Vận ! Mệnh ! Chí ! Thượng !
Quanh thân Đại Hiển thánh tăng phát ra ánh sáng vàng ánh mang hơi thở thần thánh, tựa như phật chủ hàng lâm, tăng bào thánh khiết màu trắng không gió lay động, sắc mặt đầy uy nghiêm, hai hàng lông mày lộ vẻ đau thương, chậm rãi đi đến trước Tang Thiên, thấp giọng niệm pháp.
- “Ngàn năm trước, không gian đại bạo tạc, thế giới này của chúng ta bị rất nhiều chủng tộc ngoại tinh xâm lược, nhân hoàng Vũ Văn Sí dựa vào lực lượng bản thân đã đánh lui mọi chủng tộc ngoại tinh tàn bạo, bảo vệ cho đất đai Liên Bang, nhân loại mới tiếp tục sinh tồn đến bây giờ, Nhân Hoàng đã cứu nhân loại chúng ta khỏi diệt vong, người là nhân trung chi hoàng, xin hỏi Tang thí chủ có tư cách gì mà bôi nhọ danh tiếng nhân hoàng?”
Hai mắt Đại Hiển thánh tăng nhìn chằm chằm Tang Thiên, thanh thế cuồn cuộn, mỗi câu chất vấn mỗi tiếng tựa như âm chuông lớn, hào hùng làm rung động tâm can, làm xao động não hải mọi người, âm như thánh minh, giống như tiếng kinh phật đều đều từ trên chín tầng trời vọng lại, gột sạch tâm linh mọi người. Đại Hiển thánh tăng giống như phật đà từ trên trời giáng xuống, mỗi một bước đi trên mặt đất thì ánh sáng kim sắc càng thêm chói lòa.
Hắn tiếp tục thuyết pháp:
- “Nhân hoàng là người cứu vớt, là người khai phá mở ra kỷ nguyên mới, là người có được vô thượng công đức, Tang thí chủ, ngươi trây bẩn danh tự nhân hoàng như vậy, ý tại vì sao.”
Bát Giác Cao Tháp chính là địa danh nổi tiếng nơi mệnh đồ tu luyện, họ tham vận chính là vận mệnh pháp tắc, mà Đại Hiển thánh tăng có được thân thể thiên chi, hắn tu ngộ chính là lục cảnh bên trong mệnh thế, mệnh thế là thần thánh, có thể tịnh hóa, có thể xua đuổi, đại biểu cho chính khí, thanh âm Đại Hiển thánh tăng có chứa sức mạnh mệnh thế, nó tẩy rửa mọi cảm xúc nội tâm, khủng hoảng, những mặt tiêu cực, không ngừng dẫn dắt chính khí trong lòng mỗi người. Giờ khắc này, Đại Hiển thánh tăng chính là tĩn ngưỡng của mọi người, lời nói của hắn là quan điểm tín ngưỡng dẫn đường dắt lối cho chúng nhân.
- “Ngươi có tu vị quỷ dị, ra tay tàn nhẫn, ẩn chứa bên trong sức mạnh của ngươi là sự hung ác bất nhân, ngươi đã lâm vào con đường yêu ma. Vận mệnh chí thượng, nhân hoàng chính là tổ tiên của nhân loại chúng ta, ngươi đã vấy bẩn danh tự nhân hoàng, chính là đại ngịch bất đạo, ngươi khi nhục hậu duệ nhân hoàng, quả thực là dĩ hạ phạm thượng !”
- “Đại ngịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng, thân thế yêu ma, mưu toan ngịch thiên cải mệnh, ngươi là yêu ma, mỗi một người trong Liên Bang đều có trách nhiệm phải tiêu diệt ngươi.”
- “Ngươi tu vi quỷ dị chí cường, tinh thông yêu ma môn đạo, thị huyết bất nhân, ta đấu với ngươi, cho dù địch không lại, nhưng hôm nay, nơi đây còn có đông đảo mọi người, ngươi có thể giết một người, sát trăm người, đồ ngàn người ….”
Ánh sáng kim quang quanh người Đại Hiển thánh tăng ngày càng chói sáng, uy thế càng lúc càng lớn, hắn dừng lại, ngẩng đầu, sắc mặt uy nghiêm, trầm giọng quát:
- “Nhưng nhân loại chúng ta thiên thiên vạn vạn ! Sẽ không tha cho yêu ma ngươi lộng hành ! Làm ! Hại ! Trăm ! Họ !”
