“Chị Thiên Diệp, chị đang nghĩ gì đó?”
Trong chiếc xe mui trần thân khá dài, Tiết Thiên Diệp mặc một bộ váy dài tao nhã, tóc buộc lên, xuyên qua cửa xe nhìn ra bên ngoài, cảnh vật trong chớp mắt lướt qua, trên trán lộ vẻ nghi hoặc, trong hai mắt tràn đầy mờ mịt, năm ngày thoáng chốc đã qua, nhưng cảnh hoang đảm năm ngày trước vẫn mãi hiện lên trong đầu nàng, hình ảnh tên tiểu tứ đó càng giống u hồn gạt cũng không đi.
Cứ lãng quên như vậy? Coi như việc này chưa bao giờ xảy ra?
Đem chuyện này phân tích cẩn thận không dưới trăm lần, Tiết Thiên Diệp biết sự việc sở dĩ diễn biến thành như vậy, tất cả đều là họa từ cái bình nhỏ lấy trộm từ nữ nhân dị thường kia. Tính cách của Tiết Thiên Diệp thuộc loại giữa lý tính và điên cuồng, cô có thể rất lý tính, cũng có thể rất điên cuồng.
Nàng muốn để chuyện này rơi vào lãng quên, vì vậy mới bỏ qua chuyện này, nhưng lại cảm thấy làm như vậy thì quá dễ dàng cho tên tiểu tử kia.
Tìm hắn tính nợ?
Tính nợ thế nào đây? Xuân dược là tự mình uống, hình ảnh giám sát đều hiện rõ trong suốt trận hắn là người bị động.
Cãi bừa lôi thôi? Để hắn gánh vác trách nhiệm?
Có thể khẳng định, cho dù là Tô Hàm hay Tiết Thiên Diệp đều không phải loại phụ nữ này. Huống hồ cho dù Tiết Thiên Diệp muốn một lần làm tiểu nữ nhân, nàng cũng không xác định Tang Thiên sẽ có thái độ thế nào, huống hồ việc thế này dường như cũng không có cách gánh vác, người có hơi nhiều!
Đáng chết!
Càng nghĩ càng đau đầu, đầu óc nàng hiện giờ vô cùng hỗn loạn, thậm chí ngực nàng không hiểu vì sao lại xuất hiện bức đồ đằng phượng hoàng yêu dị, sao lại như vậy? Nàng không rõ, muốn biết, nhưng lại càng không biết nên đối mặt với Tang Thiên như thế nào?
Vẫn may, hôm qua có một việc quan trọng có thể tạm thời khiến nàng thoát khỏi đau khổ, chính là việc tranh đoạt Phạt Chủ Thiên Phạt, Hỉ Lương là một thành viên của câu lạc bộ Yêu Nguyệt. Câu lạc bộ Yêu Nguyệt tất nhiên sẽ cho người tới viện trợ, mà lần này Tiết Thiên Diệp là đại diện cho câu lạc bộ Yêu Nguyệt nhúng tay vào chuyện này.
Nghe tiếng Hỉ Lương, nàng lắc lắc đầu, “Không có gì!”
“Hôm nay nhìn sắc mặt chị hình như có chút không khỏe” Hỉ Lương chớp chớp mắt nhìn Tiết Thiên Diệp.
“Vậy sao, có lẽ tối qua không nghỉ ngơi tốt” Tiết Thiên Diệp nhún nhún vai, phát hiện Nhạc Dao trước mặt vẫn nhìn chằm chằm Hỉ Lương, trong lòng hoài nghi, “Nhạc Dao, ngươi làm gì mà cứ nhìn chằm chằm Hỉ Lương vậy?”
“Thiên Diệp, cô có phát hiện Hỉ Lương gần đây có dường như đã thay đổi rất nhiều không?”
Có thể nói Nhạc Dao cùng Hỉ Lương lớn lên, trong ấn tượng của nàng biết, Hỉ Lương vẫn có tính cách hoạt bát, vui tươi, nhưng gần đây nàng lại phát hiện, cả người Hỉ Lương đều thay đổi trở nên rất u buồn, rất dịu dàng, rất êm dịu, đến giọng nói cũng trở nên nhẹ dịu, không biết từ lúc nào Hỉ Lương lại trở lên ít nói, cả ngày suốt một thời gian đều một mình ngẩn người ra.
