưng, nếu như người này nói ngày mai sẽ đi diệt thánh đường, Bạch Trưởng lão cũng tin tưởng không nghi ngờ gì nữa.
“Hỉ Lương Và Tuyết Yêu có quan hệ gì?”
“Tôi cũng không biết rõ, năm đó sau khi Tuyết Yêu phạt chủ rời đi đã giao cho tôi một bức thư. Sau khi tôi mở ra mới biết cô ấy muốn ta ba năm sau đi tìm một người, ba năm sau tôi đã tìm thấy người ấy, người đó đã giao Hỉ Lương cho tôi”.
***
Hỉ Lương từ trong ánh trăng mờ mở hai mắt ra, đó là do bị tiếng cười lớn ha ha làm tỉnh giấc.
Cô ấy quay người lại nhìn, phát hiện mình đang nằm trên giường, căn phòng này chính là của cô ấy. “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mình không phải là đã bị tên biến thái đó bắt đi rồi sao? Tại sao lại ở đây?” Cô ấy lắc lắc cái đầu, dụi dụi mắt, nhìn thấy Lạc Dao đang ngồi bên cạnh giường, mà Bạch Trưởng lão lại đang đi lững thững ở trong phòng.
“Ha ha ha ha!”
Bạch Trưởng lão đang đi lại trong phòng, đồng thời cứ cách một hai phút lại ngẩng đầu cười lớn, cười rất sảng khoái.
“Bạch gia gia làm sao vậy?” Hỉ Lương từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy Bạch Trưởng lão bình thường luôn nghiêm túc lại cười lớn như mắc bệnh thần kinh vậy, Không ai trả lời cô ấy, Lạc Dao ngồi đó nghiêng nghiêng đầu, giống như đang rơi vào trầm tư vậy, cảm tháy như có người đẩn mình, cô ấy quay ra nhìn, “Sao? À! Hỉ Lương, cháu tỉnh rồi à.”
“Dì Dao, xảy ra chuyện gì vậy? Con không phải là đã bị tên đó bắt đi sao?”
Lạc Dao lắc đầu cười, “Dì cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây.”
Lạc Dao chỉ nhớ mình và Bạch Trưởng lão cùng xông vào nhà Tang Thiên, rồi Bạch Trưởng lão lại thất thanh đau khổ khóc lên, giống như đã gặp được người thân xa cách lâu ngày, sau đó… sau đó Lạc Dao không biết gì nữa. Thật đáng chết! Bạch Trưởng lão tại sao khi nhìn thấy Tang Thiên lại khóc thất thanh như vậy?
Lúc đó Lạc Dao có thể nhìn thấy dáng vẻ khi Bạch Trưởng lão khóc thất thanh giống như cảm giác khi ôm đầy một bụng ấm ức thì đột nhiên lại gặp được trưởng bối.
“Ha ha ha ha! Người ấy đã về rồi! Người ấy thật sự đã trở về rồi”.
Người ấy?
Hỉ Lương hoàn toàn không hiểu Bạch Trưởng lão đang nói gì, còn Lạc Dao lại như đoán ra được điều gì đó. Sau khi Bạch Trưởng lão gặp Tang Thiên lại khóc thất thanh, lẽ nào ‘người ấy’ mà Bạch Trưởng lão nói chính là Tang Thiên? Làm sao lại như thế được? Quá hoang đường, nhưng nếu như không thì tại sao vừa gặp mặt Tang Thiên, Bạch Trưởng lão lại kích động như vậy?
“Ha ha ha ha! Người ấy đã về rồi, Vân Trung Khiếu, ngươi, cái đồ con rùa. Ngươi đợi chết đi!”
Lạc Dao, Hỉ Lương rất kinh ngạc, họ đã từng gặp vị Trưởng lão của Thiên Phạt này, là bộ trưởng của bộ an toàn T2.
“Ngươi cho rằng cấu kết với Lam Huyết đồng minh thì có thể muốn gì được nấy sao, ta nói cho ngươi biết, Lam huyết đồng minh trước mặt người ấy chỉ là cái mông mà thôi! Năm đó người ấy nộ chiến với Lam Huyết lục gia, Lam Huyết đồng minh ở trên cao tầng ngay cả cái mặt cũng không dám ló ra!”
“Người ấy về rồi! Trở về rồi!”
Bạch Trưởng lão đang nói thì hai hàng nước mắt bỗng trào lên.
Hỉ Lương hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ hỏi: “Bạch gia gia,ngươi…ngươi làm sao vậy?”
Bạch Trưởng lão quệt nước mắt, cười gượng gạo nói “Không sao, Bạch gia gia hôm nay hơi xúc động, có chút thất thố, để mọi người cười rồi.”
“Người mà ngươi gọi là ‘người ấy’ lúc nãy chính là…? Lạc Dao hỏi.
“Không thể nói, không thể nói.”
***
Học viện quân sự Đông Phương, phòng của phó hiệu trưởng.
Tô Hàm nhăn nhăn mày, trên khuôn mặt đáng yêu hiện lên vẻ kính nể, khoanh hai cánh tay, đi một đôi giày cao gót màu đen trở về phòng làm việc, vừa đi vừa phát ra tiếng tiết tấu ‘lóc cóc lóc cóc’.