Soạt ! Giờ khắc này, ánh sáng kim quang thần thánh quanh người Đại HIển thánh tăng đột nhiên tỏa rộng chiếu lên trời hóa thành một đóa hoa sen nở rộ ở giữa không trung, thần sắc mọi người đều nao nao, phần tính cương trực trong con người đột nhiên bùng phát, sắc mặt mỗi người đều lộ rõ sự bất khuất cương chính, hiệu quả của ánh sáng thần thánh thực rõ rệt, lập tức trong đám đông có một người bước ra, quát:
- “Tang thiên ! Hôm nay có Hiệp Nghĩa Minh Công Tôn Thái ta ở đây, âm mưu của ngươi mơ tưởng thực hiện được.”
- “Tên yêu ma ! Đầu tiên ngươi làm dơ bẩn danh tự nhân hoàng, sau đó còn khi nhục hậu duệ Nhân Hoàng, hôm nay ta quyết không tha cho ngươi !”
- “Ngươi, yêu ma làm hại trăm họ, hôm nay có ta tại đây, nhất định khiến ngươi thịt nát xương tan !”
Chửi xong, hắn bước lên ủng hộ đứng sang bên cạnh Đại Hiển thánh tăng, khuôn mặt tràn đầy chính nghĩa, phẫn nộ với hàng động của Tang Thiên, rồi sau đó theo gương Công Tôn Thái, một người lại một người bước lên đứng vây quang Tang Thiên, bọn họ đều không ngừng mở miệng chửi mắng những hành vi tội phạm của Tang Thiên, mỗi lời đều mang chính khí lẫm nhiên, tinh thần bất khuất không cúi đầu trước ác nhân, trong lúc nhất thời tràng nội hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, ngàn vạn người tụ tập trước quảng tràng, đều đã vây xung quanh Tang Thiên, chúng nhân ai ai cũng phẫn nộ muốn lấy thủ cấp yêu ma Tang Thiên.
Tràng cảnh hỗn loạn, tiếng chửi mắng ồn ào, không gian tràn ngập ánh sáng kim quang vàng oánh chứa khí tức thần thánh, thứ ánh sáng thần thánh này bao hàm sự uy nghiêm và tinh lọc tâm linh con người, tuy rằng bao phủ toàn bộ xung quanh mỗi một tấc đất quảng tràng, nhưng lại không bao phủ đến trên người Tang Thiên.
Tại chính giữa trung ương, thanh niên áo đen kia, một tay vẫn giữ kháp cổ Vũ Văn Kỳ Lạc, quanh thân hắn dòng khí màu đen không ngừng xoay tròn, hắc quang liên tục xoay quanh thân thể hắn, chính thứ này đã ngăn cản ánh sáng thần thánh mà Đại Hiển thánh tăng phát ra, hắn đứng ở đó phảng phất như chưa bao giờ nghe thấy những câu mắng chửi của đám người xung quanh, từ đầu đến giờ hắn chưa thèm liếc mắt một ai, tay phải không ngừng phác họa phù văn, lại một chuỗi phù văn bay tới bốn phía của trận đồ thủ hộ nhân linh địa khí, hắn đang phá giải thủ hộ trận của nhân hoàng lưu lại.
Khi thấy ánh sáng thần thánh của chính mình phát ra không thể bao phủ lên Tang Thiên, Đại Hiển thánh tăng liền kết chưởng chấp tay trước ngực, miệng không ngừng thấp giọng niệm pháp, không gian xung quanh nhất thời càng thêm sáng chói bởi ánh sáng thần thánh, nhưng mà vô luận ánh sáng thần thánh có sáng có bao phủ rộng cỡ nào cũng vô pháp bao phủ lên người Tang Thiên.
Thấy vậy, Đại Hiển thánh tăng kinh hãi không thôi, hắn tu là mệnh thế, mệnh thế chính là cơ sở của vận mệnh pháp tắc, mà vận mệnh pháp tắc lại là pháp tắc thần thánh chí tôn trong ngàn vạn pháp tắc của thiên địa, nếu như chỉ thế chi cảnh đối thế chi cảnh, mệnh thế tuyệt đối chiếm ưu thế, nhưng mà hiện tại Đại Hiển thánh tăng lại không thể lý giải được, mệnh thế của mình tán phát thần thánh ánh sáng như thế nào lại bị hắc quang của Tang Thiên ngăn cản bên ngoài.
Hắc quang kia rốt cuộc là cái gì? Trong đó không hề ẩn chứa một tia thế chi cảnh nào, tại sao có thể ngăn cản mệng thế thần thánh chi quang của ta? Không thể biết, cũng vô pháp lý giải.
Đại hiển thánh tăng thấy chút hoảng sợ, nhìn Tang Thiên đứng ở nơi đó phảng phất như không hề nghe thấy ai nói vậy, một tay kháp cổ Vũ Văn Kỳ Lạc, tay kia thì không ngừng phác họa phù văn, những dòng ký hiệu hiển hiện, Đại Hiển thánh tăng cũng không hiểu rõ, trong lòng lo lắng Tang Thiên sẽ tiếp tục phá hư nhân linh địa khí, hắn đề khí quát lớn:
- "Chư vị chớ loạn !"
