Hóa ra hắn chính là Tang Thiên, cuối cùng người thật đáng ghét cũng tới
Một trong Thất diệu, Chu Du Liệt vuốt đỉnh đầu trụi lủi, đôi mắt gian giảo nhìn chằm chằm người thanh niên mặc áo dài đen ngồi ở góc phía tây, trong hai mắt bắn ra ánh nhìn đặc biệt, đó là sự sùng bái.
Bên cạnh, ánh mắt Mộng Dao lúc này mới dời khỏi bóng lưng Tang Thiên, líu ríu nói: “Lá gan của tên Tang Thiên này thật là quá lớn, lại công nhiên đi cùng Ác Nhân Cáp tiếng xấu đồn xa này, hơn nữa còn dám tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của Taylor Jia Ding, trời ơi, hắn không biết thân phận của Ác Nhân Cáp sao?”
“ Mộng Dao tiểu muội.” Không biết sao, giờ phút này Chu Du Liệt toàn thân đều đang run rẩy. Không biết là hưng phấn hay là vì lý đo gì, ngửa đầu uống cạn ly rượu, nghẹn họng nói: “Chém thất diệu, tàn sát Xích Viêm, dám khiêu chiến Thánh Đường, dám coi thường Đỉnh Vinh Quang, rõ ràng biết thân phận ác ma của Ác Nhân Cáp, còn tới tham dự thọ yến của Taylor Jia Ding, đây mới chính là oanh kích thật sự. Mười câu lạc bộ lớn của liên bang thì sao? Thánh Đường thì sao? Tang Thiên ngồi ở đó, ai dám làm gì chứ! Thần tượng! Chính là thần tượng của Chu Du Liệt ta, Thất diệu liên bang trước mặt hắn cũng chỉ là cặn bã, thật là, sao lão đây lại kích động như vậy chứ?”
Nghe vậy, Dao Mộng thấy không vui, trừng mắt nhìn Chu Du Liệt, “Tên mập chết tiệt, đừng quên ngươi cũng là một trong Thất diệu”.
Chu Du Liệt hít sâu liên tục, nhưng vẫn không thể kìm nén sự hưng phấn khó hiểu này, lấy bình rượu, ngẩng cổ uống một hơi, khà một tiếng, nói: “Thất diệu? Thất diệu chỉ là vỏ ngoài, trong Thất diệu ai dám giết Paul, ai dám bức chết Ngự Diệp Thiên. Ai dám tàn sát câu lạc bộ Xích Viêm? Ai dám khiêu chiến Thánh Đường? Ai dám coi thường Đỉnh Vinh quang? Ai dám ngang nhiên mang Ác Nhân Cáp xuất hiện ở nơi này ?”
“Đứng đầu Thất diệu Diệp Minh Hiên? Hay là Thượng Quan Thần lạnh lùng? Hay là Tối công tử Sở Phi ngươi?”
Mộng Dao nhăn mũi, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới. Quả thật, lời nói của Chu Du Liệt mặc dù khó nghe, nhưng Mộng Dao biết điều hắn nói đều là sự thật, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng chỉ trích, “Diệp Minh Hiên, Thượng Quan Thần và ngươi đều là thành viên của câu lạc bộ Vương Giả, ngươi còn nói bọn họ như vậy?”
“Vậy hai người ép một người… cái tên cao ngạo sợ người khác không biết hắn là Diệp Minh Hiên đứng đầu Thất diệu, giận một nỗi không thể dán nhãn mác Vinh quang lên đầu mình, người kia lại như ông cụ, cả ngày lộ ra vẻ mặt đau khổ, mở miệng đóng miệng là giết giết giết, ta đây sớm đã thấy bọn họ không thuận mắt rồi.”
