Tang Thiên cũng không phải là một người quá thích giao hữu bạn bè, nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là hắn muốn để người khác trêu chọc mình. Trước khi niết bàn lần thứ chín sống lại này, hắn từng quen một người bạn, tên là Vương Vũ, tên này là một kẻ nghiện thuốc nặng, mà Tang Thiên lúc không có việc gì cũng đến cùng hắn hút thuốc, Vương Vũ hút thuốc lá rất bình thường, nhưng mà điều đó làm Tang Thiên tìm lại được cảm giác hút thuốc của ngàn năm trước, vì thế, thời gian dần trôi, hai người liền trở thành bạn bè.
Lần này đến thành phố Vị Ương, Tang Thiên do dự mãi rồi quyết định thử thời vận, hắn mơ hồ nhớ kỹ là Vương Vũ kinh doanh một nơi gọi là câu lạc bộ, tên là câu lạc bộ Vũ Vương, nhưng mà sau khi hỏi thăm mới biết được, câu lạc bộ Vũ Vương đã biến mất từ năm mươi năm trước rồi.
Sau khi tiến vào gian thính thất của phân bộ Vị Ương của câu lạc bộ Xích Viêm, Tang Thiên lờ mờ có thể nhận ra hình ảnh của câu lạc bộ Vũ Vương ngày xưa, cứ nhìn vào trang trí xa hoa tráng lệ trong căn phòng này, Tang Thiên dám khẳng định, phân bộ Vị Ương mà câu lạc bộ Xích Viêm chiếm chính là kiến trúc năm đó của câu lạc bộ Vũ Vương.
Không biết năm mươi năm trước rút cục đã xảy ra chuyện gì mà khiến câu lạc bộ Vũ Vương phải biến mất hoàn toàn, nhưng mà chắc chắn có thể khẳng định, theo nhân phẩm của lão bằng hữu kia rất sảng khóai, rất khách khí với người ngoài, tuyệt đối không mạo phạm bất cứ ai, lại càng không có khả năng hoạt động phi pháp, mà sự kiện này cuốn theo cả thánh đường và sáu bộ bí mật, thế nên Tang Thiên dù dùng đến chân nghĩ cũng biết được, lão bằng hữu của mình bị hãm hại.
Câu lạc bộ Xích Viêm, phân bộ Vị Ương, bên trong phòng hoa lệ.
Thiên Sát Đại Công khẩn trương đứng đó, hắn thấy Simon lại công kích thanh niên đi cùng Lam công chúa, lúc này mới thở ra một hơi, chỉ cần không đắc tội Lam công chúa, những người khác sống chết mặc kệ.
Nhìn thấy Simon đánh xuống cực nhanh, mà địa phương hắn đánh xuống chính là chỗ Tang Thiên đang không nhúc nhích, Lam công chúa rất lo, nàng sốt ruột hô một tiếng: “Coi chừng!” Sau khi hô xong, nàng mới ý thực được mình từng thiếu chút nữa chết trong tay Tang Thiên, thực lực Tang Thiên mạnh mẽ thế nào, nàng căn bản là không cần nhắc nhở.
Mà Bạch Thu bên cạnh lại nhìn Lam công chúa đầy vẻ hòai nghi, là một người từng trải, nàng hoàn toàn có thể từ tiếng hô của Lam công chúa mà biết được sự lo lắng của Lam công chúa với tiểu tử này, chẳng lẽ…không thể nào? Chẳng lẽ sư muội thật sự thích tiểu tử này?
Cũng ngay lúc này, Simon đang lộn một vòng trên không trung đã bắt đầu xoay như cơn lốc, gió bắt đầu quay quanh rít gào bên người hắn, khiến nhưng đồ vật trang trí trong phòng này liền bị bay tung lộn xộn trên mặt đất, nhưng mà trong phòng này, vô luận là Bạch Thu, Lam công chúa cũng đều không phải lè kẻ yếu, vì thế hiển nhiên không bị trận gió này làm cho ảnh hưởng rồi.