Tiết Thiên Diệp quan sát kỹ lưỡng, còn Hỉ Lương lại mím môi cúi đầu, tóc thuận thế buông xuống, che khuất hai gò má nàng.
“Ngươi không nói quả thật ta cũng không phát hiện ra, Hỉ Lương ngươi sao vậy? Có phải có tâm sự gì không? Sao ta lại thấy ngươi rầu rĩ không vui như vậy?”
Hỉ Lương không nói gì, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhạc Dao vỗ vỗ bả vai Hỉ Lương, nói: “Bạch trưởng lão không phải đã nói rồi sao, lần này chúng ta chỉ cần xem là được rồi, người tự có cách nắm chắc đối phó Vân Trung Khiếu, oh, đúng rồi, Thiên Diệp, lúc sáng sớm ngươi đã gặp Bạch trưởng lão chưa?”
“Bạch trưởng lão mặc dù nói rất vui vì câu lạc bộ Yêu Nguyệt chúng ta ra tay tương trợ, nhưng ta có thể nghe ra được, hắn dường như rất nắm chắc đối phó được Vân Trung Khiếu, xem ra lần này ta không giúp được gì rồi.”
“Thiên Diệp, ngươi đừng hiểu lầm, có sự trợ giúp của câu lạc bộ Yêu Nguyệt các ngươi, ta nghĩ lần này phần thắng của chúng ta lớn hơn nhiều.”
Nhạc Dao biết thân phận của Tiết Thiên Diệp, sau lưng nàng không chỉ là một trong mười câu lạc bộ lớn của liên bang -Yêu Nguyệt, mà hơn nữa sau lưng còn có đương đại Vô Úy chiến thần Tiết Đông Vệ, nói thật, đến bây giờ Nhạc Dao vẫn không hiểu Bạch trưởng lão sao lại chắc chắn như vậy, nàng đã từng đoán rất có khả năng có liên quan tới Tang Thiên, mà nàng cũng từng thấy thực lực của Tang Thiên, nhưng cho dù có Tang Thiên tương trợ, cũng chỉ là thêm một người có thực lực cao cường giúp đỡ mà thôi, đến lúc tranh đoạt chức Phạt chủ, sự uy hiếp của Tang Thiên thậm chí không hơn sức uy hiếp của Tiết Thiên Diệp.
Buổi sáng.
Ở khu vực thứ tư thành phố Pohl trong một trang viên cổ kính chiếm diện tích khá rộng, toàn bộ trang viên là một hình bầu dục, bên trong từng vòng từng vòng, mỗi vòng xây dựng rât nhiều căn hộ nhìn rất truyền thống, trong vòng tận cùng là kiến trúc một tòa Kim tự tháp.
Hôm nay là ngày lựa chọn Phạt chủ, bốn vị trưởng lão, mười hai vị đại chấp sự, bốn tám vị tiểu chấp sự trong Thiên Phạt , tính ra thấy cả ngàn người cốt cán hôm nay đều có mặt.
Trong đại sảnh trang nghiêm long trọng, Bạch Hoành Lâm, Vân Trung Khiếu và hai vị trưởng lão khác ngồi ở bàn trên, ngồi hai bên sườn là mười hai vị đại chấp sự và bốn tám vị tiểu chấp sự.
Vân Trung Khiếu mặc một bộ tây phục màu đen ngồi trên ghế mềm, hơi nhắm mắt, thần thái tự nhiên, khuôn mặt già nua, nhưng lại không có một sợi tóc bạc, ngồi bên cạnh hắn là một nữ nhân, nữ nhân này ăn mặc trang điểm rất kỳ quái, là một chiếc áo dài màu xanh rất quái dị, trên cổ tay áo cũng có những đồ án rất quái dị, bởi vì đeo khăn che mặt, làm người khác không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng, nàng ngồi ở đó, lại khiến cho người ta có cảm giác rất mơ hồ, ít nhất trong hội trường dựa vào thực lực của Bạch Hoành Lâm cũng không nhìn thấu người phụ nữ này.
Hồi lâu
Vân Trung Khiếu mở mắt ra, trong đôi mặt đục ngầu bắn ra một hàn ý không thể phát giác, hắn thoáng nhìn Tiết Thiên Diệp ngồi cách đó không xa, sau đó lại nhìn về Bạch Hoành Lâm.