Rùng mình một cái, Chu Du Liệt nhìn theo bóng lưng Tang Thiên, nói: “Mẹ kiếp! Nhìn thấy thần tượng, thật muốn qua đó uống với hắn ly rượu”
“Vậy ngươi cứ đi đi, cũng không có ai ngăn cản ngươi”
“Đáng tiếc!” Chu Du Liệt lắc lắc đầu, hình như uống hơi nhiều, khuôn mặt mập phị hiện lên vệt đỏ ửng, chợt gượng cười bất đắc dĩ nói “Đáng tiếc đứng bên cạnh hắn là Ác Nhân Cáp. Lão đây qua đó, đến lúc chuyện này truyền ra ngoài không chắc sẽ truyền thành cái gì? Ta không muốn bị Thánh Đường còn có người của Đỉnh Vinh quang mời đi uống trà”.
“Hừ! Ta còn tưởng rằng gan ngươi lớn như vậy nữa, hóa ra cũng chỉ là một tên nhát gan”
“Yo! Mộng Dao tiểu muội, ngươi tốt hơn là đừng kích ta! Chu Du Liệt ta mặc dù không phải nhân vật lớn gì, nhưng ta rất sùng bái câu nói mượn rượu dọa người, chọc giận ta, ta tuyệt đối dám làm dù phải trả bằng bất cứ giá nào.”
“Chỉ biết khoác lác”
Bên cạnh, Sở Phi cũng đang nhìn chăm chú bóng lưng Tang Thiên, nhưng là nhíu mày trầm tư không biết tại sao Tang Thiên lại dẫn Ác Nhân Cáp tới, chẳng nhẽ hắn không biết sẽ dẫn tới hậu quả gì sao? Chắc chắn hắn biết. Nếu đã biết, sao hắn còn dẫn Ác Nhân Cáp tới nơi này ? Hắn rốt cuộc là có ý gì? Cho dù hắn không sợ đám người ở đây, nhưng chuyện này qua đi, Thánh Đường, đỉnh Vinh quang chắc chắn sẽ truy cứu.
Lẽ nào hắn muốn hoàn toàn biểu thị rõ lập trường của mình, là đứng đối lập với Thánh Đường, Đỉnh Vinh quang và mười câu lạc bộ lớn của liên bang?
Suy nghĩ, Sở Phi không khỏi hít vào một hơi lạnh,trái tim nhiệt huyết bị hắn kìm chế sâu thẳm trong lòng đập thình thịch, chợt đứng dậy, nhấc chân muốn bước đi.
Mộng Dao, Chu Du Liệt bên cạnh bị động tác này của Sở Phi sợ giật bắn mình. Mộng Dao vội vàng giữ Sở Phi lại, lo lắng hỏi: “Sở ca ca, anh muốn đi làm gì vậy?”
“Ta qua đó chào hỏi chút?”
Mộng Dao sợ hãi, túm lấy vạt áo Sở Phi, “Sở ca ca, Tang Thiên câu kết với Ác Nhân Cáp. Ở đây có các vị trưởng lão của mười câu lạc bộ lớn của liên bang còn có người của Thánh Đường, bây giờ anh qua đó, đến lúc đó sẽ không nói rõ được đâu!”.
Chu Du Liệt cũng nghẹn họng nói, “Sở Phi, thời gian chúng ta quen nhau không ngắn, ngươi không phải là người hồ đồ, hiện giờ câu lạc bộ Vương Giả chúng ta đang lo không tìm được cơ hội chỉnh câu lạc bộ Tinh Thần các ngươi, lần này ngươi đi, vậy đã bị câu lạc bộ Vương Giả chúng ta bắt được nhược điểm rồi. Chẳng phải giúp câu lạc bộ Vương Giả đưa các ngươi vào đường chết.”
Sở Phi lại cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ bả vai Mộng Dao, nhìn bộ mặt nghiêm túc của Chu Du Liệt, “Chu huynh đệ, ngươi tính tình trung thực, ta và ngươi mặc dù không phải là bạn, nhưng lại vượt qua bạn bè, cảm ơn lời khuyên bảo của ngươi, Sở Phi ta sống đã hơn hai mươi năm, vẫn luôn muốn đi theo quỹ đạo chung, những năm này, ta không dám nhanh, không dám chậm, không dám cao, không dám thấp. Nhưng lần này, ta muốn thoát khỏi quỹ đạo đó, hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo đã vây hãm ta hơn hai mươi năm.”
“Ngươi!”