Tâm linh mọi người vừa trải qua lễ tẩy rửa, hiện tại lại được bao phủ bên trong thần thánh chi quang, Đại Hiển thánh tăng là tín ngưỡng của bọn họ, thanh âm của thánh tăng phát ra, vốn trong tràng đang ồn ào tiếng người, nhất thời liền an tĩnh trở lại.
- "Tang Thiên, bần tăng hỏi ngươi, ngươi có còn là nhân loại?"
Không ai đáp lại hắn, Tang Thiên vẫn như trước không ngừng phác họa phù văn.
Thấy Tang Thiên không đáp lại lời mình, Đại Hiển thánh tăng lại nói:
- "Ngàn năm trước đây, nhân loại chúng ta được Nhân Hoàng che chở mới có thể sinh tồn phát triển, giờ đây, ngươi chẳng những không tìm cách báo ân, mà còn làm thương tổn hậu duệ Nhân Hoàng, Tang Thiên, bần tăng lệnh ngươi phóng thích Vũ Văn đại nhân!"
Vẫn không ai đáp lại hắn! Đại Hiển thánh tăng mặc dù hậm hực trong lòng, nhưng cũng không dám khinh cử vọng động, nhìn lên phía trên bầu trời đêm, ước chừng cũng không bao lâu nữa thì sẽ không còn ‘viên nguyệt vô khuyết’ nữa, lập tức, Đại Hiển thánh tăng quát lớn:
- "Tang Thiên ! Ngươi đến tột cùng là người phương nào, có mục đích gì, vì sao muốn ngăn cản Vũ Văn đại nhân đả khai nhân linh địa khí, nơi đây chính là nơi mà Nhân Hoàng đã bố trí thủ hộ trận, hiện có hậu duệ nhân hoàng Vũ Văn đại nhân mở ra, ngươi vì sao muốn ngăn cản! Thử hỏi, yêu ma như ngươi có gì tư cách gì đến ngăn cản!”
Tang Thiên thờ ơ không nghe, tiếp tục phá vỡ thủ hộ trận nhân hoàng bố trí.
Phía trên bầu trời đêm, thời gian ‘trăng tròn vô khuyết’ không còn lâu nữa, mà Vũ Văn Kỳ Lạc lại bị bắt giữ, Tang Thiên đang liên tục phác họa ký hiệu không đáp, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, Đại Hiển thánh tăng rốt cuộc không thể đợi thêm nữa, hắn nghĩ ‘phải mau chóng không tiếc hết thảy khai mở nhân linh địa khí mới là thượng sách’, rồi hắn lại một lần nữa đề khí cất giọng, thanh âm giống như chuông ngân cuồn cuộn phát ra.
-"Nhân linh địa khí, thất đạo giải khai, tinh lọc thế nhân, chư vị, Tang Thiên yêu ma đang phong ấn nhân linh địa khí.”
Đát đát!
Đại hiển thánh tăng đạp từng bước trên đại địa, thanh thế cuồn cuộn, mày co lại, mắt bắn hỏa quang, lớn tiếng hét to:
- "Hắn là yêu ma, làm hại muôn dân, trở ngại Diệu Thiện thượng sư tinh lọc thế nhân, chính là tội phạm vận mệnh, phải giết ! phải giết ! phải giết !"
Soạt ! ‘Phải giết’ hai tiếng trực tiếp vang lên ở trong tâm khảm mọi người, lúc này, sắc mặt chúng nhân đều hiện vẻ phẫn nộ, trong cơ thể năng lượng điên cuồng bạo động, đám đông đồng thanh quát lớn một tiếng, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là tru sát yêu ma kia ! Soạt ! Mọi người bạo động, ào ào lao tới ! Thoáng chốc !
Hắc quang vốn đang không ngừng quấn quanh người Tang Thiên nhất thời trở nên hung bạo cuộng nộ, từng đạo từng đạo hắc quang giao long không ngừng từ dưới chân hắn bắn ra, giương nanh múa vuốt, nhe răng gào thét!
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Chúng nhân đánh úp lại toàn bộ bị hắc quang giao long đánh bay ra bên ngoài, đến một người thì một người bị đánh bay ra, tựa như gặp phải lò xo vậy, công kích đến thì bị phản kích bay ra bên ngoài hơn bảy tám thước.
Quanh người Tang Thiên liên tục hiện ra mấy đạo hắc quang giao long, những dòng khí đen kịt hình giao long không ngừng xoay quanh người hắn rồi bay lên ngưng tụ ở trên không trung, tụ lại rồi dung hòa cùng một chỗ, sau đó nhanh chóng hình thành nên bản thể, hình thái giống như một con hắc long khổng lồ, hắc long lượn vòng rồi lao đầu xuống dưới, quấn quanh người Tang Thiên, giương cao đầu rồng, gầm vang thấu trời.