“Bạch trưởng lão, nếu mang theo bạn bè, người tới đó chính là khách, ta ngươi tuy có khác nhau, nhưng mọi người dù sao cũng là người trong Thiên Phạt, không biết vị tiểu hữu này là…”
Bạch Hoành Lâm không trả lời
Mọi người có mặt đều hướng ánh mắt tới hai cô gái …có vẻ chỉ hơn hai mươi tuổi cách đó không xa, Bọn họ dường như đều có thân phận đáng đáng nể.
Hôm nay Tiết Thiên Diệp mặc một bộ váy dài màu đậm, tóc dùng búi tóc cuộn lên, lộ vẻ cao quý đoan trang, giơ tay nhấc chân đều có phong thái của thế gia vọng tộc, toàn thân toát lên hơi thở cao quý đoan trang mà người bên cạnh không thể chạm tới, khiến người khác vừa nhìn đã biết cô gái này có lai lịch rất lớn.
Tiết Thiên Diệp rót đầy chén trà, ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Tiết Thiên Diệp”
Tên Tiết Thiên Diệp từ vài năm trước đã vang danh toàn liên bang, có lẽ rất nhiều người chưa từng gặp cô, nhưng tên này thì tuyệt đối đã nghe nói.
Nghe vậy
Trong lòng Vân Trung Khiếu đột nhiên kinh ngạc, hắn vốn cho rằng cô gái này rất có khả năng là người của câu lạc bộ Yêu Nguyệt. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ lại là cháu gái của Vô Úy chiến thần đương thời Tiết Thiên Diệp, lẽ nào nói Vô úy chiến thần cũng muốn nhúng tay vào việc của Thiên Phạt? Vân Trung Khiếu không khỏi có chút lo lắng, rơi vào trầm tư.
Nữ nhân quái dị ngồi bên cạnh Vân Trung Khiếu lúc nghe thấy tên Tiết Thiên Diệp cũng không khỏi khẽ thốt lên một tiếng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà thơm, cười nói: “Tên Tiết THiên Diệp trong liên bang ai ai cũng biết, chỉ có điều không rõ Tiết tiểu thư lần này đến đây có việc gì vậy?”
“Tất nhiên làm việc muốn làm”
Tiết Thiên Diệp lúc này và Tiết Thiên Diệp bạn của Tô Hàm giống như chia thành hai người. Tiết Thiên Diệp kia vẻ thanh xuân mỹ miều là người không quan tâm tới hiện thực. Còn Tiết THiên Diệp lúc này lại như nữ thần tao nhã tới từ phía chân trời, khí phách vô cùng mạnh mẽ. Cho dù là người bạn Tiết Thiên Diệp hay là Tiết Thiên Diệp của hiện tại đều có một điểm giống nhau, đó là toàn thân đều toát lên khí chất tự tin, điểm khác đó là người bạn Tiết Thiên Diệp là tự tin của thanh xuân, còn Tiết Thiên Diệp của hiện tại là tự tin của tao nhã.
Xuất thân gia thế chiến thần, cảnh tượng thế này đối với Tiết Thiên Diệp mà nói sớm đã thành quen rồi. Cô hiểu rất rõ mục đích lần này mình tới đây, cũng rất rõ thân phận của mình, tất nhiên cũng muốn làm ra vẻ hư hư thật thật khiến đối thủ gọt rũa không lộ ra khí thế.
“Ha ha”
Nữ nhân quái dị cười cười, bưng chén trà lên uống một ngụm nhỏ, lại nói: “Theo những gì ta biết Tiết tiểu thư chính xác là thành viên của câu lạc bộ Yêu Nguyệt”
“Vậy thì sao?”
Chiếc bàn tròn bên cạnh chỉ có mình Tiết Thiên Diệp ngồi, nàng không nhìn nữ nhân quái dị kia, một mình nghịch đùa với hai quai chén trà.
“Ha ha, không biết lần này Tiết tiểu thư tới là đại diện cho câu lạc bộ Yêu Nguyệt hay là Vô Úy gia?”
“Ngươi nói xem?”