Lúc Chu Du Liệt vừa thốt ra một chữ, Sở Phi đã xoay người đi khỏi, đi tới chính là hướng Tang Thiên ngồi góc phía Tây.
Một trong Thất diệu, Tối công tử Sở Phi
Một người anh tuấn được liệt vào hàng mỹ nam trong liên bang tên là Sở Phi, lúc hắn đi tới góc phía tây mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Sở Phi này sao vậy?
Tang Thiên hiện giờ câu kết với Ác Nhân Cáp, Sở Phi hắn sao lại đi tới đó?
“Tang huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi”
Sở Phi mặc một bộ Tây phục màu trắng, vô cùng anh tuấn, khuôn mặt đẹp trai như dao gọt, nhưng phàm người nào đã gặp hắn cho dù là nam hay nữ đều phải sợ hãi thốt lên khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của hắn, hắn chính là bạch mã hoàng tử. Trong liên bang, chỉ có hắn, không có bất kỳ ai
Hắn lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt nhìn bốn phía
Cho dù Ác Nhân Cáp lúc này trạng thái khủng hoảng nhìn thấy Sở Phi đẹp trai như vậy trong lòng cũng không khỏi ngưỡng mộ. Khuôn mặt này thật khiến người ta ngưỡng mộ
Tang Thiên quay đầu lại, nhíu mày nhìn Sở Phi, ấn tượng của hắn với người thanh niên đẹp trai này không tệ, ít nhất, từ sau khi tái sinh, người thanh niên này là người hắn từng gặp thuận mắt nhất.
“Ngồi”
Tang Thiên nhẹ giọng nói ra một từ, Sở Phi gật đầu, rút ra một chiếc ghế, ngồi thẳng xuống, thấy Tang Thiên đưa tới một điếu thuốc màu đen không có đầu lọc, Sở Phi nói một tiếng cảm ơn.
“Tiểu tử đẹp trai, hút thuốc có hại cho sức khỏe, điếu thuốc của hắn vô cùng độc. Chỉ là khói thuốc hắn nhả ra trong vòng trăm dặm không một ngọn cỏ sống được, ngươi dám hút sao?”
Ác Nhân Cáp cũng là người hít phải khói thuốc. Mỗi lần ngửi thấy khói thuốc Tang Thiên nhả ra, hắn đều cảm thấy đầu váng mắt hoa, biết rõ thuốc lá của tên ác ma này tuyệt đối có điều cổ quái, cho nên, lần trước Tang Thiên đưa thuốc lá cho hắn, hắn không dám hút, nhưng cũng vô cùng hiếu kỳ thuốc đó rốt cuộc có gì đặc biệt?
Sở Phi từ trước tới nay không hề hút thuốc, đây là lần đầu tiên, nhưng không có nghĩa là hắn không biết hút, châm thuốc, hít sâu một hơi. Rất cay, rất nồng. Hút vào hai hơi, Sở Phi nhăn mày lại, chỉ cảm thấy trong người nóng bừng như có ngọn lửa ngùn ngụt đang thiêu đốt.
Thấy sự khác thường của Sở Phi, Ác Nhân Cáp thò đầu ra, tò mò hỏi, “Mùi vị thế nào? Vị gì thế?”
Sở Phi không trả lời, hút hơi thứ ba, nhưng cảm thấy đầu váng mắt hoa, một tay giữ trán. Hắn khẽ lắc đầu, gượng cười nói: “Tang huynh, thuốc này của huynh thật mạnh”
Tang Thiên cười lớn ha ha, “Mạnh thì có mạnh một chút, được cái có thể gây hưng phấn.
Hơi thứ tư, thứ năm, hơi thứ sáu, càng hút trong người càng nóng bừng,càng thêm đau đớn , giống như có một ngọn lửa đang điên cuồng thiêu đốt, càng hút, đầu óc càng quay cuồng, ngay cả dựa vào thực lực của Sở Phi cũng không thể kháng cự được, hút tới hơi thứ bảy khuôn mặt anh tuấn kia đã đỏ bừng, trán lại càng toát mồ hôi hột.