Đang lúc này, Tang Thiên vốn đang chìm trong trầm tư, đôi mày khẽ buông, chỉ thấy hắn vươn tay ra, đột nhiên hướng lên trên, năm ngón tay chộp tới, lập tức lại kéo xuống dưới. Chỉ thấy lúc này vang lên một tiếng bịch thật lớn, phảng phất như lựu đạn nổ vậy, bên trong phòng liền biến thành một bãi hỗn lọan.
Thiên Sát Đại Công lại một nhìn quanh phòng, trong lòng hắn cả kinh.
Lúc này chỉ thấy Simon đang quỳ trong một tư thế rất cổ quái ở trên mặt đất, khuôn mặt đầy vẻ thống khổ không chịu nổi, mà vốn sàn nhà làm bằng kim loại lúc này cũng xuất hiện vô số vết nứt.
Nhìn thấy màn này, ai cũng cảm thấy cả kinh vô cùng.
Lam công chúa mặc dù biết Tang Thiên rất mạnh mẽ, nhưng mà nàng không ngờ hắn đột nhiên lại hạ thủ nặng như vậy, còn Bạch Thu thì lặng người ở đó, lúc trước, khi Tang Thiên mới xuất hiện, nàng hoàn toàn không hiểu sao Lam công chúa lại có bằng hữu như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy màn này, nàng mới âm thầm kinh ngạc về lực chiến đấu siêu cường của Tang Thiên.
Chỉ một chiêu đã khiến Simon rớt xuống, có lẽ không thể nhìn ra được cao thâm, nhưng mà có thể thấy được ý thực chiến đấu của người đó mạnh hay yếu, bời vì ý chí chiến đấu, ảnh hưởng đến việc tại thời điểm thích hợp và địa điểm thích hợp để ra tay cho phù hợp.
Simon lúc này mới bò dậy từ mặt đất, hắn xoay người, thầm hít mạnh một hơi, khuôn mặt tái nhợt, trong ánh mắt lại lóe lên vẻ điên cuồng cùng sát khí vô cùng.
“Ngươi là ai?”
Simon động thủ, hoàn toàn là vì muốn lưu lại ấn tượng cho Lam công chúa, vì thế hắn nghĩ dùng Tang Thiên là hoàn mỹ rồi, nhưng mà hắn tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến, người bị vứt trên mặt đất lại chính là hắn.
Mà ở đối diện, Tang Thiên vẫn ngồi ngả người trên ghế, giống như là hắn chưa từng động thủ bao giờ vậy, có vẻ như tất cả diễn ra đều chẳng liên quan đến hắn, hắn cũng không thèm nhìn Simon, mà chỉ quay về phía Lam công chúa, nói: “Giao dịch nhanh lên, ta lát nữa còn có việc phải làm.”
Thấy tâm tình Tang Thiên có vẻ không tốt cho lắm, Lam công chúa cũng gật đầu, khi nhìn đến Thiên Sát Đại Công, khuôn mặt nàng đã lạnh như băng, nói: “Giao dịch của chúng ta kết thúc, ta nghĩ, câu lạc bộ Xích Viêm nếu ủng hộ xí nghiệp châu báu, vậy ba ngày sau ta sẽ tự đến thăm!”
Hiện giờ trong lòng Thiên Sát Đại Công đã có ý muốn giết Simon rồi, Lam công chúa là ai chứ, nàng ta chính là đại biểu của chư quốc tinh hải châu báu đó! Nếu không nói là khoa trương, chỉ cần nàng nói một câu, bất cứ là xí nghiệp gì liên quan một chút đến châu báu, dù là sinh ý có may mắn, cũng dám chắc là phải đóng cửa chứ không hoài nghi nhiều, bởi vì Lam công chúa khuynh mị thiên hạ có thể làm được điều đó.
“Lam công chúa…xin nghe tôi giải thích.”
Nếu như những xí nghiệp châu báu ủng hộ câu lạc bộ Xích Viêm bị Lam công chúa đến ‘thăm’! Thiên Sát Đại Công thật sự là không thể tưởng tượng nổi Vương Tọa sẽ biểu hiện như thế nào, vì thế hắn hung hăng trừng mắt nhìn Simon, thấp giọng nói: “Simon, nhanh xin lỗi Lam công chúa.”