Tiết Thiên Diệp giơ ngọc thủ lên, bưng chén trà thơm lên, đưa tới bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nàng không thích uống trà, nhưng ít nhất cũng phải làm bộ như vậy.
Tiết Thiên Diệp đưa ra một đáp án mơ hồ, khiến cho nữ nhân quái dị và Vân Trung Khiếu không khỏi lo lắng, nếu như chỉ là câu lạc bộ Yêu Nguyệt nữ nhân quái dị tự có cách đối phó, nhưng nếu là Vô Úy thế gia, vậy thì thật sự là không ít phiền phức, ít nhất phiền phức này cũng khiến nữ nhân quái dị khá là kiêng dè.
Thấy nữ nhân quái dị đưa mắt tới, Vân Trung Khiếu gật gật đầu, nhìn Bạch Hoành Lâm, “Bạch trưởng lão quả là thể diện lớn, lại mời được Vô Úy gia thế tới trợ giúp, Vân Trung Khiếu ta thật sự bội phục, bội phục! Nhưng…”
Dừng một chút, Vân Trung Khiếu cười nhạt, nghiêm mặt quát: “Đây là việc nội bộ của Thiên Phạt chúng ta, ngươi để người ngoài nhúng tay vào, ý muốn thế nào, ngay cả là Vô Úy thế gia cũng không có tư cách nhúng tay vào việc của Thiên Phạt chúng ta”
Vân Trung Khiếu vừa dứt lời, Giọng của Tiết Thiên Diệp cũng truyền tới.
“Vân Trung Khiếu, ta có nói muốn nhúng tay vào việc của Thiên Phạt các ngươi sao?”
Bị người ta gọi thẳng tên, Vân Trung Khiếu tất nhiên thấy khó chịu, nhưng e ngại thân phận của đối phương cũng không dám phát cáu, chỉ cười lạnh nói: “Tiết tiểu thư, vậy lần này cô đến có việc gì?”
“Ta tới làm gì, còn cần phải báo cáo với người sao?”
“Hừ”
Vân Trung Khiếu hừ lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng, lúc đó, Bạch Hoành Lâm nhìn nữ nhân kỳ dị đứng bên Vân Trung Khiếu, nói: “Không biết vị này là…”
“Đây là đại chấp pháp, tiểu thư Mạc Lâm”
Bạch Hoành Lâm người già thành tinh, đương nhiên biết Vân Trung Khiếu là tạm thời sắp đặt thân phận cho nữ tử này, “Đại chấp pháp?”
“Ha ha” Nữ nhân quái dị bưng chén trà thơm tới cạnh miệng, nhìn Bạch Hoành Lâm, trên mặt hiện lên một nụ cười kỳ dị, “Sao? Bạch trưởng lão lẽ nào cảm thấy ta không có tư cách sao?”
Thanh âm hạ xuống, Bạch Hoành Lâm vẫn chưa nói gì, chén trà đặt bên cổ tay hắn bốp bốp vỡ vụn thành bột phấn.
Mọi người tập trung ở đó không khỏi thở ra một hơi lạnh, thầm nghĩ thực lực của nữ tử này quả nhiên là thần bí khó lường
Trong lòng Bạch Hoành Lâm mặc dù kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, ngữ khí trở lên không tốt, “ Mạc Lâm đại chấp sự, ngươi mới gia nhập Thiên Phạt, lại bất kính với trưởng lão như vậy sao?”
“Ha ha, bất kính thì làm sao, ngươi làm sao đây? Hử ha ha ha ha”
Tiếng cười quái dị trong đại sảnh không ngừng vọng lại, tất cả chén trà trong đại sảnh đều trong tức khắc bốp bốp vỡ vụn thành bột phấn.
Thực lực thật đáng kinh
Thấy thần sắc thầm giật mình của Bạch Hoành Lâm, trên mặt âm trầm của Vân Trung Khiếu cũng hiện lên nụ cười, nữ nhân quái dị đang muốn ngửa đầu một hơi uống cạn chén trà thơm, đột nhiên, một âm thanh như sấm sét phía chân trời vang lên
“Nếu đã là đại chấp pháp, vậy thì lại đây rập đầu đi”
Tiếng nói như sấm sét, lại như hồng thủy phía chân trời, bộp một tiếng vang lên, chén trà trong tay nữ nhân quái dị trong nháy mắt vỡ nát.