Ngao!
Tựa như thần thét, tựa như ma gào!
Bịch !
Thanh âm vang lên, chung quanh, trong khoảnh khắc chúng nhân như bị một cỗ khí thế bàng bạc kích bay ra bên ngoài !
Trên mặt Đại Hiển thánh tăng thoáng hiện lên sự kinh hãi, hai tay hợp lại chắp trước ngực, quanh thân nở rộ ánh sáng thần thánh vàng oánh, thân hình không tự chủ được liên tục lui về phía sau, ‘đát đát đát đát’ lực chấn mạnh mẽ khiến hắn thối lui ra xa hơn trăm mét, lúc này mới đứng vững, nhưng lồng ngực ngột ngạt, hô hấp khó khăn, chúng nhân chung quanh lũ lượt đứng lên, thần sắc sơ hiện kinh hoảng, nhưng sắc mặt một số người vẫn bất biến.
Trong tràng, tại chính giữa trung ương, Tang Thiên rốt cục đình chỉ phác họa phù văn, hắn chuyển thân, khuôn mặt lãnh tuấn không chút cảm xúc, chợt, hắn giương hữu thủ, năm ngón tay mở ra, giữa lòng bàn tay nhanh chóng tuôn ra từng đám hắc quang bất đồng, không đó chính là hắc mang!
Một chưởng vỗ lên trên mặt thủ hộ trận nhân linh địa khí, ba! Một thanh âm vang lên, năng lượng tráo trong suốt bảo vệ trận pháp nhất thời run rẩy muốn vỡ, những phù văn mà Tang Thiên vẽ ra án tại bốn phía thủ hộ trận lóa sáng mãnh liệt.
Ba ! Ba ! Ba !
Tang Thiên liên tục vỗ xuống ba chưởng, xuy lạp một tiếng, thủ hộ trận tức thì vỡ nát tiêu thất !
Mọi việc kết thúc, một đám phù văn giả dối dần dần hiển hiện ra ngoài, Tang Thiên trực tiếp oanh kích thành khói, liên tục tấn công vào trận án, dần dần chân chính nhân linh địa khí rốt cục cũng ra hiện ở trước mặt mọi người.
- "Nhân linh địa khí đang ở nơi này, ai dám tới xét!"
Giọng nói của Tang Thiên vang lên lãnh liệt, đôi mắt lãnh đạm đảo qua tất cả mọi người.
- " Ai tới !"
Lại một tiếng quát!
Trong tràng không người nào dám động!
Đột nhiên, ánh mắt Tang Thiên dừng lại trên một người, một trảo hư không, một người trong đám đông đã bị hắn lăng không túm lại, người nọ chính là một gã nghị viên Cửu Thiên Các, giờ phút này cả người hắn không ngừng run rẩy vô lực chống cự.
- "Trước đây tại cung điện Prague ta đã cảnh cáo ngươi! Ngươi có nhớ rõ."
- "Ta... Ta nhớ rõ!"
Đối mặt với Tang Thiên, tên nghị viên vô pháp giãy dụa !
- "Vậy ngươi, con mẹ nó, còn tới đây làm cái gì !"
Tang Thiên giang tay trực tiếp vỗ một chưởng làm đầu hắn tan nát, thân hình mất đi đầu não liền không ngừng run rẩy nằm suyễn trên mặt đất, máu tươi từ vết thương trực tiếp trào ra, tình cảnh khiến người ta tâm sinh hoảng hốt.
Giờ này khắc này, đứng ở trong đám người lúc trước tiên phong bước lên đả đảo Tang Thiên, đã có sáu người bị dọa khiến cho thân thế suy nhuyễn, đầu ông ông tác hưởng, không tự chủ được lui về phía sau, ý đồ che giấu hành động của mình, nhưng mà, bọn họ đối mặt chính là Tang Thiên.
- "Ngươi !"
Tang Thiên chậm rãi đi lên trước, đôi mắt lãnh đạm không có bất kì biểu tình quét qua mọi người, hư không một trảo, theo đó một người trong đám người liền bị hắn kéo ra !
- "Ngươi! Ngươi! Ngươi! Cả ngươi nữa !"
Tang Thiên di chuyển bốn bước, theo sau đó là bốn người trong đám tiên phong bị hắn tóm bắt ra ngoài !
Còn lại hai người cũng không dám lưu lại nữa, liền thả người nhảy lên không dự định chạy trốn!
- "Nếu đã dám lên! Thì chạy làm gì ! Lăn trở lại cho ta!"
Tang Thiên quát lớn, bàn tay đưa ra, đột nhiên kéo lại, hai người chạy trốn lúc trước đã bị túm trở lại ! Hai cước xuất ra ! Phịch! Phịch!
Đầu hai người liền bị đá nổ tung !