“Ta lúc ấy đã nói gì ý nhỉ, không nên làm anh quá xúc động, còn anh thì sao, anh…cái tên chẳng bao giờ chịu nghe lời, không chỉ ngang nhiên khiêu khích tỉnh uỷ, thậm chí còn động thủ với uỷ viên của tỉnh uỷ. Bây giờ thì tốt rồi đấy. Cái đám khốn kiếp của tỉnh uỷ muốn đến điều tra học viện Đông Phương chúng ta, lần điều tra này hiển nhiên chỉ là để cho có quá trình, đợi đến lúc chúng về nhất định sẽ viện ra đủ lí do để huỷ đi tư cách tham gia thi đấu của học viện Đông Phương chúng ta.”
Nằm ngửa trên ghế sofa, Tang Thiên đọc văn kiện điều tra do tỉnh uỷ đưa ra, uể oải trả lời, “Điều tra cho có quá trình thì cứ để chúng điều tra đi, huỷ thì huỷ đi.”
“Cái gì!” Nghe thấy câu đó, Tô Hàm liền nổi giận, mày liễu dựng lên nhìn chằm chằm vào Tang Thiên. “Anh vẫn coi như không ư, ta là phó hiệu trưởng của trường, ta phải làm rạng danh cho học viện quân sự Đông Phương, nếu như bị huỷ đi tư cách tham gia thi đấu, cái chức hiệu phó này của ta có còn làm tiếp được không? Bên ngoài sẽ nghĩ thế nào về học viện Đông Phương chúng ta đây?”
Nói rồi, Tô Hàm mở máy tính, trên màn hiển thị chỉ vào phần tin tức nói: “Anh tự xem bên ngoài đều nói học viện Đông Phương chúng ta như thế nào đi.”
“Đội Thiên Kiêu Mộng của học viện quân sự Đông Phương ngang nhiên khiêu khích tỉnh uỷ, ẩu đả uỷ viên, sau đó đánh bại Roland ma đế Francis, làm bị thương nguỵ quân tử Thiên Dật, thi triển uy chấn hổ gầm làm thương Fragrant Ersi, một huấn luyện viên hung hãn tột cùng, to gan ôm trời, lịch sử hiếm thấy, một ‘Tang Thiên hống hách’ như vậy đối với học viện quân sự Đông Phương mà nói là phúc hay là hoạ?”
“Phó hiệu trường học viện quân sự Đông Phương - Tô Hàm, trẻ tuổi xinh đẹp tài hoa bộc lộ, năm đó một câu “Thả ít mà tốt” đã làm cho rất nhiều huấn luyện viên trong liên bang phẫn nộ, bây giờ không quản việc phản đối của số Đông, cho Tang Thiên đảm nhiệm chức huấn luyện mà còn đối với việc hống hách của Tang Thiên cũng bao che, quan hệ của hai người này có thể thấy là không bình thường chút nào. Một phó hiệu trưởng xinh đẹp như vậy, một Tang huấn luyện viên hống hách như vậy, để một đôi tình nhân như vậy điều khiển học viện quân sự Đông Phương, quả không biết…”
Đọc đến đây, Tô hàm lập tức tắt ngay, khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện ra một vẻ ngượng ngùng, nhưng trong chốc lát lại biến mất luôn.
“Cái đám khốn kiếp của tỉnh uỷ ngày mai sẽ đến kiểm tra, còn nữa, ta đã nói chuyện này cho Mạc lão, người ấy sáng ngỳa mai sẽ đến đây, hừ! Mạc lão xem ra tức giận rồi. Xem anh sẽ phải nói thế nào với người ấy đây.”
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc reo lên.
“Tô, Tô hiệu phó, bộ an toàn T2…”
“Bộ an toàn T2? Anh nói rõ xem nào, bộ môn nào của bộ an toàn T2? Họ đến học viện chúng ta làm cái gì?”
Trong liên bang, bộ an toàn T2 là một bộ có thực quyền, không giống như bộ cảnh sát, thứ mà cảnh sát duy trì là trị an cngươi dân, nhưng nếu như gặp phải những án đặc biệt thì sẽ chuyển cho bộ an toàn T2, còn nhiệm vụ của bộ an toàn T2 chính là phụ trách xử lí những án trọng đại tương đối đặc biệt. Trong liên bang, bộ an toàn T2 bị người ta gọi là ‘Bộ đội ôn thần’ , chỉ cần có người của bộ an toàn T2 đến thì chắc chắn là ko có chuyện gì tốt đẹp, trong lòng mọi cngươi dân, sự căm ghét bộ này còn cao hơn nhiều so với cảnh sát.
“Không, không phải.” Giọng người canh cửa có chút sợ sệt.
“Không cái gì? Anh nói rõ xem nào.”
“Bộ trưởng của bộ an toàn T2, bộ trưởng Bạch Sủng Lâm!”
Cái gì?
Điện thoại dập xuống, Tô Hàm rơi vào trầm tư, mọi người đều nói bộ an toàn T2 là ôn thần, mà lần này đến lại là thủ lĩnh của ôn thần.
Cô ấy vội suy nghĩ đến tất cả những việc xảy ra gần đây ở học viện quân sự Đông Phương, dường như không có điểm nào không thoả đáng cả? Làm sao lại có thể đưa được bộ trưởng bộ an toàn T2 đến đây, nghĩ đi nghĩ lại, điều duy nhất không thoả đáng chỉ có trong cuộc thi đấu trong đại sảnh, Tang Thiên đã có những hành vi bạo lực.
“Tang Thiên!”
Nghe thấy tiếng của Tô Hàm, Tang Thiên ngóc đầu dậy, có chút không hiểu nhìn cô ta.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hàm, thần sắc có chút phức tạp, cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào Tang Thiên. “Anh chạy trốn đi!”
/418
|