Trong chiếc xe mui trần thân khá dài, Tiết Thiên Diệp mặc một bộ váy dài tao nhã, tóc buộc lên, xuyên qua cửa xe nhìn ra bên ngoài, cảnh vật trong chớp mắt lướt qua, trên trán lộ vẻ nghi hoặc, trong hai mắt tràn đầy mờ mịt, năm ngày thoáng chốc đã qua, nhưng cảnh hoang đảm năm ngày trước vẫn mãi hiện lên trong đầu nàng, hình ảnh tên tiểu tứ đó càng giống u hồn gạt cũng không đi.
Cứ lãng quên như vậy? Coi như việc này chưa bao giờ xảy ra?
Đem chuyện này phân tích cẩn thận không dưới trăm lần, Tiết Thiên Diệp biết sự việc sở dĩ diễn biến thành như vậy, tất cả đều là họa từ cái bình nhỏ lấy trộm từ nữ nhân dị thường kia. Tính cách của Tiết Thiên Diệp thuộc loại giữa lý tính và điên cuồng, cô có thể rất lý tính, cũng có thể rất điên cuồng.
Nàng muốn để chuyện này rơi vào lãng quên, vì vậy mới bỏ qua chuyện này, nhưng lại cảm thấy làm như vậy thì quá dễ dàng cho tên tiểu tử kia.
Tìm hắn tính nợ?
Tính nợ thế nào đây? Xuân dược là tự mình uống, hình ảnh giám sát đều hiện rõ trong suốt trận hắn là người bị động.
Cãi bừa lôi thôi? Để hắn gánh vác trách nhiệm?
Có thể khẳng định, cho dù là Tô Hàm hay Tiết Thiên Diệp đều không phải loại phụ nữ này. Huống hồ cho dù Tiết Thiên Diệp muốn một lần làm tiểu nữ nhân, nàng cũng không xác định Tang Thiên sẽ có thái độ thế nào, huống hồ việc thế này dường như cũng không có cách gánh vác, người có hơi nhiều!
Đáng chết!
Càng nghĩ càng đau đầu, đầu óc nàng hiện giờ vô cùng hỗn loạn, thậm chí ngực nàng không hiểu vì sao lại xuất hiện bức đồ đằng phượng hoàng yêu dị, sao lại như vậy? Nàng không rõ, muốn biết, nhưng lại càng không biết nên đối mặt với Tang Thiên như thế nào?
Vẫn may, hôm qua có một việc quan trọng có thể tạm thời khiến nàng thoát khỏi đau khổ, chính là việc tranh đoạt Phạt Chủ Thiên Phạt, Hỉ Lương là một thành viên của câu lạc bộ Yêu Nguyệt. Câu lạc bộ Yêu Nguyệt tất nhiên sẽ cho người tới viện trợ, mà lần này Tiết Thiên Diệp là đại diện cho câu lạc bộ Yêu Nguyệt nhúng tay vào chuyện này.
Nghe tiếng Hỉ Lương, nàng lắc lắc đầu, “Không có gì!”
“Hôm nay nhìn sắc mặt chị hình như có chút không khỏe” Hỉ Lương chớp chớp mắt nhìn Tiết Thiên Diệp.
“Vậy sao, có lẽ tối qua không nghỉ ngơi tốt” Tiết Thiên Diệp nhún nhún vai, phát hiện Nhạc Dao trước mặt vẫn nhìn chằm chằm Hỉ Lương, trong lòng hoài nghi, “Nhạc Dao, ngươi làm gì mà cứ nhìn chằm chằm Hỉ Lương vậy?”
“Thiên Diệp, cô có phát hiện Hỉ Lương gần đây có dường như đã thay đổi rất nhiều không?”
Có thể nói Nhạc Dao cùng Hỉ Lương lớn lên, trong ấn tượng của nàng biết, Hỉ Lương vẫn có tính cách hoạt bát, vui tươi, nhưng gần đây nàng lại phát hiện, cả người Hỉ Lương đều thay đổi trở nên rất u buồn, rất dịu dàng, rất êm dịu, đến giọng nói cũng trở nên nhẹ dịu, không biết từ lúc nào Hỉ Lương lại trở lên ít nói, cả ngày suốt một thời gian đều một mình ngẩn người ra.