Về phần Simon, Thiên Sát Đại Công cũng không dám quát to, dù sao đây cũng là người Vương Tọa dạy dỗ, cũng tính là một nửa đệ tử của Vương Tọa.
Cả người Simon đều đang đau đớn, đầu hắn có chút mê man, hắn cố gắng đứng chịu đựng ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Tang Thiên như muốn giết người.
Lam công chúa nhìn về phía Tang Thiên, ý bảo là có thể đi, nhưng Tang Thiên lúc này lại lắc đầu.
Lam công chúa lại khẽ nhíu mày.
Đúng lúc này, trên trần nhà đột nhiên xuất hiện một bóng nhân ảnh, người này thoáng hiện trong nháy mắt, hóa ra là một người áo đen đeo mặt nạ, kỹ năng tiềm ẩn của người này rất cao minh, ít nhất là trước khi hắn xuất hiện, vô luận là Thiên Sát Đại Công hay là Lam công chúa cũng không phát hiện ra.
Người áo đen này trong tay cầm một vũ khí không biết do gì tạo thànhm quang mang bắn ra bốn phía, mà người này cũng chưa thèm nói gì đã công kích thẳng về phía Thiên Sát Đại Công.
Thiên Sát Đại Công không kịp ứng phó, hắn liên tục cuống quýt lùi về phía sau, mới rồi hắn nhìn Simon động thủ, lửa giận trong lòng đã bừng lên rồi, đến khi thấy Simon ngã trên mặt đất, lửa giận lại bốc lên tận đỉnh đầu, chẳng qua vì ngại thân phận Lam công chúa, mà hắn lại không muốn động thủ với thanh niên kia, hơn nữa hắn lại còn hoàn toàn không nghĩ đến có người ám sát mình.
Thiên Sát Đại Công giết người vô số, cái hố xấu xí trên mặt hắn lúc này trông rất dữ tợn, hắn quát lớn một tiếng, rồi đánh ra một quyền, nhất thời trong phòng hắc ám lóe lên, mà quyền phong lại càng quỷ dị khi phát ra những tiếng hét thế lương giống như thanh âm của đám quỷ lệ, xung quanh nắm tay hắn cũng đều khói đen quỷ dị.
Bịch!
Một quyền này đánh trúng trên ngực hắc ý nhân, mà hắc y nhân bị trúng quyền liền ngã xuống mắt đất, nhưng rồi lập tức lại xoay người bật dậy, ôm ngực, trong miệng tràn ra máu tươi, sau đó thì không chút chần chờ, nhảy lên, thân thể đột nhiên biến mất, trên trần nhà chỉ thấy vặn vẹo mơ hồ.
“Muốn chạy!”
Thiên Sát Đại Công nổi danh độc ác, sao có thể để cho người ám sát mình chạy trốn được, vì thế hắn đạp bước tiến tới, lại chém ra một quyền.
“Xem ngươi có thể tránh khỏi chiêu Thiên Sát Lôi Động quyền của ta không! Chết đi!”
Một quyền này chém ra, khói đen vây quanh nắm tay cuồn cuồn, thậm chí còn ẩn ẩn sát khí và lôi điện nữa.
Mắt thấy một quyền quỷ dị có uy thế mạnh mẽ như thế sắp đánh tới chỗ vặn vẹo trên trần nhà, vô cùng đột ngột, quyền này của Thiên Sát Đại Công lại dừng giữa không trung, giữa lúc đang nghi hoặc, Thiên Sát Đại Công chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng bàng bạc mang theo lực kéo khiến thân thể hắn trầm xuống, giống như là có vật gì đó mạnh mẽ kéo hắn lại vậy.
Bịch!
Lúc rơi xuống đất, sàn nhà làm từ Âu Lý thạch đã bị hai chân của thiên sáy đại công giẫm thành hai cái hố, mà hắn lại thấy một thanh niên đứng cạnh hắn không biết từ lúc nào, đúng là thanh niên vừa rồi đã dùng một chiêu đánh ngã Simon.
Luồng lực lượng bàng bạc mạnh mẽ vừa rồi chẳng lẽ là do thanh niên này xuất ra sao?
Hiển nhiên! Thiên Sát Đại Công không thể tiếp nhận chuyện này.