Là một kẻ nghiện thuốc, Ác Nhân Cáp lần đầu tiên nhìn thấy hút thuốc hút tới sắc mặt đỏ bừng, toàn thân toát mồ hôi.
Một phía khác
Nhìn thấy Sở Phi ngồi bên cạnh thần tượng, hơn nữa còn đang hút thuốc, toàn thân Chu Du Liệt run rẩy ghê gớm. Lần này từ bên dưới bàn lôi một bình rượu mạnh, ngửa đầu uống ừng ực vào bụng, phù phù một tiếng, ngã lăn trên mặt đất, lúc đứng dậy lại lung lay sắp đổ, nhìn xung quanh, ném ra ánh mắt nghi hoặc, hắn nhếch miệng cười lớn, “Xin lỗi, hôm nay thọ yến của lão gia Taylor, tiểu đệ uống hơi nhiều.”
Với người như Phật công tử Chu Du Liệt trong liên bang người người đều biết, thằng nhãi này chính là một tên khốn kiếp, háo sắc, vô lại, lưu manh trăm phần trăm, cho nên mọi người đã không còn lạ nữa. Nhưng thấy Chu Du Liệt liêu xiêu đi về góc phía tây, mọi người đều không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: uống rượu gây chuyện.
“Thần tượng, có thể quẹt điếu thuốc hút thử không?”
“Tên mập này ta biết, một trong Thất diệu, Chu Du Liệt, hắn… đúng là một tên khốn kiếp. Tên tiểu tử này không đi làm ác nhân thật là lãng phí vốn quý một đời, lừa gạt trộm cắp không gì không biết, trong Thất diệu, tên mập này cũng coi là một món hàng thượng phẩm.”
“Vậy sao?”
Tang Thiên cũng không khách khí, quăng cho Chu Du Liệt một điếu thuốc màu đen không có đầu lọc. So với Sở Phi, động tác của Chu Du Liệt thành thạo hơn nhiều, nằm dựa trên ghế, hút thuốc lá, thổ lộ sự sùng bái vô hạn với Tang Thiên, điều tên mập biết hình như không ít, một lần kể lại toàn bộ những sự tích Tang Thiên đã làm.
Cho tới lúc này, Ác Nhân Cáp mới coi như thật sự biết thân phận của Tang Thiên, chịu danh là ác nhân, bình thường Ác Nhân Cáp rất bận rộn, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cho nên không biết danh tiếng của Tang Thiên. Sau khi nghe Chu Du Liệt nói Tang Thiên chém Thất diệu, tàn sát Xích Viêm, khiêu chiến Thánh Đường, coi thường Đỉnh Vinh Quang, hắn hoảng sợ nhìn Tang Thiên, cầm một ly rượu, ngửa đầu uống cạn, lúc này chút run sợ trong lòng cũng dần dần chìm trở lại, đang định nói, lại phát hiện sự khác thường trên người Sở Phi.
Sở Phi hút hết một điếu thuốc, ngồi ngay ngắn, cúi thấp đầu, nhíu mày, giống như đang chịu đựng gì đó, trán, má lại toát ra mồ hôi màu đen kỳ dị, không chỉ như vậy, quần áo của Sở Phi giống như sớm đã bị mồ hôi thấm ướt.
Hút thuốc hút tới toát mồ hôi đen? Điều này quá tà môn rồi?
Ác Nhân Cáp vô cùng hoài nghi bứt rứt, hắn sớm đã biết thuốc lá của Tang Thiên có điều cổ quái, nhưng không ngờ lại tà môn thế này. Thấy khuôn mặt Sở Phi đau đớn giống như đang chịu đựng cái gì đó, Ác Nhân Cáp càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình, lẽ nào đúng là bị mình nói trúng rồi? Thuốc lá của tên ác ma này đúng là có độc?