Tiết Thiên Diệp quan sát kỹ lưỡng, còn Hỉ Lương lại mím môi cúi đầu, tóc thuận thế buông xuống, che khuất hai gò má nàng.
“Ngươi không nói quả thật ta cũng không phát hiện ra, Hỉ Lương ngươi sao vậy? Có phải có tâm sự gì không? Sao ta lại thấy ngươi rầu rĩ không vui như vậy?”
Hỉ Lương không nói gì, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhạc Dao vỗ vỗ bả vai Hỉ Lương, nói: “Bạch trưởng lão không phải đã nói rồi sao, lần này chúng ta chỉ cần xem là được rồi, người tự có cách nắm chắc đối phó Vân Trung Khiếu, oh, đúng rồi, Thiên Diệp, lúc sáng sớm ngươi đã gặp Bạch trưởng lão chưa?”
“Bạch trưởng lão mặc dù nói rất vui vì câu lạc bộ Yêu Nguyệt chúng ta ra tay tương trợ, nhưng ta có thể nghe ra được, hắn dường như rất nắm chắc đối phó được Vân Trung Khiếu, xem ra lần này ta không giúp được gì rồi.”
“Thiên Diệp, ngươi đừng hiểu lầm, có sự trợ giúp của câu lạc bộ Yêu Nguyệt các ngươi, ta nghĩ lần này phần thắng của chúng ta lớn hơn nhiều.”
Nhạc Dao biết thân phận của Tiết Thiên Diệp, sau lưng nàng không chỉ là một trong mười câu lạc bộ lớn của liên bang -Yêu Nguyệt, mà hơn nữa sau lưng còn có đương đại Vô Úy chiến thần Tiết Đông Vệ, nói thật, đến bây giờ Nhạc Dao vẫn không hiểu Bạch trưởng lão sao lại chắc chắn như vậy, nàng đã từng đoán rất có khả năng có liên quan tới Tang Thiên, mà nàng cũng từng thấy thực lực của Tang Thiên, nhưng cho dù có Tang Thiên tương trợ, cũng chỉ là thêm một người có thực lực cao cường giúp đỡ mà thôi, đến lúc tranh đoạt chức Phạt chủ, sự uy hiếp của Tang Thiên thậm chí không hơn sức uy hiếp của Tiết Thiên Diệp.
Buổi sáng.
Ở khu vực thứ tư thành phố Pohl trong một trang viên cổ kính chiếm diện tích khá rộng, toàn bộ trang viên là một hình bầu dục, bên trong từng vòng từng vòng, mỗi vòng xây dựng rât nhiều căn hộ nhìn rất truyền thống, trong vòng tận cùng là kiến trúc một tòa Kim tự tháp.
Hôm nay là ngày lựa chọn Phạt chủ, bốn vị trưởng lão, mười hai vị đại chấp sự, bốn tám vị tiểu chấp sự trong Thiên Phạt , tính ra thấy cả ngàn người cốt cán hôm nay đều có mặt.
Trong đại sảnh trang nghiêm long trọng, Bạch Hoành Lâm, Vân Trung Khiếu và hai vị trưởng lão khác ngồi ở bàn trên, ngồi hai bên sườn là mười hai vị đại chấp sự và bốn tám vị tiểu chấp sự.
Vân Trung Khiếu mặc một bộ tây phục màu đen ngồi trên ghế mềm, hơi nhắm mắt, thần thái tự nhiên, khuôn mặt già nua, nhưng lại không có một sợi tóc bạc, ngồi bên cạnh hắn là một nữ nhân, nữ nhân này ăn mặc trang điểm rất kỳ quái, là một chiếc áo dài màu xanh rất quái dị, trên cổ tay áo cũng có những đồ án rất quái dị, bởi vì đeo khăn che mặt, làm người khác không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng, nàng ngồi ở đó, lại khiến cho người ta có cảm giác rất mơ hồ, ít nhất trong hội trường dựa vào thực lực của Bạch Hoành Lâm cũng không nhìn thấu người phụ nữ này.
Hồi lâu
Vân Trung Khiếu mở mắt ra, trong đôi mặt đục ngầu bắn ra một hàn ý không thể phát giác, hắn thoáng nhìn Tiết Thiên Diệp ngồi cách đó không xa, sau đó lại nhìn về Bạch Hoành Lâm.