“Ngươi dám ngăn cản ta!”
Oai của Thiên Sát Đại Công há có thể để một tiểu bối khiêu khích, mặc dù hắn là người bên cạnh Lam công chúa cùng không thể được, vì thế tuy rằng hắn kinh ngạc vì lực lượng của thanh niên này, nhưng mà cục tức này hắn không nhịn được.
“Lam công chúa, Thiên Sát Đại Công ta thấy cô đến thì tiếp đại như thượng khách, vậy mà hôm nay, có ngừơi ám sát tôi, người của cô lại ngăn ta truy đuổi, khiến tên kia trốn thoát, ta cần nghe một lời giải thích!”
Lam công chúa nhíu mày, hỏi ngược lại: “Ta chẳng thấy cái gì cả, ngươi kêu ta giải thích cái gì?”
“Cô!”
Thiên Sát Đại Công thật sự bị nghẹn lời, lời vốn nói đều bị ngăn chặn tại cổ họng, nếu không phải vì ngại thế lực sau lưng Lam công chúa, hắn đã sớm oanh sát hết người ở đây rồi.
Tang Thiên xoay người lại, chỉ thấy hắn khua tay lên không trung, lúc này ở trên ghế salon liền xuất hiện một cái túi màu đen, hắn đưa cho lam công chú, nói: “Tra xem có đủ 300 viện không.”
Lam công chúa sửng sốt, mà Bạch Thu bên cạnh cũng rất sửng sốt, còn Thiên Sát Đại Công vốn đang bừng bừng lửa giận thì lại càng thêm sửng sốt.
Hắn muốn làm gì?
Là cướp bóc sao?
Chưa trả tiền nha!
Không chỉ Thiên Sát Đại Công không biết, mà đến cả Lam công chúa cũng không biết Tang Thiên rút cục muốn làm gì.
Mở túi đen ra, Lam công chúa chỉ hơi liếc mắt qua một cái, nàng gật đầu: “Đúng đủ 300, không thiếu một viên.”
“Tặng cho cô đó.”
Bạch Thu lúc này cảm thấy đầu óc mình có vẻ không đủ để dùng, còn Lam công chúa thì thấy như mình đang nằm mơ thì phải.
Nhìn thấy túi đen trong tay Lam công chúa, lại nghe được câu nói ‘tặng cho cô đó’, Thiên Sát Đại Công dù có ngu hơn nữa thì cũng biết chuyện gì đang xảy ra, hắn hét lớn: “Lam công chúa! Cô là muốn cướp của câu lạc bộ Xích Viêm chúng ta sao!”
Lam không chúa không đáp lại, mà người trả lời hắn chính là Tang Thiên.
Tang Thiên xoay người, vẻ mặt bình thản lộ ra nụ cười khinh cuồng: “Cướp của người thì làm sao nào?”
Xôn xao!
Thiên Sát Đại Công tại địa hạ trật tự tuy là cũng không phải đại nhân vật rung trời chuyển đất gì, nhưng mà hắn tuyệt đối là nhân vật tàn nhẫn, hiện giờ không ngờ lại bị cướp ngay trên đầu, trong nháy mắt, lửa giận của Thiên Sát Đại Công khiến hắn không chịu đựng nổi nữa, nó lao thẳng lên đầu hắn rồi.
“Khinh người quá đáng, muốn chết!”
Cùng lúc thân ảnh của Thiên Sát Đại Công biến mất, trong phòng lại lần nữa chìm trong hắc ám, sau đó thì lại khôi phục như lúc đầu.
Đến khi Thiên Sát Đại Công xuất hiện lần nữa, lúc này hắn đã ở đối diện Tang Thiên, quanh người Thiên Sát Đại Công chì thấy nồng đạm khói đen, một quyền lặng yên xuất ra giữa không trung, quanh nắm đấm còn xuất hiện lôi quang, nhưng mà một quyền này của hắn lại bị một bàn tay nhẹ nhàng chế trụ.
Thiên Sát Đại Công cực kỳ hoảng sợ, đồng tử của hắn biến lớn, không thể tin nổi.