Quanh thân Đại Hiển thánh tăng phát ra ánh sáng vàng ánh mang hơi thở thần thánh, tựa như phật chủ hàng lâm, tăng bào thánh khiết màu trắng không gió lay động, sắc mặt đầy uy nghiêm, hai hàng lông mày lộ vẻ đau thương, chậm rãi đi đến trước Tang Thiên, thấp giọng niệm pháp.
- “Ngàn năm trước, không gian đại bạo tạc, thế giới này của chúng ta bị rất nhiều chủng tộc ngoại tinh xâm lược, nhân hoàng Vũ Văn Sí dựa vào lực lượng bản thân đã đánh lui mọi chủng tộc ngoại tinh tàn bạo, bảo vệ cho đất đai Liên Bang, nhân loại mới tiếp tục sinh tồn đến bây giờ, Nhân Hoàng đã cứu nhân loại chúng ta khỏi diệt vong, người là nhân trung chi hoàng, xin hỏi Tang thí chủ có tư cách gì mà bôi nhọ danh tiếng nhân hoàng?”
Hai mắt Đại Hiển thánh tăng nhìn chằm chằm Tang Thiên, thanh thế cuồn cuộn, mỗi câu chất vấn mỗi tiếng tựa như âm chuông lớn, hào hùng làm rung động tâm can, làm xao động não hải mọi người, âm như thánh minh, giống như tiếng kinh phật đều đều từ trên chín tầng trời vọng lại, gột sạch tâm linh mọi người. Đại Hiển thánh tăng giống như phật đà từ trên trời giáng xuống, mỗi một bước đi trên mặt đất thì ánh sáng kim sắc càng thêm chói lòa.
Hắn tiếp tục thuyết pháp:
- “Nhân hoàng là người cứu vớt, là người khai phá mở ra kỷ nguyên mới, là người có được vô thượng công đức, Tang thí chủ, ngươi trây bẩn danh tự nhân hoàng như vậy, ý tại vì sao.”
Bát Giác Cao Tháp chính là địa danh nổi tiếng nơi mệnh đồ tu luyện, họ tham vận chính là vận mệnh pháp tắc, mà Đại Hiển thánh tăng có được thân thể thiên chi, hắn tu ngộ chính là lục cảnh bên trong mệnh thế, mệnh thế là thần thánh, có thể tịnh hóa, có thể xua đuổi, đại biểu cho chính khí, thanh âm Đại Hiển thánh tăng có chứa sức mạnh mệnh thế, nó tẩy rửa mọi cảm xúc nội tâm, khủng hoảng, những mặt tiêu cực, không ngừng dẫn dắt chính khí trong lòng mỗi người. Giờ khắc này, Đại Hiển thánh tăng chính là tĩn ngưỡng của mọi người, lời nói của hắn là quan điểm tín ngưỡng dẫn đường dắt lối cho chúng nhân.
- “Ngươi có tu vị quỷ dị, ra tay tàn nhẫn, ẩn chứa bên trong sức mạnh của ngươi là sự hung ác bất nhân, ngươi đã lâm vào con đường yêu ma. Vận mệnh chí thượng, nhân hoàng chính là tổ tiên của nhân loại chúng ta, ngươi đã vấy bẩn danh tự nhân hoàng, chính là đại ngịch bất đạo, ngươi khi nhục hậu duệ nhân hoàng, quả thực là dĩ hạ phạm thượng !”
- “Đại ngịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng, thân thế yêu ma, mưu toan ngịch thiên cải mệnh, ngươi là yêu ma, mỗi một người trong Liên Bang đều có trách nhiệm phải tiêu diệt ngươi.”
- “Ngươi tu vi quỷ dị chí cường, tinh thông yêu ma môn đạo, thị huyết bất nhân, ta đấu với ngươi, cho dù địch không lại, nhưng hôm nay, nơi đây còn có đông đảo mọi người, ngươi có thể giết một người, sát trăm người, đồ ngàn người ….”
Ánh sáng kim quang quanh người Đại Hiển thánh tăng ngày càng chói sáng, uy thế càng lúc càng lớn, hắn dừng lại, ngẩng đầu, sắc mặt uy nghiêm, trầm giọng quát:
- “Nhưng nhân loại chúng ta thiên thiên vạn vạn ! Sẽ không tha cho yêu ma ngươi lộng hành ! Làm ! Hại ! Trăm ! Họ !”
Soạt ! Giờ khắc này, ánh sáng kim quang thần thánh quanh người Đại HIển thánh tăng đột nhiên tỏa rộng chiếu lên trời hóa thành một đóa hoa sen nở rộ ở giữa không trung, thần sắc mọi người đều nao nao, phần tính cương trực trong con người đột nhiên bùng phát, sắc mặt mỗi người đều lộ rõ sự bất khuất cương chính, hiệu quả của ánh sáng thần thánh thực rõ rệt, lập tức trong đám đông có một người bước ra, quát:
- “Tang thiên ! Hôm nay có Hiệp Nghĩa Minh Công Tôn Thái ta ở đây, âm mưu của ngươi mơ tưởng thực hiện được.”