“Bạch trưởng lão, nếu mang theo bạn bè, người tới đó chính là khách, ta ngươi tuy có khác nhau, nhưng mọi người dù sao cũng là người trong Thiên Phạt, không biết vị tiểu hữu này là…”
Bạch Hoành Lâm không trả lời
Mọi người có mặt đều hướng ánh mắt tới hai cô gái …có vẻ chỉ hơn hai mươi tuổi cách đó không xa, Bọn họ dường như đều có thân phận đáng đáng nể.
Hôm nay Tiết Thiên Diệp mặc một bộ váy dài màu đậm, tóc dùng búi tóc cuộn lên, lộ vẻ cao quý đoan trang, giơ tay nhấc chân đều có phong thái của thế gia vọng tộc, toàn thân toát lên hơi thở cao quý đoan trang mà người bên cạnh không thể chạm tới, khiến người khác vừa nhìn đã biết cô gái này có lai lịch rất lớn.
Tiết Thiên Diệp rót đầy chén trà, ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Tiết Thiên Diệp”
Tên Tiết Thiên Diệp từ vài năm trước đã vang danh toàn liên bang, có lẽ rất nhiều người chưa từng gặp cô, nhưng tên này thì tuyệt đối đã nghe nói.
Nghe vậy
Trong lòng Vân Trung Khiếu đột nhiên kinh ngạc, hắn vốn cho rằng cô gái này rất có khả năng là người của câu lạc bộ Yêu Nguyệt. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ lại là cháu gái của Vô Úy chiến thần đương thời Tiết Thiên Diệp, lẽ nào nói Vô úy chiến thần cũng muốn nhúng tay vào việc của Thiên Phạt? Vân Trung Khiếu không khỏi có chút lo lắng, rơi vào trầm tư.
Nữ nhân quái dị ngồi bên cạnh Vân Trung Khiếu lúc nghe thấy tên Tiết Thiên Diệp cũng không khỏi khẽ thốt lên một tiếng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà thơm, cười nói: “Tên Tiết THiên Diệp trong liên bang ai ai cũng biết, chỉ có điều không rõ Tiết tiểu thư lần này đến đây có việc gì vậy?”
“Tất nhiên làm việc muốn làm”
Tiết Thiên Diệp lúc này và Tiết Thiên Diệp bạn của Tô Hàm giống như chia thành hai người. Tiết Thiên Diệp kia vẻ thanh xuân mỹ miều là người không quan tâm tới hiện thực. Còn Tiết THiên Diệp lúc này lại như nữ thần tao nhã tới từ phía chân trời, khí phách vô cùng mạnh mẽ. Cho dù là người bạn Tiết Thiên Diệp hay là Tiết Thiên Diệp của hiện tại đều có một điểm giống nhau, đó là toàn thân đều toát lên khí chất tự tin, điểm khác đó là người bạn Tiết Thiên Diệp là tự tin của thanh xuân, còn Tiết Thiên Diệp của hiện tại là tự tin của tao nhã.
Xuất thân gia thế chiến thần, cảnh tượng thế này đối với Tiết Thiên Diệp mà nói sớm đã thành quen rồi. Cô hiểu rất rõ mục đích lần này mình tới đây, cũng rất rõ thân phận của mình, tất nhiên cũng muốn làm ra vẻ hư hư thật thật khiến đối thủ gọt rũa không lộ ra khí thế.
“Ha ha”
Nữ nhân quái dị cười cười, bưng chén trà lên uống một ngụm nhỏ, lại nói: “Theo những gì ta biết Tiết tiểu thư chính xác là thành viên của câu lạc bộ Yêu Nguyệt”
“Vậy thì sao?”
Chiếc bàn tròn bên cạnh chỉ có mình Tiết Thiên Diệp ngồi, nàng không nhìn nữ nhân quái dị kia, một mình nghịch đùa với hai quai chén trà.
“Ha ha, không biết lần này Tiết tiểu thư tới là đại diện cho câu lạc bộ Yêu Nguyệt hay là Vô Úy gia?”
“Ngươi nói xem?”
Tiết Thiên Diệp giơ ngọc thủ lên, bưng chén trà thơm lên, đưa tới bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nàng không thích uống trà, nhưng ít nhất cũng phải làm bộ như vậy.