Sắc mặt Tang Thiên thì đầy lạnh nhạt, khóe môi khẽ nhếch lên, nói: “Một quyền của ngươi chỉ đến thế thôi.” Sau đó chỉ thấy hắn nhẹ nhàng động một cái, Thiên Sát Đại Công liền phát ra tiếng kêu đau đớn, rồi không ngừng lui về phía sau.
Lần này đến thành phố Vị Ương, Tang Thiên do dự mãi rồi quyết định thử thời vận, hắn mơ hồ nhớ kỹ là Vương Vũ kinh doanh một nơi gọi là câu lạc bộ, tên là câu lạc bộ Vũ Vương, nhưng mà sau khi hỏi thăm mới biết được, câu lạc bộ Vũ Vương đã biến mất từ năm mươi năm trước rồi.
Sau khi tiến vào gian thính thất của phân bộ Vị Ương của câu lạc bộ Xích Viêm, Tang Thiên lờ mờ có thể nhận ra hình ảnh của câu lạc bộ Vũ Vương ngày xưa, cứ nhìn vào trang trí xa hoa tráng lệ trong căn phòng này, Tang Thiên dám khẳng định, phân bộ Vị Ương mà câu lạc bộ Xích Viêm chiếm chính là kiến trúc năm đó của câu lạc bộ Vũ Vương.
Không biết năm mươi năm trước rút cục đã xảy ra chuyện gì mà khiến câu lạc bộ Vũ Vương phải biến mất hoàn toàn, nhưng mà chắc chắn có thể khẳng định, theo nhân phẩm của lão bằng hữu kia rất sảng khóai, rất khách khí với người ngoài, tuyệt đối không mạo phạm bất cứ ai, lại càng không có khả năng hoạt động phi pháp, mà sự kiện này cuốn theo cả thánh đường và sáu bộ bí mật, thế nên Tang Thiên dù dùng đến chân nghĩ cũng biết được, lão bằng hữu của mình bị hãm hại.
Câu lạc bộ Xích Viêm, phân bộ Vị Ương, bên trong phòng hoa lệ.
Thiên Sát Đại Công khẩn trương đứng đó, hắn thấy Simon lại công kích thanh niên đi cùng Lam công chúa, lúc này mới thở ra một hơi, chỉ cần không đắc tội Lam công chúa, những người khác sống chết mặc kệ.
Nhìn thấy Simon đánh xuống cực nhanh, mà địa phương hắn đánh xuống chính là chỗ Tang Thiên đang không nhúc nhích, Lam công chúa rất lo, nàng sốt ruột hô một tiếng: “Coi chừng!” Sau khi hô xong, nàng mới ý thực được mình từng thiếu chút nữa chết trong tay Tang Thiên, thực lực Tang Thiên mạnh mẽ thế nào, nàng căn bản là không cần nhắc nhở.
Mà Bạch Thu bên cạnh lại nhìn Lam công chúa đầy vẻ hòai nghi, là một người từng trải, nàng hoàn toàn có thể từ tiếng hô của Lam công chúa mà biết được sự lo lắng của Lam công chúa với tiểu tử này, chẳng lẽ…không thể nào? Chẳng lẽ sư muội thật sự thích tiểu tử này?
Cũng ngay lúc này, Simon đang lộn một vòng trên không trung đã bắt đầu xoay như cơn lốc, gió bắt đầu quay quanh rít gào bên người hắn, khiến nhưng đồ vật trang trí trong phòng này liền bị bay tung lộn xộn trên mặt đất, nhưng mà trong phòng này, vô luận là Bạch Thu, Lam công chúa cũng đều không phải lè kẻ yếu, vì thế hiển nhiên không bị trận gió này làm cho ảnh hưởng rồi.
Đang lúc này, Tang Thiên vốn đang chìm trong trầm tư, đôi mày khẽ buông, chỉ thấy hắn vươn tay ra, đột nhiên hướng lên trên, năm ngón tay chộp tới, lập tức lại kéo xuống dưới. Chỉ thấy lúc này vang lên một tiếng bịch thật lớn, phảng phất như lựu đạn nổ vậy, bên trong phòng liền biến thành một bãi hỗn lọan.