- “Tên yêu ma ! Đầu tiên ngươi làm dơ bẩn danh tự nhân hoàng, sau đó còn khi nhục hậu duệ Nhân Hoàng, hôm nay ta quyết không tha cho ngươi !”
- “Ngươi, yêu ma làm hại trăm họ, hôm nay có ta tại đây, nhất định khiến ngươi thịt nát xương tan !”
Chửi xong, hắn bước lên ủng hộ đứng sang bên cạnh Đại Hiển thánh tăng, khuôn mặt tràn đầy chính nghĩa, phẫn nộ với hàng động của Tang Thiên, rồi sau đó theo gương Công Tôn Thái, một người lại một người bước lên đứng vây quang Tang Thiên, bọn họ đều không ngừng mở miệng chửi mắng những hành vi tội phạm của Tang Thiên, mỗi lời đều mang chính khí lẫm nhiên, tinh thần bất khuất không cúi đầu trước ác nhân, trong lúc nhất thời tràng nội hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, ngàn vạn người tụ tập trước quảng tràng, đều đã vây xung quanh Tang Thiên, chúng nhân ai ai cũng phẫn nộ muốn lấy thủ cấp yêu ma Tang Thiên.
Tràng cảnh hỗn loạn, tiếng chửi mắng ồn ào, không gian tràn ngập ánh sáng kim quang vàng oánh chứa khí tức thần thánh, thứ ánh sáng thần thánh này bao hàm sự uy nghiêm và tinh lọc tâm linh con người, tuy rằng bao phủ toàn bộ xung quanh mỗi một tấc đất quảng tràng, nhưng lại không bao phủ đến trên người Tang Thiên.
Tại chính giữa trung ương, thanh niên áo đen kia, một tay vẫn giữ kháp cổ Vũ Văn Kỳ Lạc, quanh thân hắn dòng khí màu đen không ngừng xoay tròn, hắc quang liên tục xoay quanh thân thể hắn, chính thứ này đã ngăn cản ánh sáng thần thánh mà Đại Hiển thánh tăng phát ra, hắn đứng ở đó phảng phất như chưa bao giờ nghe thấy những câu mắng chửi của đám người xung quanh, từ đầu đến giờ hắn chưa thèm liếc mắt một ai, tay phải không ngừng phác họa phù văn, lại một chuỗi phù văn bay tới bốn phía của trận đồ thủ hộ nhân linh địa khí, hắn đang phá giải thủ hộ trận của nhân hoàng lưu lại.
Khi thấy ánh sáng thần thánh của chính mình phát ra không thể bao phủ lên Tang Thiên, Đại Hiển thánh tăng liền kết chưởng chấp tay trước ngực, miệng không ngừng thấp giọng niệm pháp, không gian xung quanh nhất thời càng thêm sáng chói bởi ánh sáng thần thánh, nhưng mà vô luận ánh sáng thần thánh có sáng có bao phủ rộng cỡ nào cũng vô pháp bao phủ lên người Tang Thiên.
Thấy vậy, Đại Hiển thánh tăng kinh hãi không thôi, hắn tu là mệnh thế, mệnh thế chính là cơ sở của vận mệnh pháp tắc, mà vận mệnh pháp tắc lại là pháp tắc thần thánh chí tôn trong ngàn vạn pháp tắc của thiên địa, nếu như chỉ thế chi cảnh đối thế chi cảnh, mệnh thế tuyệt đối chiếm ưu thế, nhưng mà hiện tại Đại Hiển thánh tăng lại không thể lý giải được, mệnh thế của mình tán phát thần thánh ánh sáng như thế nào lại bị hắc quang của Tang Thiên ngăn cản bên ngoài.
Hắc quang kia rốt cuộc là cái gì? Trong đó không hề ẩn chứa một tia thế chi cảnh nào, tại sao có thể ngăn cản mệng thế thần thánh chi quang của ta? Không thể biết, cũng vô pháp lý giải.
Đại hiển thánh tăng thấy chút hoảng sợ, nhìn Tang Thiên đứng ở nơi đó phảng phất như không hề nghe thấy ai nói vậy, một tay kháp cổ Vũ Văn Kỳ Lạc, tay kia thì không ngừng phác họa phù văn, những dòng ký hiệu hiển hiện, Đại Hiển thánh tăng cũng không hiểu rõ, trong lòng lo lắng Tang Thiên sẽ tiếp tục phá hư nhân linh địa khí, hắn đề khí quát lớn:
- "Chư vị chớ loạn !"