Khi hắn quay đầu nhìn Chu Du Liệt, Ác Nhân Cáp đờ đẫn ngây dại, không khỏi nuốt một miếng nước bọt, líu ríu nói: “Mập! ngươi… hắn hút thuốc hút tới thất khiếu đổ máu cũng xem như trong trời đất này là người đầu tiên”
Một trong Thất diệu, Chu Du Liệt vuốt đỉnh đầu trụi lủi, đôi mắt gian giảo nhìn chằm chằm người thanh niên mặc áo dài đen ngồi ở góc phía tây, trong hai mắt bắn ra ánh nhìn đặc biệt, đó là sự sùng bái.
Bên cạnh, ánh mắt Mộng Dao lúc này mới dời khỏi bóng lưng Tang Thiên, líu ríu nói: “Lá gan của tên Tang Thiên này thật là quá lớn, lại công nhiên đi cùng Ác Nhân Cáp tiếng xấu đồn xa này, hơn nữa còn dám tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của Taylor Jia Ding, trời ơi, hắn không biết thân phận của Ác Nhân Cáp sao?”
“ Mộng Dao tiểu muội.” Không biết sao, giờ phút này Chu Du Liệt toàn thân đều đang run rẩy. Không biết là hưng phấn hay là vì lý đo gì, ngửa đầu uống cạn ly rượu, nghẹn họng nói: “Chém thất diệu, tàn sát Xích Viêm, dám khiêu chiến Thánh Đường, dám coi thường Đỉnh Vinh Quang, rõ ràng biết thân phận ác ma của Ác Nhân Cáp, còn tới tham dự thọ yến của Taylor Jia Ding, đây mới chính là oanh kích thật sự. Mười câu lạc bộ lớn của liên bang thì sao? Thánh Đường thì sao? Tang Thiên ngồi ở đó, ai dám làm gì chứ! Thần tượng! Chính là thần tượng của Chu Du Liệt ta, Thất diệu liên bang trước mặt hắn cũng chỉ là cặn bã, thật là, sao lão đây lại kích động như vậy chứ?”
Nghe vậy, Dao Mộng thấy không vui, trừng mắt nhìn Chu Du Liệt, “Tên mập chết tiệt, đừng quên ngươi cũng là một trong Thất diệu”.
Chu Du Liệt hít sâu liên tục, nhưng vẫn không thể kìm nén sự hưng phấn khó hiểu này, lấy bình rượu, ngẩng cổ uống một hơi, khà một tiếng, nói: “Thất diệu? Thất diệu chỉ là vỏ ngoài, trong Thất diệu ai dám giết Paul, ai dám bức chết Ngự Diệp Thiên. Ai dám tàn sát câu lạc bộ Xích Viêm? Ai dám khiêu chiến Thánh Đường? Ai dám coi thường Đỉnh Vinh quang? Ai dám ngang nhiên mang Ác Nhân Cáp xuất hiện ở nơi này ?”
“Đứng đầu Thất diệu Diệp Minh Hiên? Hay là Thượng Quan Thần lạnh lùng? Hay là Tối công tử Sở Phi ngươi?”
Mộng Dao nhăn mũi, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới. Quả thật, lời nói của Chu Du Liệt mặc dù khó nghe, nhưng Mộng Dao biết điều hắn nói đều là sự thật, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng chỉ trích, “Diệp Minh Hiên, Thượng Quan Thần và ngươi đều là thành viên của câu lạc bộ Vương Giả, ngươi còn nói bọn họ như vậy?”
“Vậy hai người ép một người… cái tên cao ngạo sợ người khác không biết hắn là Diệp Minh Hiên đứng đầu Thất diệu, giận một nỗi không thể dán nhãn mác Vinh quang lên đầu mình, người kia lại như ông cụ, cả ngày lộ ra vẻ mặt đau khổ, mở miệng đóng miệng là giết giết giết, ta đây sớm đã thấy bọn họ không thuận mắt rồi.”
Rùng mình một cái, Chu Du Liệt nhìn theo bóng lưng Tang Thiên, nói: “Mẹ kiếp! Nhìn thấy thần tượng, thật muốn qua đó uống với hắn ly rượu”
“Vậy ngươi cứ đi đi, cũng không có ai ngăn cản ngươi”
“Đáng tiếc!” Chu Du Liệt lắc lắc đầu, hình như uống hơi nhiều, khuôn mặt mập phị hiện lên vệt đỏ ửng, chợt gượng cười bất đắc dĩ nói “Đáng tiếc đứng bên cạnh hắn là Ác Nhân Cáp. Lão đây qua đó, đến lúc chuyện này truyền ra ngoài không chắc sẽ truyền thành cái gì? Ta không muốn bị Thánh Đường còn có người của Đỉnh Vinh quang mời đi uống trà”.