Thiên Sát Đại Công lại một nhìn quanh phòng, trong lòng hắn cả kinh.
Lúc này chỉ thấy Simon đang quỳ trong một tư thế rất cổ quái ở trên mặt đất, khuôn mặt đầy vẻ thống khổ không chịu nổi, mà vốn sàn nhà làm bằng kim loại lúc này cũng xuất hiện vô số vết nứt.
Nhìn thấy màn này, ai cũng cảm thấy cả kinh vô cùng.
Lam công chúa mặc dù biết Tang Thiên rất mạnh mẽ, nhưng mà nàng không ngờ hắn đột nhiên lại hạ thủ nặng như vậy, còn Bạch Thu thì lặng người ở đó, lúc trước, khi Tang Thiên mới xuất hiện, nàng hoàn toàn không hiểu sao Lam công chúa lại có bằng hữu như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy màn này, nàng mới âm thầm kinh ngạc về lực chiến đấu siêu cường của Tang Thiên.
Chỉ một chiêu đã khiến Simon rớt xuống, có lẽ không thể nhìn ra được cao thâm, nhưng mà có thể thấy được ý thực chiến đấu của người đó mạnh hay yếu, bời vì ý chí chiến đấu, ảnh hưởng đến việc tại thời điểm thích hợp và địa điểm thích hợp để ra tay cho phù hợp.
Simon lúc này mới bò dậy từ mặt đất, hắn xoay người, thầm hít mạnh một hơi, khuôn mặt tái nhợt, trong ánh mắt lại lóe lên vẻ điên cuồng cùng sát khí vô cùng.
“Ngươi là ai?”
Simon động thủ, hoàn toàn là vì muốn lưu lại ấn tượng cho Lam công chúa, vì thế hắn nghĩ dùng Tang Thiên là hoàn mỹ rồi, nhưng mà hắn tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến, người bị vứt trên mặt đất lại chính là hắn.
Mà ở đối diện, Tang Thiên vẫn ngồi ngả người trên ghế, giống như là hắn chưa từng động thủ bao giờ vậy, có vẻ như tất cả diễn ra đều chẳng liên quan đến hắn, hắn cũng không thèm nhìn Simon, mà chỉ quay về phía Lam công chúa, nói: “Giao dịch nhanh lên, ta lát nữa còn có việc phải làm.”
Thấy tâm tình Tang Thiên có vẻ không tốt cho lắm, Lam công chúa cũng gật đầu, khi nhìn đến Thiên Sát Đại Công, khuôn mặt nàng đã lạnh như băng, nói: “Giao dịch của chúng ta kết thúc, ta nghĩ, câu lạc bộ Xích Viêm nếu ủng hộ xí nghiệp châu báu, vậy ba ngày sau ta sẽ tự đến thăm!”
Hiện giờ trong lòng Thiên Sát Đại Công đã có ý muốn giết Simon rồi, Lam công chúa là ai chứ, nàng ta chính là đại biểu của chư quốc tinh hải châu báu đó! Nếu không nói là khoa trương, chỉ cần nàng nói một câu, bất cứ là xí nghiệp gì liên quan một chút đến châu báu, dù là sinh ý có may mắn, cũng dám chắc là phải đóng cửa chứ không hoài nghi nhiều, bởi vì Lam công chúa khuynh mị thiên hạ có thể làm được điều đó.
“Lam công chúa…xin nghe tôi giải thích.”
Nếu như những xí nghiệp châu báu ủng hộ câu lạc bộ Xích Viêm bị Lam công chúa đến ‘thăm’! Thiên Sát Đại Công thật sự là không thể tưởng tượng nổi Vương Tọa sẽ biểu hiện như thế nào, vì thế hắn hung hăng trừng mắt nhìn Simon, thấp giọng nói: “Simon, nhanh xin lỗi Lam công chúa.”
Về phần Simon, Thiên Sát Đại Công cũng không dám quát to, dù sao đây cũng là người Vương Tọa dạy dỗ, cũng tính là một nửa đệ tử của Vương Tọa.
Cả người Simon đều đang đau đớn, đầu hắn có chút mê man, hắn cố gắng đứng chịu đựng ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Tang Thiên như muốn giết người.