Tiết Thiên Diệp đưa ra một đáp án mơ hồ, khiến cho nữ nhân quái dị và Vân Trung Khiếu không khỏi lo lắng, nếu như chỉ là câu lạc bộ Yêu Nguyệt nữ nhân quái dị tự có cách đối phó, nhưng nếu là Vô Úy thế gia, vậy thì thật sự là không ít phiền phức, ít nhất phiền phức này cũng khiến nữ nhân quái dị khá là kiêng dè.
Thấy nữ nhân quái dị đưa mắt tới, Vân Trung Khiếu gật gật đầu, nhìn Bạch Hoành Lâm, “Bạch trưởng lão quả là thể diện lớn, lại mời được Vô Úy gia thế tới trợ giúp, Vân Trung Khiếu ta thật sự bội phục, bội phục! Nhưng…”
Dừng một chút, Vân Trung Khiếu cười nhạt, nghiêm mặt quát: “Đây là việc nội bộ của Thiên Phạt chúng ta, ngươi để người ngoài nhúng tay vào, ý muốn thế nào, ngay cả là Vô Úy thế gia cũng không có tư cách nhúng tay vào việc của Thiên Phạt chúng ta”
Vân Trung Khiếu vừa dứt lời, Giọng của Tiết Thiên Diệp cũng truyền tới.
“Vân Trung Khiếu, ta có nói muốn nhúng tay vào việc của Thiên Phạt các ngươi sao?”
Bị người ta gọi thẳng tên, Vân Trung Khiếu tất nhiên thấy khó chịu, nhưng e ngại thân phận của đối phương cũng không dám phát cáu, chỉ cười lạnh nói: “Tiết tiểu thư, vậy lần này cô đến có việc gì?”
“Ta tới làm gì, còn cần phải báo cáo với người sao?”
“Hừ”
Vân Trung Khiếu hừ lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng, lúc đó, Bạch Hoành Lâm nhìn nữ nhân kỳ dị đứng bên Vân Trung Khiếu, nói: “Không biết vị này là…”
“Đây là đại chấp pháp, tiểu thư Mạc Lâm”
Bạch Hoành Lâm người già thành tinh, đương nhiên biết Vân Trung Khiếu là tạm thời sắp đặt thân phận cho nữ tử này, “Đại chấp pháp?”
“Ha ha” Nữ nhân quái dị bưng chén trà thơm tới cạnh miệng, nhìn Bạch Hoành Lâm, trên mặt hiện lên một nụ cười kỳ dị, “Sao? Bạch trưởng lão lẽ nào cảm thấy ta không có tư cách sao?”
Thanh âm hạ xuống, Bạch Hoành Lâm vẫn chưa nói gì, chén trà đặt bên cổ tay hắn bốp bốp vỡ vụn thành bột phấn.
Mọi người tập trung ở đó không khỏi thở ra một hơi lạnh, thầm nghĩ thực lực của nữ tử này quả nhiên là thần bí khó lường
Trong lòng Bạch Hoành Lâm mặc dù kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, ngữ khí trở lên không tốt, “ Mạc Lâm đại chấp sự, ngươi mới gia nhập Thiên Phạt, lại bất kính với trưởng lão như vậy sao?”
“Ha ha, bất kính thì làm sao, ngươi làm sao đây? Hử ha ha ha ha”
Tiếng cười quái dị trong đại sảnh không ngừng vọng lại, tất cả chén trà trong đại sảnh đều trong tức khắc bốp bốp vỡ vụn thành bột phấn.
Thực lực thật đáng kinh
Thấy thần sắc thầm giật mình của Bạch Hoành Lâm, trên mặt âm trầm của Vân Trung Khiếu cũng hiện lên nụ cười, nữ nhân quái dị đang muốn ngửa đầu một hơi uống cạn chén trà thơm, đột nhiên, một âm thanh như sấm sét phía chân trời vang lên
“Nếu đã là đại chấp pháp, vậy thì lại đây rập đầu đi”
Tiếng nói như sấm sét, lại như hồng thủy phía chân trời, bộp một tiếng vang lên, chén trà trong tay nữ nhân quái dị trong nháy mắt vỡ nát.
/418
|