“Hừ! Ta còn tưởng rằng gan ngươi lớn như vậy nữa, hóa ra cũng chỉ là một tên nhát gan”
“Yo! Mộng Dao tiểu muội, ngươi tốt hơn là đừng kích ta! Chu Du Liệt ta mặc dù không phải nhân vật lớn gì, nhưng ta rất sùng bái câu nói mượn rượu dọa người, chọc giận ta, ta tuyệt đối dám làm dù phải trả bằng bất cứ giá nào.”
“Chỉ biết khoác lác”
Bên cạnh, Sở Phi cũng đang nhìn chăm chú bóng lưng Tang Thiên, nhưng là nhíu mày trầm tư không biết tại sao Tang Thiên lại dẫn Ác Nhân Cáp tới, chẳng nhẽ hắn không biết sẽ dẫn tới hậu quả gì sao? Chắc chắn hắn biết. Nếu đã biết, sao hắn còn dẫn Ác Nhân Cáp tới nơi này ? Hắn rốt cuộc là có ý gì? Cho dù hắn không sợ đám người ở đây, nhưng chuyện này qua đi, Thánh Đường, đỉnh Vinh quang chắc chắn sẽ truy cứu.
Lẽ nào hắn muốn hoàn toàn biểu thị rõ lập trường của mình, là đứng đối lập với Thánh Đường, Đỉnh Vinh quang và mười câu lạc bộ lớn của liên bang?
Suy nghĩ, Sở Phi không khỏi hít vào một hơi lạnh,trái tim nhiệt huyết bị hắn kìm chế sâu thẳm trong lòng đập thình thịch, chợt đứng dậy, nhấc chân muốn bước đi.
Mộng Dao, Chu Du Liệt bên cạnh bị động tác này của Sở Phi sợ giật bắn mình. Mộng Dao vội vàng giữ Sở Phi lại, lo lắng hỏi: “Sở ca ca, anh muốn đi làm gì vậy?”
“Ta qua đó chào hỏi chút?”
Mộng Dao sợ hãi, túm lấy vạt áo Sở Phi, “Sở ca ca, Tang Thiên câu kết với Ác Nhân Cáp. Ở đây có các vị trưởng lão của mười câu lạc bộ lớn của liên bang còn có người của Thánh Đường, bây giờ anh qua đó, đến lúc đó sẽ không nói rõ được đâu!”.
Chu Du Liệt cũng nghẹn họng nói, “Sở Phi, thời gian chúng ta quen nhau không ngắn, ngươi không phải là người hồ đồ, hiện giờ câu lạc bộ Vương Giả chúng ta đang lo không tìm được cơ hội chỉnh câu lạc bộ Tinh Thần các ngươi, lần này ngươi đi, vậy đã bị câu lạc bộ Vương Giả chúng ta bắt được nhược điểm rồi. Chẳng phải giúp câu lạc bộ Vương Giả đưa các ngươi vào đường chết.”
Sở Phi lại cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ bả vai Mộng Dao, nhìn bộ mặt nghiêm túc của Chu Du Liệt, “Chu huynh đệ, ngươi tính tình trung thực, ta và ngươi mặc dù không phải là bạn, nhưng lại vượt qua bạn bè, cảm ơn lời khuyên bảo của ngươi, Sở Phi ta sống đã hơn hai mươi năm, vẫn luôn muốn đi theo quỹ đạo chung, những năm này, ta không dám nhanh, không dám chậm, không dám cao, không dám thấp. Nhưng lần này, ta muốn thoát khỏi quỹ đạo đó, hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo đã vây hãm ta hơn hai mươi năm.”
“Ngươi!”