Tâm linh mọi người vừa trải qua lễ tẩy rửa, hiện tại lại được bao phủ bên trong thần thánh chi quang, Đại Hiển thánh tăng là tín ngưỡng của bọn họ, thanh âm của thánh tăng phát ra, vốn trong tràng đang ồn ào tiếng người, nhất thời liền an tĩnh trở lại.
- "Tang Thiên, bần tăng hỏi ngươi, ngươi có còn là nhân loại?"
Không ai đáp lại hắn, Tang Thiên vẫn như trước không ngừng phác họa phù văn.
Thấy Tang Thiên không đáp lại lời mình, Đại Hiển thánh tăng lại nói:
- "Ngàn năm trước đây, nhân loại chúng ta được Nhân Hoàng che chở mới có thể sinh tồn phát triển, giờ đây, ngươi chẳng những không tìm cách báo ân, mà còn làm thương tổn hậu duệ Nhân Hoàng, Tang Thiên, bần tăng lệnh ngươi phóng thích Vũ Văn đại nhân!"
Vẫn không ai đáp lại hắn! Đại Hiển thánh tăng mặc dù hậm hực trong lòng, nhưng cũng không dám khinh cử vọng động, nhìn lên phía trên bầu trời đêm, ước chừng cũng không bao lâu nữa thì sẽ không còn ‘viên nguyệt vô khuyết’ nữa, lập tức, Đại Hiển thánh tăng quát lớn:
- "Tang Thiên ! Ngươi đến tột cùng là người phương nào, có mục đích gì, vì sao muốn ngăn cản Vũ Văn đại nhân đả khai nhân linh địa khí, nơi đây chính là nơi mà Nhân Hoàng đã bố trí thủ hộ trận, hiện có hậu duệ nhân hoàng Vũ Văn đại nhân mở ra, ngươi vì sao muốn ngăn cản! Thử hỏi, yêu ma như ngươi có gì tư cách gì đến ngăn cản!”
Tang Thiên thờ ơ không nghe, tiếp tục phá vỡ thủ hộ trận nhân hoàng bố trí.
Phía trên bầu trời đêm, thời gian ‘trăng tròn vô khuyết’ không còn lâu nữa, mà Vũ Văn Kỳ Lạc lại bị bắt giữ, Tang Thiên đang liên tục phác họa ký hiệu không đáp, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, Đại Hiển thánh tăng rốt cuộc không thể đợi thêm nữa, hắn nghĩ ‘phải mau chóng không tiếc hết thảy khai mở nhân linh địa khí mới là thượng sách’, rồi hắn lại một lần nữa đề khí cất giọng, thanh âm giống như chuông ngân cuồn cuộn phát ra.
-"Nhân linh địa khí, thất đạo giải khai, tinh lọc thế nhân, chư vị, Tang Thiên yêu ma đang phong ấn nhân linh địa khí.”
Đát đát!
Đại hiển thánh tăng đạp từng bước trên đại địa, thanh thế cuồn cuộn, mày co lại, mắt bắn hỏa quang, lớn tiếng hét to:
- "Hắn là yêu ma, làm hại muôn dân, trở ngại Diệu Thiện thượng sư tinh lọc thế nhân, chính là tội phạm vận mệnh, phải giết ! phải giết ! phải giết !"
Soạt ! ‘Phải giết’ hai tiếng trực tiếp vang lên ở trong tâm khảm mọi người, lúc này, sắc mặt chúng nhân đều hiện vẻ phẫn nộ, trong cơ thể năng lượng điên cuồng bạo động, đám đông đồng thanh quát lớn một tiếng, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là tru sát yêu ma kia ! Soạt ! Mọi người bạo động, ào ào lao tới ! Thoáng chốc !
Hắc quang vốn đang không ngừng quấn quanh người Tang Thiên nhất thời trở nên hung bạo cuộng nộ, từng đạo từng đạo hắc quang giao long không ngừng từ dưới chân hắn bắn ra, giương nanh múa vuốt, nhe răng gào thét!
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Chúng nhân đánh úp lại toàn bộ bị hắc quang giao long đánh bay ra bên ngoài, đến một người thì một người bị đánh bay ra, tựa như gặp phải lò xo vậy, công kích đến thì bị phản kích bay ra bên ngoài hơn bảy tám thước.
Quanh người Tang Thiên liên tục hiện ra mấy đạo hắc quang giao long, những dòng khí đen kịt hình giao long không ngừng xoay quanh người hắn rồi bay lên ngưng tụ ở trên không trung, tụ lại rồi dung hòa cùng một chỗ, sau đó nhanh chóng hình thành nên bản thể, hình thái giống như một con hắc long khổng lồ, hắc long lượn vòng rồi lao đầu xuống dưới, quấn quanh người Tang Thiên, giương cao đầu rồng, gầm vang thấu trời.