Lam công chúa nhìn về phía Tang Thiên, ý bảo là có thể đi, nhưng Tang Thiên lúc này lại lắc đầu.
Lam công chúa lại khẽ nhíu mày.
Đúng lúc này, trên trần nhà đột nhiên xuất hiện một bóng nhân ảnh, người này thoáng hiện trong nháy mắt, hóa ra là một người áo đen đeo mặt nạ, kỹ năng tiềm ẩn của người này rất cao minh, ít nhất là trước khi hắn xuất hiện, vô luận là Thiên Sát Đại Công hay là Lam công chúa cũng không phát hiện ra.
Người áo đen này trong tay cầm một vũ khí không biết do gì tạo thànhm quang mang bắn ra bốn phía, mà người này cũng chưa thèm nói gì đã công kích thẳng về phía Thiên Sát Đại Công.
Thiên Sát Đại Công không kịp ứng phó, hắn liên tục cuống quýt lùi về phía sau, mới rồi hắn nhìn Simon động thủ, lửa giận trong lòng đã bừng lên rồi, đến khi thấy Simon ngã trên mặt đất, lửa giận lại bốc lên tận đỉnh đầu, chẳng qua vì ngại thân phận Lam công chúa, mà hắn lại không muốn động thủ với thanh niên kia, hơn nữa hắn lại còn hoàn toàn không nghĩ đến có người ám sát mình.
Thiên Sát Đại Công giết người vô số, cái hố xấu xí trên mặt hắn lúc này trông rất dữ tợn, hắn quát lớn một tiếng, rồi đánh ra một quyền, nhất thời trong phòng hắc ám lóe lên, mà quyền phong lại càng quỷ dị khi phát ra những tiếng hét thế lương giống như thanh âm của đám quỷ lệ, xung quanh nắm tay hắn cũng đều khói đen quỷ dị.
Bịch!
Một quyền này đánh trúng trên ngực hắc ý nhân, mà hắc y nhân bị trúng quyền liền ngã xuống mắt đất, nhưng rồi lập tức lại xoay người bật dậy, ôm ngực, trong miệng tràn ra máu tươi, sau đó thì không chút chần chờ, nhảy lên, thân thể đột nhiên biến mất, trên trần nhà chỉ thấy vặn vẹo mơ hồ.
“Muốn chạy!”
Thiên Sát Đại Công nổi danh độc ác, sao có thể để cho người ám sát mình chạy trốn được, vì thế hắn đạp bước tiến tới, lại chém ra một quyền.
“Xem ngươi có thể tránh khỏi chiêu Thiên Sát Lôi Động quyền của ta không! Chết đi!”
Một quyền này chém ra, khói đen vây quanh nắm tay cuồn cuồn, thậm chí còn ẩn ẩn sát khí và lôi điện nữa.
Mắt thấy một quyền quỷ dị có uy thế mạnh mẽ như thế sắp đánh tới chỗ vặn vẹo trên trần nhà, vô cùng đột ngột, quyền này của Thiên Sát Đại Công lại dừng giữa không trung, giữa lúc đang nghi hoặc, Thiên Sát Đại Công chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng bàng bạc mang theo lực kéo khiến thân thể hắn trầm xuống, giống như là có vật gì đó mạnh mẽ kéo hắn lại vậy.
Bịch!
Lúc rơi xuống đất, sàn nhà làm từ Âu Lý thạch đã bị hai chân của thiên sáy đại công giẫm thành hai cái hố, mà hắn lại thấy một thanh niên đứng cạnh hắn không biết từ lúc nào, đúng là thanh niên vừa rồi đã dùng một chiêu đánh ngã Simon.
Luồng lực lượng bàng bạc mạnh mẽ vừa rồi chẳng lẽ là do thanh niên này xuất ra sao?
Hiển nhiên! Thiên Sát Đại Công không thể tiếp nhận chuyện này.
“Ngươi dám ngăn cản ta!”
Oai của Thiên Sát Đại Công há có thể để một tiểu bối khiêu khích, mặc dù hắn là người bên cạnh Lam công chúa cùng không thể được, vì thế tuy rằng hắn kinh ngạc vì lực lượng của thanh niên này, nhưng mà cục tức này hắn không nhịn được.