Lúc Chu Du Liệt vừa thốt ra một chữ, Sở Phi đã xoay người đi khỏi, đi tới chính là hướng Tang Thiên ngồi góc phía Tây.
Một trong Thất diệu, Tối công tử Sở Phi
Một người anh tuấn được liệt vào hàng mỹ nam trong liên bang tên là Sở Phi, lúc hắn đi tới góc phía tây mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Sở Phi này sao vậy?
Tang Thiên hiện giờ câu kết với Ác Nhân Cáp, Sở Phi hắn sao lại đi tới đó?
“Tang huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi”
Sở Phi mặc một bộ Tây phục màu trắng, vô cùng anh tuấn, khuôn mặt đẹp trai như dao gọt, nhưng phàm người nào đã gặp hắn cho dù là nam hay nữ đều phải sợ hãi thốt lên khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của hắn, hắn chính là bạch mã hoàng tử. Trong liên bang, chỉ có hắn, không có bất kỳ ai
Hắn lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt nhìn bốn phía
Cho dù Ác Nhân Cáp lúc này trạng thái khủng hoảng nhìn thấy Sở Phi đẹp trai như vậy trong lòng cũng không khỏi ngưỡng mộ. Khuôn mặt này thật khiến người ta ngưỡng mộ
Tang Thiên quay đầu lại, nhíu mày nhìn Sở Phi, ấn tượng của hắn với người thanh niên đẹp trai này không tệ, ít nhất, từ sau khi tái sinh, người thanh niên này là người hắn từng gặp thuận mắt nhất.
“Ngồi”
Tang Thiên nhẹ giọng nói ra một từ, Sở Phi gật đầu, rút ra một chiếc ghế, ngồi thẳng xuống, thấy Tang Thiên đưa tới một điếu thuốc màu đen không có đầu lọc, Sở Phi nói một tiếng cảm ơn.
“Tiểu tử đẹp trai, hút thuốc có hại cho sức khỏe, điếu thuốc của hắn vô cùng độc. Chỉ là khói thuốc hắn nhả ra trong vòng trăm dặm không một ngọn cỏ sống được, ngươi dám hút sao?”
Ác Nhân Cáp cũng là người hít phải khói thuốc. Mỗi lần ngửi thấy khói thuốc Tang Thiên nhả ra, hắn đều cảm thấy đầu váng mắt hoa, biết rõ thuốc lá của tên ác ma này tuyệt đối có điều cổ quái, cho nên, lần trước Tang Thiên đưa thuốc lá cho hắn, hắn không dám hút, nhưng cũng vô cùng hiếu kỳ thuốc đó rốt cuộc có gì đặc biệt?
Sở Phi từ trước tới nay không hề hút thuốc, đây là lần đầu tiên, nhưng không có nghĩa là hắn không biết hút, châm thuốc, hít sâu một hơi. Rất cay, rất nồng. Hút vào hai hơi, Sở Phi nhăn mày lại, chỉ cảm thấy trong người nóng bừng như có ngọn lửa ngùn ngụt đang thiêu đốt.
Thấy sự khác thường của Sở Phi, Ác Nhân Cáp thò đầu ra, tò mò hỏi, “Mùi vị thế nào? Vị gì thế?”
Sở Phi không trả lời, hút hơi thứ ba, nhưng cảm thấy đầu váng mắt hoa, một tay giữ trán. Hắn khẽ lắc đầu, gượng cười nói: “Tang huynh, thuốc này của huynh thật mạnh”
Tang Thiên cười lớn ha ha, “Mạnh thì có mạnh một chút, được cái có thể gây hưng phấn.
Hơi thứ tư, thứ năm, hơi thứ sáu, càng hút trong người càng nóng bừng,càng thêm đau đớn , giống như có một ngọn lửa đang điên cuồng thiêu đốt, càng hút, đầu óc càng quay cuồng, ngay cả dựa vào thực lực của Sở Phi cũng không thể kháng cự được, hút tới hơi thứ bảy khuôn mặt anh tuấn kia đã đỏ bừng, trán lại càng toát mồ hôi hột.