Ngao!
Tựa như thần thét, tựa như ma gào!
Bịch !
Thanh âm vang lên, chung quanh, trong khoảnh khắc chúng nhân như bị một cỗ khí thế bàng bạc kích bay ra bên ngoài !
Trên mặt Đại Hiển thánh tăng thoáng hiện lên sự kinh hãi, hai tay hợp lại chắp trước ngực, quanh thân nở rộ ánh sáng thần thánh vàng oánh, thân hình không tự chủ được liên tục lui về phía sau, ‘đát đát đát đát’ lực chấn mạnh mẽ khiến hắn thối lui ra xa hơn trăm mét, lúc này mới đứng vững, nhưng lồng ngực ngột ngạt, hô hấp khó khăn, chúng nhân chung quanh lũ lượt đứng lên, thần sắc sơ hiện kinh hoảng, nhưng sắc mặt một số người vẫn bất biến.
Trong tràng, tại chính giữa trung ương, Tang Thiên rốt cục đình chỉ phác họa phù văn, hắn chuyển thân, khuôn mặt lãnh tuấn không chút cảm xúc, chợt, hắn giương hữu thủ, năm ngón tay mở ra, giữa lòng bàn tay nhanh chóng tuôn ra từng đám hắc quang bất đồng, không đó chính là hắc mang!
Một chưởng vỗ lên trên mặt thủ hộ trận nhân linh địa khí, ba! Một thanh âm vang lên, năng lượng tráo trong suốt bảo vệ trận pháp nhất thời run rẩy muốn vỡ, những phù văn mà Tang Thiên vẽ ra án tại bốn phía thủ hộ trận lóa sáng mãnh liệt.
Ba ! Ba ! Ba !
Tang Thiên liên tục vỗ xuống ba chưởng, xuy lạp một tiếng, thủ hộ trận tức thì vỡ nát tiêu thất !
Mọi việc kết thúc, một đám phù văn giả dối dần dần hiển hiện ra ngoài, Tang Thiên trực tiếp oanh kích thành khói, liên tục tấn công vào trận án, dần dần chân chính nhân linh địa khí rốt cục cũng ra hiện ở trước mặt mọi người.
- "Nhân linh địa khí đang ở nơi này, ai dám tới xét!"
Giọng nói của Tang Thiên vang lên lãnh liệt, đôi mắt lãnh đạm đảo qua tất cả mọi người.
- " Ai tới !"
Lại một tiếng quát!
Trong tràng không người nào dám động!
Đột nhiên, ánh mắt Tang Thiên dừng lại trên một người, một trảo hư không, một người trong đám đông đã bị hắn lăng không túm lại, người nọ chính là một gã nghị viên Cửu Thiên Các, giờ phút này cả người hắn không ngừng run rẩy vô lực chống cự.
- "Trước đây tại cung điện Prague ta đã cảnh cáo ngươi! Ngươi có nhớ rõ."
- "Ta... Ta nhớ rõ!"
Đối mặt với Tang Thiên, tên nghị viên vô pháp giãy dụa !
- "Vậy ngươi, con mẹ nó, còn tới đây làm cái gì !"
Tang Thiên giang tay trực tiếp vỗ một chưởng làm đầu hắn tan nát, thân hình mất đi đầu não liền không ngừng run rẩy nằm suyễn trên mặt đất, máu tươi từ vết thương trực tiếp trào ra, tình cảnh khiến người ta tâm sinh hoảng hốt.
Giờ này khắc này, đứng ở trong đám người lúc trước tiên phong bước lên đả đảo Tang Thiên, đã có sáu người bị dọa khiến cho thân thế suy nhuyễn, đầu ông ông tác hưởng, không tự chủ được lui về phía sau, ý đồ che giấu hành động của mình, nhưng mà, bọn họ đối mặt chính là Tang Thiên.
- "Ngươi !"
Tang Thiên chậm rãi đi lên trước, đôi mắt lãnh đạm không có bất kì biểu tình quét qua mọi người, hư không một trảo, theo đó một người trong đám người liền bị hắn kéo ra !
- "Ngươi! Ngươi! Ngươi! Cả ngươi nữa !"
Tang Thiên di chuyển bốn bước, theo sau đó là bốn người trong đám tiên phong bị hắn tóm bắt ra ngoài !
Còn lại hai người cũng không dám lưu lại nữa, liền thả người nhảy lên không dự định chạy trốn!
- "Nếu đã dám lên! Thì chạy làm gì ! Lăn trở lại cho ta!"
Tang Thiên quát lớn, bàn tay đưa ra, đột nhiên kéo lại, hai người chạy trốn lúc trước đã bị túm trở lại ! Hai cước xuất ra ! Phịch! Phịch!
Đầu hai người liền bị đá nổ tung !
/418
|