“Lam công chúa, Thiên Sát Đại Công ta thấy cô đến thì tiếp đại như thượng khách, vậy mà hôm nay, có ngừơi ám sát tôi, người của cô lại ngăn ta truy đuổi, khiến tên kia trốn thoát, ta cần nghe một lời giải thích!”
Lam công chúa nhíu mày, hỏi ngược lại: “Ta chẳng thấy cái gì cả, ngươi kêu ta giải thích cái gì?”
“Cô!”
Thiên Sát Đại Công thật sự bị nghẹn lời, lời vốn nói đều bị ngăn chặn tại cổ họng, nếu không phải vì ngại thế lực sau lưng Lam công chúa, hắn đã sớm oanh sát hết người ở đây rồi.
Tang Thiên xoay người lại, chỉ thấy hắn khua tay lên không trung, lúc này ở trên ghế salon liền xuất hiện một cái túi màu đen, hắn đưa cho lam công chú, nói: “Tra xem có đủ 300 viện không.”
Lam công chúa sửng sốt, mà Bạch Thu bên cạnh cũng rất sửng sốt, còn Thiên Sát Đại Công vốn đang bừng bừng lửa giận thì lại càng thêm sửng sốt.
Hắn muốn làm gì?
Là cướp bóc sao?
Chưa trả tiền nha!
Không chỉ Thiên Sát Đại Công không biết, mà đến cả Lam công chúa cũng không biết Tang Thiên rút cục muốn làm gì.
Mở túi đen ra, Lam công chúa chỉ hơi liếc mắt qua một cái, nàng gật đầu: “Đúng đủ 300, không thiếu một viên.”
“Tặng cho cô đó.”
Bạch Thu lúc này cảm thấy đầu óc mình có vẻ không đủ để dùng, còn Lam công chúa thì thấy như mình đang nằm mơ thì phải.
Nhìn thấy túi đen trong tay Lam công chúa, lại nghe được câu nói ‘tặng cho cô đó’, Thiên Sát Đại Công dù có ngu hơn nữa thì cũng biết chuyện gì đang xảy ra, hắn hét lớn: “Lam công chúa! Cô là muốn cướp của câu lạc bộ Xích Viêm chúng ta sao!”
Lam không chúa không đáp lại, mà người trả lời hắn chính là Tang Thiên.
Tang Thiên xoay người, vẻ mặt bình thản lộ ra nụ cười khinh cuồng: “Cướp của người thì làm sao nào?”
Xôn xao!
Thiên Sát Đại Công tại địa hạ trật tự tuy là cũng không phải đại nhân vật rung trời chuyển đất gì, nhưng mà hắn tuyệt đối là nhân vật tàn nhẫn, hiện giờ không ngờ lại bị cướp ngay trên đầu, trong nháy mắt, lửa giận của Thiên Sát Đại Công khiến hắn không chịu đựng nổi nữa, nó lao thẳng lên đầu hắn rồi.
“Khinh người quá đáng, muốn chết!”
Cùng lúc thân ảnh của Thiên Sát Đại Công biến mất, trong phòng lại lần nữa chìm trong hắc ám, sau đó thì lại khôi phục như lúc đầu.
Đến khi Thiên Sát Đại Công xuất hiện lần nữa, lúc này hắn đã ở đối diện Tang Thiên, quanh người Thiên Sát Đại Công chì thấy nồng đạm khói đen, một quyền lặng yên xuất ra giữa không trung, quanh nắm đấm còn xuất hiện lôi quang, nhưng mà một quyền này của hắn lại bị một bàn tay nhẹ nhàng chế trụ.
Thiên Sát Đại Công cực kỳ hoảng sợ, đồng tử của hắn biến lớn, không thể tin nổi.
Sắc mặt Tang Thiên thì đầy lạnh nhạt, khóe môi khẽ nhếch lên, nói: “Một quyền của ngươi chỉ đến thế thôi.” Sau đó chỉ thấy hắn nhẹ nhàng động một cái, Thiên Sát Đại Công liền phát ra tiếng kêu đau đớn, rồi không ngừng lui về phía sau.
/418
|