Là một kẻ nghiện thuốc, Ác Nhân Cáp lần đầu tiên nhìn thấy hút thuốc hút tới sắc mặt đỏ bừng, toàn thân toát mồ hôi.
Một phía khác
Nhìn thấy Sở Phi ngồi bên cạnh thần tượng, hơn nữa còn đang hút thuốc, toàn thân Chu Du Liệt run rẩy ghê gớm. Lần này từ bên dưới bàn lôi một bình rượu mạnh, ngửa đầu uống ừng ực vào bụng, phù phù một tiếng, ngã lăn trên mặt đất, lúc đứng dậy lại lung lay sắp đổ, nhìn xung quanh, ném ra ánh mắt nghi hoặc, hắn nhếch miệng cười lớn, “Xin lỗi, hôm nay thọ yến của lão gia Taylor, tiểu đệ uống hơi nhiều.”
Với người như Phật công tử Chu Du Liệt trong liên bang người người đều biết, thằng nhãi này chính là một tên khốn kiếp, háo sắc, vô lại, lưu manh trăm phần trăm, cho nên mọi người đã không còn lạ nữa. Nhưng thấy Chu Du Liệt liêu xiêu đi về góc phía tây, mọi người đều không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: uống rượu gây chuyện.
“Thần tượng, có thể quẹt điếu thuốc hút thử không?”
“Tên mập này ta biết, một trong Thất diệu, Chu Du Liệt, hắn… đúng là một tên khốn kiếp. Tên tiểu tử này không đi làm ác nhân thật là lãng phí vốn quý một đời, lừa gạt trộm cắp không gì không biết, trong Thất diệu, tên mập này cũng coi là một món hàng thượng phẩm.”
“Vậy sao?”
Tang Thiên cũng không khách khí, quăng cho Chu Du Liệt một điếu thuốc màu đen không có đầu lọc. So với Sở Phi, động tác của Chu Du Liệt thành thạo hơn nhiều, nằm dựa trên ghế, hút thuốc lá, thổ lộ sự sùng bái vô hạn với Tang Thiên, điều tên mập biết hình như không ít, một lần kể lại toàn bộ những sự tích Tang Thiên đã làm.
Cho tới lúc này, Ác Nhân Cáp mới coi như thật sự biết thân phận của Tang Thiên, chịu danh là ác nhân, bình thường Ác Nhân Cáp rất bận rộn, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cho nên không biết danh tiếng của Tang Thiên. Sau khi nghe Chu Du Liệt nói Tang Thiên chém Thất diệu, tàn sát Xích Viêm, khiêu chiến Thánh Đường, coi thường Đỉnh Vinh Quang, hắn hoảng sợ nhìn Tang Thiên, cầm một ly rượu, ngửa đầu uống cạn, lúc này chút run sợ trong lòng cũng dần dần chìm trở lại, đang định nói, lại phát hiện sự khác thường trên người Sở Phi.
Sở Phi hút hết một điếu thuốc, ngồi ngay ngắn, cúi thấp đầu, nhíu mày, giống như đang chịu đựng gì đó, trán, má lại toát ra mồ hôi màu đen kỳ dị, không chỉ như vậy, quần áo của Sở Phi giống như sớm đã bị mồ hôi thấm ướt.
Hút thuốc hút tới toát mồ hôi đen? Điều này quá tà môn rồi?
Ác Nhân Cáp vô cùng hoài nghi bứt rứt, hắn sớm đã biết thuốc lá của Tang Thiên có điều cổ quái, nhưng không ngờ lại tà môn thế này. Thấy khuôn mặt Sở Phi đau đớn giống như đang chịu đựng cái gì đó, Ác Nhân Cáp càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình, lẽ nào đúng là bị mình nói trúng rồi? Thuốc lá của tên ác ma này đúng là có độc?
Khi hắn quay đầu nhìn Chu Du Liệt, Ác Nhân Cáp đờ đẫn ngây dại, không khỏi nuốt một miếng nước bọt, líu ríu nói: “Mập! ngươi… hắn hút thuốc hút tới thất khiếu đổ máu cũng xem như trong trời đất này là người đầu tiên”
/418
|